Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 15: Chương 15: Kikyou: Nước Mắt Và Máu




Chết tiệt!” Inuyasha rủa thầm, đấm tay vào tường. Anh không thể kìm được cơn giận của chính mình. Tại sao những chuyện này lại xảy ra liên tục như thế??

“Bây giờ tính sao đây?” Miroku liếc lại bức thư lần nữa. Thật không thể ngờ nhóm anh lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.

Kikyou vẫn ngồi thừ đó. Dường như đối với cô giờ đây sự im lặng là biện pháp tốt nhất. Cô có thể nói gì được? Thanh minh rằng cô không hề biết chuyện này? Hay khóc lóc tự nhận đó là lỗi của cô?

Không! Cô không phải là loại người đó. Hành động ấy như đang cố trốn tránh trách nhiệm. Đó là điều cô không được học từ Kaede-baba.

Nhưng giờ đây còn làm được gì nữa? Tất cả là do cô gây ra. Nếu cô không bỏ trốn, cô sẽ không quen biết họ. Và khi không quen biết họ thì chuyện này lại càng không thể xảy ra. Kagome sẽ không bị lôi vào cuộc hôn nhân chính trị của gia tộc Higurashi.

Kikyou cúi thấp đầu. Một giọt nước mắt lăn dài xuống má.

Cả không gian chìm trong im lặng. Bao trùm lấy căn nhà là sự ngột ngạt.. nặng nề...

“Làm sao cứu Kagome đây?” Sango thở dài.

“Làm gì? Làm sao tớ biết được! Cậu đi mà hỏi cô tiểu thư HIGURASHI xem chúng ta nên LÀM GÌ” Inu quát tháo, cố tình nhấn mạnh cái họ của Kikyou.

“Bình tĩnh đi! Đây không phải là lúc đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy!” Sango can ngăn.

“Feh!” Inu hầm hầm bước lên cầu thang

“Inu! Không còn cánh cửa dư nào cho phòng cậu đâu!” Sango hét vọng lên.

“FEHH!!”

Inu hét lớn hơn. Điều đó càng làm cho tâm trạng họ nặng trĩu. Đây là lần đầu trong đời, họ gặp phải chuyện như thế này!

Kikyou bấu chặt tay. KHôgn thể tiếp tục như thế này.. Cô phải có trách nhiệm với họ. Cô... phải.. cô phải đi... Kikyou dùng hết sức lực và can đảm của mình vùng đứng lên. Mắt đảo ra cánh cửa.

CHậm chạp...

Kikyou nhấc chân lên

.... hướng ra cửa

“Cô đi đâu vậy?”

“Tôi.... ra ngoài một lát”

Miroku thở dài nhìn theo bóng Kikyou mờ dần trong đêm tối. *THôi! Để cô ta tự giải quyết lấy! Hy vọng là có kết quả*

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Không gian thật tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến đáng sợ cho một con người nhỏ bé như cô. Quanh cô chỉ còn là màn đen cùng tiếng gió rít mang tai. THỉnh thoảng lại được nghe vài tiếng vỗ cánh của những con chim đã mỏi mệt sau một ngày kiếm ăn trở về tổ. Kikyou khẽ rung người.

Lạnh quá! Ước gì giờ này cô đang ở trong phòng của Kaede-baba, nhận lấy cái hơi ấm từ người vú tỏa ra. Nó không nồng cháy như hơi ấm của mẹ nhưng cũng thật dịu dàng và thoải mái.

Kikyou chợt bật cười! Cô cười với tự mình, cười cho cái suy nghĩ non dại của cô. Hay thật! Mới vừa hùng hồn đòi sống đòi chết để được tự do, nay cô lại nhớ lấy cái lồng son ấy. Phải chằng cuối cùng cô vẫn khôgn thể thoát khỏi được cái lồng đó?

Vì nó hay vì chính bản thân cô?

Do chăng chính cô không muốn rời nó?

Có lẽ...cô nhớ vì giờ đây cô thật cô độc. Không ai nâng đỡ nếu có lỡ vấp ngã, bước ra dòng đời này cô mới thấy thật sự sợ hãi. Kinh hoàng!

“Onigumo...” Kikyou thì thầm. THật ra hắn muốn gì đây? Không cho cô trở về....

Nếu cô là hắn chắc chắn sẽ dùng Kagome để uy hiếp cô trở về, vậy mà Onigumo lại làm ngược lại. Chắc hẳn hắn có ý đồ gì đó! Suốt mười mấy năm qua, cô không hề tin tưởng hắn! Không hề. Và cô cũng cảm nhận trong ánh mắt cảu hắn chứa đầy dục vọng. Những vị kỷ của bản thân....

Nhưng không giống như tham vọng của một người đàn ông bình thường.. càng không giống như cha cô, dục vọng của hắn mang nỗi uất hận, căm thù. Dường như cô cảm nhận được hắn làm tất cả chỉ để trả thù vì một lý do nào đó!

Cô cũng không tin rằng Onigumo thật sự trung thành như mọi người vẫn thấy. Nhưng cô không có bằng chứng càng không muốn nhúng tay vào. Cô không muốn bị lôi vào cái vòng luẩn quẩn của chính trị, giao dịch. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi cô đang sống.

Kikyou bấu chặt môi. *Nếu Onigumo không để cho ta về thì.. ta sẽ đi gặp riêng cha* Kikyou ngẩng cao đầu quyết định bước nhanh. Cô phải làm thật nhanh trước khi mọi việc quá trễ. Cô phải cứu Kagome...

Cô dừng bước.....

...

....

“Các người là...” Kikyou mấp máy khi bóng hai người dần xuất hiện trước mặt cô. Kikyou có một linh cảm không tốt... Cô quay đầu lại...

“Huh!!” Cô hốt hoảng khi bóng đen lại tiếp tục kéo dài trên con đường sau lưng cô.

Cô bị bao vây...

“Mấy người muốn gì?”

“Xin lỗi.. chúng tôi chỉ làm theo lệnh...” Một tên trong đám vừa dứt lời, tức thì hai tên kia trói tay Kikyou lại, chuốc thuốc mê..

Sự việc xảy ra chớp nhoáng, Kikyou không biết gì. Cô chỉ nhận thức rằng mình đang dần dần lịm đi....

*Không*

Không thể..

Cô phải đi cứu Kagome..

Cô phải đi gặp cha...

KHÔNG

Bóng tối bao phủ...

“Cha!”

“Tại sao... cha không thể là cha”

Trong đêm tối, một bóng dáng nhỏ bé chạy đến người đàn ông, quần áo lấm lem bùn đất. Chân tay trầy xướt nhưng trên môi cô bé lại nở một nụ cười.

“Cha!”

Nhưng rồi nụ cười ấy vụt tắt đi...

“Ta nói bao nhiêu lần con mới chịu hiểu. Tiểu thư Higurashi không bao giờ lại để quần áo lấm len như thế này! Lại còn đánh nhau nữa sao? Con ra thể thống gì nữa!”

“Cái gì đây?” Người đàn ông cầm lấy vòng hoa trên tay cô bé “Đánh nhau chỉ vì cái vòng vô dụng này sao? Thật chẳng ra làm sao”

Cái vòng hoa chậm chạp rơi xuống... Từng cánh... từng cánh rụng rời ra, khẽ động trên mặt nước. Tóc.... tung tóe... những giọt nước bắn lên.... vỡ nát.. những cánh hoa... bước chân nặng nề đi qua....

Tóc...

Một giọt nước nhỏ xuống.... từ khuôn mặt cô bé......

Cha.... tại sao....... cha không là cha?

Tóc.. tóc....

Kikyou chớp mắt.... Mơ sao? Tại sao cô lại nhớ những điều đó vào lúc này? NHững hồi ức đau khổ.... Kikyou lắc đầu, ném đi những suy nghĩ đó rồi...cô hoảng hốt như nhớ ra điều gì đó. Cô choàng tỉnh, nhìn xung quanh..... tối om.... mùi mốc của gỗ mục.....

Đây là đâu??

Kikyou nhíu mày... “Một căn nhà kho bỏ phế???” Cô tự hỏi mình...

Tiếng mở cửa.. Kikyou quay phắt người lại.

Bốn tên đó...

“Con bé tỉnh rồi kìa!” Một tên nói.

“Nah! Tại sao lại bắt chúng ta làm cái việc này chứ! Tôi không muốn đụng đến con bé chút nào”

“Thôi đi, đây là lệnh..” Tên khác vừa nâng cái kính đen của mình cừa trả lời.

*Lệnh???*

Tay Kikyou run bần bật... Một linh cảm xấu đến với cô...

*Họ muốn làm gì mình?*

Kikyou lùi lại...

Phía đối diện.. tia sáng từ khe hở chiếu trực tiếp lên họ.....

Một họng súng.....

Mắt Kikyou mở to sợ hãi....

Cô nhìn quanh....không lối thoát...

“Xin lỗi cô bé! CHúng tôi chỉ làm theo lệnh!” Một tên nhếch mép cười..

PANGGG! PANG!!

....

“Uhhh!!!” Kikyou ôm vai... đau đớn....

....Máu....

vụt tóe ra....

Cô ngã xuống....bất động. Kikyou gần như rơi vào bất tỉnh.

..Mắt cô nhòe đi... không còn thấy rõ... rồi lại nghe...

Tiếng bước chân.....

Kikyou gắng gượng mở mắt... lại là chúng......

...Lần này...là..

...một con dao....

Kikyou kinh hoàng. Cánh tay cầm con dao ấy giơ lên...

KHÔNG!

End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.