Mưa rả rít rơi. Những giọt nước bắn xuống đất như muốn phá hủy tất cả. Gió tạt vào cửa sổ như muốn cuốn phăng mọi thứ, cuốn đi cả thân hình mảnh mai của một con người bị trói buộc với số phận.
Kagome khẽ co người lại không chỉ vì lạnh mà còn vì sợ hãi. Cô không biết thật sự quyết định của mình là đúng hay sai nhưng chẳng còn con đường nào khác cả. TỪ chối đồng nghĩa cô mất đi họ. Cô làm sao có thể chịu được cảnh đó.. Cảnh từng người từng người ngã xuống vì một tiếng 'không' của cô.
Kagome chợt run lên. Cánh cửa sổ mở toang bất thình lình vì cơn gió mạnh. Từng đợt hơi lạnh thổi vào trong phòng như muốn đóng băng tất cả. Nhưng giờ đây Kagome không còn quan tâm đến điều đó nữa, cái lạnh thể xác sao có thể so được với tâm hồn đang vỡ nát của cô.
Kagome chậm chạp ngồi dậy, bước đến cửa sổ. Co nhìn ra ngoài. Đền đã sáng, nghĩa là đêm tối đã đến. Đêm tối.. nhưng liệu nó có tối bằng con đường cô đang đi hay không? Một ngã đường không hề có chút ánh sáng....
“Soạt!”
Tiếng cửa bất chợt mở ra. Kagome lập tức quay người trở lại.
'Onigumo'
Vẫn ánh mắt sắc lạnh đó, hắn bước lại gần. CHợt hắn nhìn ra sau cô.
“Tính bỏ trốn sao? Cô đừng vọng tưởng, ở đây là lầu 4 không có đường cho cô chạy đâu!”
Kagome quắc nhìn “VIệc gì tôi phải chạy trốn? Bây là mấy người cần tôi chứ không phải tôi cần mấy người”
'Chết rồi' Kagome hốt hoảng. Đúng là cái tính ương bướng đã hại cô rồi. Tuy không nhìn thấy mặt Onigumo nhưng cô vânc cảm nhận được ánh nhìn giận dữ của hắn.
“Hừ! Cô giỏi lắm. Tới nước này mà còn nói được những lời đó. Xem ra tôi chọn đúng người!”
Kagome bực tức quay mặt đi
“Tôi.. phải làm gì?”
“Sao?” Onigumo hỏi ngạc nhiên.
“CHẳng phải là ông bảo tôi đóng giả làm tiểu thư nhà ông sao? Nhưng.. tôi phải làm gì?” kagome ngập ngừng. TUy cô khôgn muốn amng danh là lừa gạt nhưng đã trót bước vào con đường này thì đánh bước tiếp.
“Tôi không biết được tính cách của cô ấy , làm sao tôi có thể diễn theo được. Ông không sợ gia đình cô ấy sẽ phát hiện sao?”
“Việc ấy cô không cần phải lo! Cha Kikyou đã biết !” Onigumo có chút nhíu mày.
“Sao?” Kagome quay phắt lại rất đỗi ngạc nhiên.
“Ông ấy biết mà không chút phản ứng sao?”
“ Ông chủ đã đồng ý về việc này!”
“CÁI GÌ??” Kagome hét lên “Tôi không thể tin được, con gái ông ta trốn đi mà ông ấy lại không chút lo lắng! CHuyện nực cười!” Kagome không còn tin vào những gì mình đã nghe.
“CHuyện đó không liên quan gì đến cô! Cô chỉ cần biết hoàn thành tốt vai diễn của mình là được!” Onigumo nói rồi quay người bước đi.
“CHuẩn bị đi, tôi sẽ đưa cô đi gặp người vú của tiểu thư!”
“Hứ!” Kagome cau mày, khoanh tay trước ngực. Cái quái gì đây! Cha không hề quan tâm đến con giá mình như thế nào. Cô không thể tin được lại có một gia đình như thế! Cô ngước nhìn cơn mưa lãn những ánh đèn lập lòe. 'Miroku, Sango, Inu.. Các giờ thế nào rồi'
~~~~~~~~~~~~~
Lặng lẽ đi giữa hành lang, nét mặt Onigumo không giấu nổi sự đắc thắng.
~Flash Back~~~~~~~~
“Thưa ông chủ, tôi bất lực không thể tìm được tiểu thư!”
“CÁI GÌ!” Ông ta hét lên .
“Vâng, tôi không thể tìm được tung tích của cô ấy!Nhưng.. tôi vừa tìm được một người..”
“Hừ! NGười đừng ở đó mà tìm cách chối tội, người mà ngươi tìm được giúp được gì cho ta.”
“Được chứ thưa ông chủ. Rất được là đằng kahcs!”
“Ý người là sao?” Ông ta hỏi nghi ngờ.
Onigumo hé nụ cười nửa miệng. “ Cô ta rất giống tiểu thư nên cso thể...”
“KHONG ĐƯỢC! Nếu việc này bại lộ không chỉ mối liên kết giữa tập đoàn ta và Taiyoukai bị phá vỡ mà ngay cả danh tiếng của công ty Higurashi cũng bị phá hủy.”
“Nhưng thưa ông chủ hiện giờ ta không còn cách nào khác. Hơn nữa nếu có tìm được tiểu thư về đi chăng thì ông chủ có chắc rằng trong ngày cưới tiểu thư sẽ ngoan ngoãn vâng lời?”
“......”
“Cô ta đã đồng ý về việc này nên ông chủ cứ yên tâm”
“... Thôi được, việc này ta giao cho người. Đừng để bữa đính hôn tối nay xảy ra chuyện”
“Vâng”
~End Flash Back~~~~~~~~~~~
'Ông chủ nói đúng, với một kẻ tham vọng như cha Kikyou thì chỉ cần có lợi ông ta cũng có thể bỏ mặc đứa con gái mình.... À mà không phải nói là bỏ mặc đứa con gái hiện thời mới đúng.'
Hắn dừng chân, nhìn những giọt mưa đọng trên nhánh cây. Mười tám năm.. đã mười tám năm trôi qua sau cái ngày khủng khiếp ấy. Ngày mà hắn không thể quên được. Ngày đã gieo lấy trong Onigumo một mối hận sâu không đáy. Onigumo nắm chặt tay, mắt tóe lên ánh nhìn sắc như dao.
'Nhất định ta sẽ trả được hận'
Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi. Sấm vang trời...
~~~~~~~~~~~~
Kagome vẫn tiếp tục đứng đó chìm trong suy nghĩ..
“Xem ra phải giở món nghề lâu nay của mình ra rồi!” Kagome mỉm cười chua chát. Đóng kịch là sở trường của cô nhưng đóng thật ngoài đời thế này thì chưa bao giờ.
“À, cô tiểu thư đó tên gì nhỉ... HÌnh như là... Ki--” Bất chợt nét mặt Kagome biến đổi.
“Ki--kikyou???” Kagome sốc thực sự. Phải chăng đó là sự thật...
“Không đâu!” Kagome cười, lắc đầu. KHông lý nào lại là cô ấy, chẳng thể nào lại trùng hợp vậy. “Nhưng...”
'giao tiếp của cô ấy tôi không nghĩ cô ta là người bình thường đâu'
Kagome nhớ lại những gì Miroku đã nói.
'Bởi vì cô rất giống tiểu thư'
Kagome há hốc mồm khi nhớ lại câu nói đó. Không.. không lý nào...
“Chắc chắn là không phải!” Kagome tự khẳng định. Tuy là Kikyou và cô rất giống nhau nhưng... có lẽ chỉ là trùng tên thôi và.. có thể cô tiểu thư không giống cô lắm.. Có lẽ... có lẽ..
“Soạt”
Cánh cửa lại mở. Onigumo xuất hiện.
“Ta đi thôi!”
Kagome siết chặt tay. Có lẽ hỏi ông ta là rõ nhất ...
Hành lang vằng lặng đến nỗi nghe rõ từng bước chân. Kagome bước đi lặng lẽ, cúi đầu xuống . Cuối cùng cô thu hết can đảm mở lời.
“Ano..Có phải tiểu thư Kikyou giống tôi lắm hả?”
Onigumo quay nhìn cô, rồi lại tiếp tục bước đi “ Phải, rất giống.”
Kagome lặng người đi. Từng câu từng chữ của ông ta càng làm mối nghi ngờ của cô tăng lên...
Họ dừng chân trước một cánh cửa màu nâu gỗ. Onigumo đẩy cửa bước vào. Kagome nhìn quanh tất cả đều rất gọn gàng sạch sẽ. Rồi đập vào mắt cô.. một bà lão đang cầm một bức hình trên tay. Trông nét mặt bà ấy thật phúc hậu. Bà lão quay người lại..
“Onigumo? Ông làm gì ở đây? Còn người kia...”
“XOẢNG” Bức hình rớt xuống khiến Kagome giật bắn mình.
“Ki---kikyou??”
End