“K--kikyou?”
“Tôi...” Kagome ngỡ ngàng trước thái độ của bà lão này. Chẳng lẽ cô và cô tiểu thư ấy lại giốgn nhau đến thế? Cô ngẩng lên nhìn Onigumo.. vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó, không chút biến chuyển khác lạ nào.
Chẳng lẽ ông ta đã lường trước rồi sao?
“Kaede-san, bà ra ngoài với tôi” Hắn quay lưng bước ra cửa.
Kaede lẳng lặng bước theo sau, trước khi khép cánh cửa lại vẫn khôgn quên nhìn lại Kagome với một ánh mắt..... nghi ngờ.
Kagome có thể thấy rõ nỗi hoang mang sợ hãi trên mặt bà lão. Tại sao bà ta lại có thái độ đó? Thật ra cái gia đình này đã xảy ra chuyện gì?Càng ngày cô càng thấy mơ hồ về những gì mình đang làm. Dường như cô đã bước vào một thế giới đáng lẽ cô không nên đặt chân vào. Tự khi nào cô lại bị cuốn vào cái vòng xoáy đầy mưu mô toan tính này?? Số mệnh sao? Không! Cô không bao giờ tin vào nó.
'Kagome! Con hãy nhớ: số mệnh không do Chúa trời, điều đó do chính mỗi người chúng ta tạo nên'
Phải, cô đã tạo nên số mệnh này. Chính cô đã chọn con đường này, không thể trách ai.
Kagome mỉm cười chua xót, thẩn thờ nhìn khắp căn phòng. *Thật đơn giản* Kagome nhận xét, tiến chậm chạp vào sâu bên trong
[B]CRẮC!!
Cô đứng khựng lại. Hình như cô vừa đạp lên cái gì đó. Kagome cúi nhìn xuống.... một bức ảnh.
“CÁi này hình như là do bà lão đánh rơi” Kagome nhặt lên, phủi đi lớp thủy tinh vỡ trên mặt. Kagome nhìn vào bức hình mà đang lẽ cô không nên nhìn.....
Ngay lập tức, nét mặt Kagome biến chuyển.......... .........
~~~~~
“Onigumo, chuyện này là sao?” Kaede bước ra ngoài hành lang. Bà lập tức hỏi dồn dập.. cô bé đó.....
“Nhiệm vụ của bà bấy giờ là hướng dẫn cô ta về các qui tắc, tập tục dòng họ Higurashi. CHuẩn bị chu đáo buổi lễ tối nay!”
“Ông đang nói cái gì vậy?” Kaede sững sờ, không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ta có vẻ khó chịu khi phải giải thích cặn kẽ việc này.
“Cô Kikyou không đồng ý kết hôn, Kagome sẽ thay thế vị trí tiểu thư”
“SAO?!!”
Kaede bước ra trước mặt hắn “Ai cho phép ông hành động như thế! Nếu sự việc bại lộ thì sao? Taiyoukai lầ một tập đoàn lớn, ông có biết nếu họ biết chuyện, công ty chúng ta sẽ như thế nào không?”
“Bà cũng quan tâm đến cái dòng họ Higurashi này sao?”
Kaede giật mình trước câu nói của Onigumo. Hắn ta nói đúng, bà làm việc cho cái nhà này gần hơn nửa đời người nhưng nso có biến chuyển thế nào, bà không quan tâm. Điều duy nhất khiến bà ở lại chỉ là phu nhân và Kikyou... những người phụ nữ bị chôn vùi trong danh vọng đầy tự hào trải dài mấy đời của gia tộc. Họ là những con rối, người ta điều khiển thế nào thì làm thế ấy. Không hạnh phúc, không tự do và ngay cả một lòng tự trọng của đàn bà cũng không được phép có...
“.............”
“Chẳng lẽ ông chủ cũng đồng ý?”
“Tất nhiên”
*Hừ! Tất nhiên, đúng rồi tất nhiên thôi, miễn sao là có thể lợi dụng được* Kaede tự cười lấy dùm họ.. chua chát quá!
“Nhưng cô gái đó.... đồng ý sao?”
“Việc đó không cần bà quan tâm!”
Kaede tuyệt vọng quay đầu bỏ đi
“Bà đi đâu?” Onigumo liếc nhìn theo.
“CHuẩn bị trang phục cho cô ấy”
Kaede trả lời, lẳng lặng bước đi vào hành lang tối.... nơi không chút ánh sáng....
Onigumo nhìn theo... nhếch mép cười......
Hắn rút chiếc điện thoại cầm tay ra...
Một cuộc gọi...
“Xong rồi à?”
“Vâng!”
“Con bé... sao rồi?”
“Đã bất tỉnh...”
“Tốt! Cứ làm theo những gì ta dặn”
“Hai!”
ONigumo buông cánh tay cầm điện thoại xuống, nhìn ra ngoài trời.... nơi không chút ánh sáng...
“Ha..... hahhaha! Cuối cùng ngày này đã đến.... Kikyou! Vẫn phải còn chịu khổ một thời gian đấy”
Tiếng sét vang trời... muốn đập tung tất cả.
“Gào thét đi... nhưng ông không làm gì được Onigumo này! Vì ông vẫn ở trên đó!!Kẻ trên cao không làm gì những người đang đứng đây... Phải...vì ông vẫn ở trên đó....”
Giọt mồ hôi nhỏ xuống, vỡ tung trên mẳnh kính vỡ. Kagome nhìn thẳng vào bức hình... bất động.
Tại sao.... chẳng lẽ lại có sự trùng hợp này sao?........Tại sao.....
Kagome bấu chặt khung hình, khụy xuốgn đất.
TẠI SAO??
Cô muốn hét lên từ đó.. thật to nhưng khôgn thể. Cô khôgn thể..Cổ họng cứ cứng lại nhưn cái gì đó nghẹn bên trong...
Càng nhìn, nụ cười cô ta càng làm ngực cô quặn thắt lại...
Tại sao...Tại sao vây Kikyou!!!!!!!! Tại sao cô lừa tôi?????????????
“Cô thấy rồi à?” Tiếng Onigumo chen vào.
Kagome ngẩng lên, mặt đẫm mồ hôi. “Tại... sao?”
Onigumo đứng đó.... lặng im....
“TẠI SAO??” Kagome gào lên, nước mắt nhỏ dài.........
*Tại sao ư?? Hỏi cha mẹ cô ấy!*
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhịp nhàng chiếc kim đồng hồ vẫn cứ chuyển động. Nhưng lòng người trong căn nhà này thì không theo quỹ đạo nào..
“Đã gần một giờ rồi...”
“THì sao???” Miroku hỏi.
“Kikyou đã đi ra ngoài gần một giờ rồi!”
“Đừng lo! CÔ ấy ra ngoài vì kagome đấy!” Miroku thở dài, ngồi xuống.
“HUh?? Lo cho kagome? Là sao?” Sango nhíu mày.
“Rồi cậu sẽ biết....” Miroku ngân dài....
“SAO cậu cứ ấp úng thế?? CHuyện gì?”
“Cô ấy đi gặp cha!” Miroku khẳng định.
“Sao cậu biết?”
“Theo suy đoán của tôi, Onigumo là người lớn quyền nhất trong số họ, vậy người có thể thả Kagome ra chỉ có thể là người trên Onigumo”
“Liệu có được không?”
“Tớ tin là cô ấy có trách nhiệm... chỉ sợ....”
“GÌ thế?” Sango hỏi
“COn ai trồng khoai đất này?” Miroku nói thản nhiên.
Từ trên lầu....
“SANGO!MIROKU!”
Tiếng anh chàng gào lớn, chạy ầm ầm xuống tầng trệt. Inu mang một nét mặt khá hỗn loạn : giận dữ, hối hả, nghi ngờ....
Sango và Miroku chớp mắt... “Gì---thế?Inu?”
INu thở dốc.. “Đuổi theo 2 tên mặt áo đen đó! Trên đường tớ giải thích sau!”
“Áo đen nào??” Miroku ngó ra cửa sổ... thấp thoáng trong lùm cây... 2 tên.....
“ĐI!”
Cả ba đồng loạt kéo ra ngoài, chạy theo 2 cái bóng đó....
“Lúc tớ trên lầu, tớ nghe tiếng sột soạt ngoài vườn. Nhòm ra thì thấy 2 tên ấy đang đứng đó, nhìn lên trên phòng tớ.....Nếu tớ nhớ không lầm thì 2 tên đó đã gặp chúng ta lúc chiều...”
“Sao?” Sango cừa chạy theo vừa kêu lên.
“Chết tiệt.... Mất dầu rồi” Inu dừng lại, ngó quanh. HỌ không biết rằng mình đã đi qua bao con đừong, quẹo bao nhiêu ngã.. Họ khôgn biết mình đang rơi vào bẫy... một cái bẫy rất ngọt ngào........
“Kia kìa!” Sango chỉ. Bóng dáng đó lại thấp thoáng đằng xa..
Miroku khựng lại.. nhíu mày *Lạ thật! Mình có cảm giác là chúng cố tình để nhóm thấy... Thật ra chúng muốn dẫn mình đi đâu???*
“Nhanh lên , Miroku!!”
“Ờ..”
Một lúc sau.........
“Lại mất dấu..........” INu gào lên bực tức...
“INu, nhìn kìa...”
Ầm!
Tiếng sét chớp nhoáng làm hiện lên khu nhà kho đổ nát....
*CHúng dẫn ta đến đây làm gì???* Miroku càng lúc càng nghi ngờ...... CHẲNG LẼ??
“INU! KHOANG ĐÃ!!!” Miroku ngăn lại.
“GÌ?”
“Có thể là bẫy đấy! Cậu khôgn nhìn ra là 2 tên đó cố tình dẫn chúng ta đến đây sao??” Miroku nói lớn...
“FEH! Biết thì đã sao? Không vào à?? BIết đâu trong đó có gì đó!” INu cãi cố, bước vào trong.
Bên ngoài trời đổi mấy... lại sắp có mưa..........
Tối như mực.....
Tia sét đánh xuốgn... chói lòa cả không gian.... sáng bừng cả nhà kho.... Đập vào mắt họ... một thân người nhỏ bé nằm soài trên sàn, quanh là....
Máu..........
“KIKYOU!!!!!!!!!!”
TIếng sét vẫn vang lên điên cuồng như khóc than cho những kiếp người rồi đây phải lãnh lấy tội lỗi mà cha mẹ chúng gây ra.......
Mưa lại rơi thêm lần nữa... ào ạt... mưa như trút nước... nhưng những giọt mữa đổ xuống thật thầm lặng... ào ạt nhưng không mạnh mẽ.... Mưa không muốn cuốn đi những thân người nhỏ bé đó.. mưa đang cười.. cười cho họ.. cho những con người...
Khóc.... rồi cười
cho...
những con người.... nhu nhược.....
Con người luôn yếu đuối! Nhu nhược...Đúng không?
Phải chăng đó là vì sao trời luôn ở trên cao???.......