Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 13: Chương 13: "tạm Biệt Mọi Người"




MIROKU!” Tiếng Inu hét thất thanh, người anh đẫm mồ hôi.

“Đã thấy cô ấy chưa?”

“Chưa!” Miroku trả lời tuyệt vọng, chống hai tay xuống đầu gối.

Hai người họ đã tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tìm được dấu vết nào của Kagome. Họ bắt đầu mất hết hy vọng và những mối lo ngại ngày một lớn.

“Chết tiệt! Cô ấy trốn ở cái xó xỉnh nào vậy!” Inu đấm tay vào tường, hét lên bực tức.. lo sợ.

“INU! MIROKU!”

Hai người họ quay đầu lại, đưa mắt nhìn dáng Sango chạy đến. Cô thở dốc, những giọt mồ hôi không ngừng tuông rơi.

“Tôi không nghe được tin tức gì của cậu ấy ở các cửa hàng!”

“Cô ấy ở đâu đây?” Miroku tự hỏi, siết chặt tay lại.

Họ không thể nào mất cô ấy. Họ không thể.. Cô ấy là người thân của họ.

“Kagome...” Sango khuỵ xuống, ôm mặt khóc.

Họ đứng thừ ở đó, rất lâu... Gió bắt đầu nổi lên, những cơn gió lạnh lẽo như muốn thổi bay đi mọi thứ....

~~~~~~~Ở nhà~~~~~

Chỉ còn năm phút nữa, đồng hồ sẽ gõ đúng sáu giờ. Cô nhìn chăm chú vào nó, kim giây cứ chậm chạp lê từng bước một. Kikyou siết chặt chiếc váy trong vô thức. Xung quanh cô giờ chỉ còn là sự im lặng đến đáng sợ. Cô có thể nghe rõ từng chiếc lá dao động tron cơn gió dữ. Đã bao lâu trôi qua rồi? 3 tiếng hay một ngày?Sự chờ đợi mon mỏi của cô có phải là vô ích không? KHôgn chút tin tức, không một cú điện thoại. *Cô ở đâu vậy, Kagome?* Kikyou tự hỏi lòng.

Chưa bao giờ cô lại thấy lo lắng đến thế! Một nỗi lo lắng như vừa mất đi một người quan trọng. Tuy chỉ là mới quen nhưng hình như sợi dây nối kết giữa cô và Kagome ngày một chặt hơn. Cô có thể tin tưởng rằng cô ấy là nơi cho cô trút nỗi lòng. Nhưng giờ đây.. cô ấy mất tích không một dấu vết...

Kikyou càng nghĩ càng siết chặt tay. Chợt, cô hé mở bàn tay nhỏ bé của mình.. một chiếc vòng.....

“Tôi tặng cô nè!”

Một chiếc vòng được kết bằng những hạt thủy tinh lấp lánh đan xen màu sắc vào nhau đung đưa trước mặt Kikyou.

“Đẹp quá! Nhưng sao cô lại tặng tôi!”

“Quà làm quen!” Kagome đáp lại với một nụ cười hồn nhiên.

“Kagome...” Kikyou thì thầm gọi tên. Đây là lần đầu tiên, cô được tặng cho một món quà. Dẫu nó không xa hoa như những đồ trang sức cô được tặng trong ngày sinh nhật nhưng sao cô lại thấy nó rất đẹp. Đẹp hơn tất cả những gì cô đã từng có.

Từ lúc được tặng, Kikyou mãi nâng niu, trân trọng nó và trân trọng cả nụ cười hồn nhiên kia nữa. Dường như cô yêu tất cả những thứ gì thuộc về Kagome. Đối với cô, từng cử chỉ, từng nụ cười ấy dường như cô đã thân thiết từ lâu lắm rồi. Rất ấm áp!

Vậy mà giờ đây, cô ấy đã mất tích.....

Bất chợt, tiếng chuông cửa reo vang. Như một tia hy vọng, Kikyou lập tức chạy đến. Kagome.... Kikyou đứng khựng lại......

“O..ni..gumo?” Kikyou đứng họng, khuôn mặt cô tái đi khi gương mặt lạnh như tiền của hắn xuất hiện. Cô đứng sững đó, bất động.

“Chào tiểu thư!” Hắn nhếch mép cười.

“Ông.... tại sao ông lại biết tôi ở đây?” Kikyou hoảng sợ tột độ. Chẳng lẽ, cha cô đã biết chuyện?? Vậy có nghĩa là cô phải trở về??

“Tiểu thư có vẻ sợ hãi khi gặp tôi thế?”

“Tôi....”

“Kikyou!”

Kikyou nghiêng đầu ngó ra sau Onigumo. “Inuyasha?”

“Cô có tin gì từ điện thoại không? Có...” Inu chợt khựng lại, nhìn kế bên Kikyou. Một người đàn ông tuổi độ tứ tuần, một cặp mắt trong như pha lê và lạnh lùng như băng tuyết.

“Inu, đợi với!” Tiếng Miorku và Sango vọng từ phía sau.

“Cậu đi gì mà..” Sango ngừng câu nói khi thấy ba người lạ mặt bước vào nhà mình. Miroku há hốc mồm, quay sang Inu “Inu..?”

Inu cau mày, nhìn sang Kikyou nhưng anh chỉ nhận được một ánh nhìn rụt rè, sợ hãi.

“Mấy người là ai?” Inu cáu gắt.

“Các người không cần phải biết! À mà nếu muốn biết thì cứ hỏi tiểu thư của tôi ấy!”

“Tiểu thư? Mấy người điên à! Làm gì có cô nào...” Miroku mở to mắt khi chợt nhận ra điều gì đó. ÁNh nhìn trốn tránh của Kikyou....

“Đúng thế sao Kikyou?” Sango không biết nói gì hơn.

“Tôi...” Kikyou cắn môi, cô thật sự không biết phải nói thế nào.

“CHuyện đó tính sao! Mục đích mấy người đến đây là gì? Tìm cô ấy về sao?” Inu hỏi không chút do dự.

“À, không!Cô ấy thích ở bao lâu thì tùy thích, ở luôn nơi này càng tốt!”

“Ông đang nói cái quái gì vậy?” Inu hét lên.

“Onigumo, tôi nghĩ ông sẽ bắt tôi về chứ?” Kikyou hỏi với ánh mắt 'không còn tin được' vào những gì mình nghe.

“À, mới đầu là thế nhưng chúng tôi đã tìm được người thay thế tiểu thư rồi! Cô không cần phải về nữa!”

“Thay thế? Ông nghĩ gia tộc Taiyoukai không biết mặt tôi sao? Trừ phi...” Bất chợt, nét mặt Kikyou thay đổi, dường như cô đang cảm thấy mặc cảm tội lỗi...

“CHuyện gì thế, Kikyou?” Sango chạy đến.

Kikyou ngã khụy xuống, nước mắt cô bắt đầu chảy thành dòng.

“Kagome... tôi đã hại cô rồi!” Kikyou gào trong nước mắt.

“Kikyou, cô nói gì thế?” Sango hỏi gặng lại.

“Tôi đến đây là theo yêu cầu của cô Kagome, cô ấy gửi bức thư này cho các vị!” Hắn nói rồi đưa cái phong bì cho Inuyasha.

Inu lập tức xé bao thư. Anh vội vàng đọc nó

Inu, Miroku, Sango thân mến!

Xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng.Tớ thật sự không có gì, tớ đã nhận lời giúp ngài Onigumo nên sẽ không ở nhà một thời gian. Các cậu đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ về. Đừng tìm kiếm tớ, tớ không sao đâu.

Kagome

Nét mặt Inu tối sầm lại, anh bấu chặt là thư.

“Inu, cô ấy nói gì vậy?” Miorku hỏi lo lắng.

“Láo toét! Giả dối! CÔ ấy KHÔNG BAO GiỜ viết những dòng chữ này, trừ phi các người đã ép cô ấy! Các người muốn gì?” Inu gầm lên, xông đến túm lấy cổ áo Onigumo.

“INU!”

“Cô ấy ở đâu?”

Hắn nhìn ánh mắt tóe lửa của Inu, bình thản trả lời “Chẳng phải cô ấy đã nói trong thư rồi sao?”

“DỐI TRÁ! TÍnh Kagome chúng tôi hiểu hơn ai hết, cô ấy sẽ không bao giờ viết những câu VÔ TRÁCH NHIỆM như thế!” Inu hét vào mặt hắn.

“Inu, bình tĩnh lại nào!” Miroku dùng hết sức kéo Inu ra.

“Buông tôi ra! Tôi phải cho hắn một trận!” Inu vùng vẫy.

Hắn nhìn cảnh tượng một cách thích thú rồi buộc miệng nói ra nhung lời như tiếng sấm dội vào tai họ “Các người đừng xen vào chuyện này, nếu không,, chuyện gì xảy ra cho cô ta tôi không thể nói trước được”

Cả nhóm sững người.

“Ông...ông vừa nói cái gì?” Inu hỏi lại, mặt tái đi.

“Tôi lặp lại lần chót, đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi, bằng không tôi khó bảo toàn tính mạng cho cô ấy! Tôi chỉ thực hiện theo hợp đồng thôi. Các người tốt nhật nên im lặng nếu muốn cô ấy trở về!” Hắn nói rồi quay lừng bỏ đi cùng hai người còn lại, bỏ lại bốn người phía sau đang bàng hoàng vì tin báo.

Ngoài trời, mữa bắt đầu rơi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.