“Kaede-san” Cô hầu gái cúi thấp đầu. Dù chỉ là một người giúp việc nhưng Kaede nhận được sự kính trọng của tất cả những người ở ngôi nhà này, kể cả cha Kikyou.
“Kaede-san, bộ dạ hội này...” Một người đàn ông trạc tuổi bà bước tới.
“À, của tiểu thư Kikyou đấy.” Bà trả lời qua loa, cố gượng lấy một nụ cười.
“Cô ấy mặc vào chắc là đẹp lắm.. giống như phu nhân vậy”
“Katsuki....” Kaede nhìn tại người bạn thân của mình. Ông ta cũng như bà, một người giúp việc hơn 2 đời , một người đã quá quen thuộc với cái không khí khô khốc của căn nhà này. Ông cũgn giốgn như bà thương Kikyou hết mực, trung thành với phu nhân và cũng yêu quý bà như Kaede nhưng lại ở một mức độ khác. Một mức độ mà đáng lẽ những người như họ không được phép chạm tới... mãi mãi không được phép.
“Katsuki”
“Huh?”
“Phu nhân đã qua đời rồi!” Kaede vừa nói vừa quay lưng bỏ đi, để lại người bạn đã bạc phơ đầu đứng lại phía sau.
“... qua đời. Phải, tôi biết chứ” Ông mỉm cười bước đi theo một hướng khác.
Kaede mệt mỏi bước vào phòng mình. Bà không muốn đối diện với cô gái đó.. người sẽ thay thế cho Kikyou. Những dạng người như cô ta bà đã gặp quá nhiều rồi- những con người chỉ vì đồng tiền mà bán luôn cả danh dự của bản thân.
Kaede hé mở cửa. Cô ấy đang ngồi ở đó...lặng im. Bất chợt bóng dáng của Kikyou lại hiện về, hòa vào cô gái này. Kaede choáng váng bước lùi lại... *Tại sao lại giống đến thế. Cả điệu bộ trầm ngâm ấy cũng giống nữa...* Bà nhíu mày, bước sâu vào trong.
“.....cô-- Kagome?”
.......
....không tiếng trả lời.......
..”Cô Kagome?”
....“...Kikyou là người thế nào?”
“Huh?” Bà bất ngờ trước câu hỏi của cô ấy “Sao cô lại hỏi thế?”
Kagome cúi đầu xuống, mái tóc xõa xuống che đi khuôn mặt của cô “Tại sao cô ấy lại bỏ trốn?”
*Lạ thật... sao cô gái này...* Kaede nhận thấy sự khác lạ trong giọng nói của Kagome “Tiểu thư.... là một cô gái....”
“Cô gái thế nào?” Kagome gằng giọng
“.. không có tự do”
Kagome mở tròn mắt trước câu trả lời đó. Cô vẫn cúi thấp đầu..
“Kikyou không có quyền quyết định bất cứ việc gì cho bản thân. Tất cả đều được sắp đặt theo một khuôn mẫu nhất định. Con bé không có bất cứ thứ gì... tất cả cũng chỉ là những vật xa xỉ giả tạo mà cái nhà này cho nó. Kikyou rất yếu mềm, con bé không dám kháng cự... nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó dám cãi lại cha”
“Vì hạnh phúc của mình mà bất kể chuyện gì xảy ra cho người khác sao?”
Kaede nhíu mày. Kagome vẫn ngồi đó, cúi gầm mặt đi như muốn che lấy khuôn mặt của mình. Bà luôn cảm nhận một sự quen thuộc từ cô gái này. Nhưng tại sao cô ta lại quan tâm đến Kikyou như thế? Chẳng phải cô ta vì tiền sao? Vậy thì tại sao...
Tóc..
Kaede ngạc nhiên... nước mắt đang đọng trên tay cô bé,, mỗi ngày một nhiều
“Kikyou là người như thế thật sao...”
Kaede trầm ngâm, nhìn Kagome “... còn một chuyện nữa..”
“....??”
“...Kikyou mong đợi một người bạn...”
Kagome ngẩng mặt lên sửng sốt. Giờ đây cô không thể giấu đi được... không thể che đi hai hàng nước mắt
“...thật không?” Cô hỏi Kaede.
“ừ..” Kaede khẽ gật đầu một cách vô thức. Bà không hiểu tại sao bà lại nói thế.. dù điều đó là sự thật. Nhưng bấy giờ có lẽ bà đã hiểu một phần rằng: bà đã sai. Sai về cô bé này..có lẽ quanh quẩn trong căn nhà này gần hơn 50 năm đã khiến bà nhận định lệch lạc đi rất nhiều, rất nhiều.
Kagome ôm chầm lấy bà mà khóc. Cô đã thề sẽ không khóc nhưng cô lại khóc... và cô biết rằng cô sẽ khóc và mãi mãi khóc... Nước mắt con người mãi mãi không bao giờ cạn... không bao giờ....
Bên ngoài gió vẫn thổi, thổi vô tận. Những cơn gió cứ vút lên cao rồi hòa huyện vào khong trung, tan biến dưới trời đêm...
Liệu việc làm của bà có đúng hay không? Chúa trời có đồng tình hay không khi bà đem hạnh phúc người khác đổi lấy hạnh phúc của người mình yeu thương?
Hay rằng bà sẽ không có câu trả lời vì .. trời vẫn ở trên cao???
********************
Note: Chap này hơi ngắn. Mong mọi người bỏ qua. “ Cúi chào”