Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 12: Chương 12: Hoảng Loạn Và Tìm Kiếm




“Chúng tôi về rồi đây!” Tiếng Miroku vọng vào ngôi nhà nhỏ bé của nhóm, anh bước vào với vẻ mặt mệt mỏi. Sango đã lôi Inu đi mua vài món đồ nên về muộn hơn.

Chỉ mong về nhà anh không bị lãnh đạn cơn giận của Kagome. Nhưng khi anh bước vào nhà. Cả không gian chìm trong im lặng... im lặng hoàn toàn.... nó gây cho người ta một cảm giác trống vắng dường như vừa đánh mất điều gì đó.

Miroku ngước nhìn , bất chợt mặt anh đẫm mồ hôi. Anh đứng chết lặng đi.... Một phút... hai phút rồi 5 phút trôi qua.. không ai trả lời.... đã lâu lắm rồi anh chưa hề phải đón nhận lại thứ cảm giác này... một cảm giác mất đi một người nào đó quan trọng....

“Kagome?” Anh khẽ thốt lên, giọng yếu ớt. “Kagome?” Anh gọi một lần nữa. ...KHông trả lời...

Bất chợt, một cảm giác hãi hùng dần bám vào người anh. Lạnh ngắt... không một tiếng động... Cô ấy đâu rồi?

Bình thường anh vừa bước vào, một là nhận một nụ cười tươi tắn từ Kagome, hai là sẽ lãnh trọn một cái rổ vào mặt vì tội quên tắt bếp trước khi ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay, Miroku không có được một lới đáp trả từ Kagome.

“Ka--gome?” Anh hỏi lại lần nữa, dáo dác nhìn xung quanh. Đã rất trễ rồi, cô ấy tuy có chút lề mề nhưng không bao giờ vắng nhà lâu đến thế. Chợt, anh nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Miroku mừng rỡ, xoay người lại

“Kagome!”

....

“Ơ! Là tôi mà!”

Khuôn mặt Kikyo dần hiện rõ trong phòng tối, một nỗi thất vọng thấy rõ trên mặt Miroku.

“À, là cô à!” Anh trả lời não nề.

“Sao?Có chuyện gì thế?” Kikyo hỏi .

“KHông.. chỉ là, tôi tưởng nhầm là Kagome. Kagome vẫn chưa về à?”

“Chưa!” Kikyo khẽ lắc đầu.

Vừa lúc đó, cánh cửa mở bung ra

“RẦM!”

Kikyo giật bắn mình.

“INUYASHA! Cậu không thể nhẹ nhàng hơn với cánh cửa được sao?” Giọng Sango gắt lên.

“Cậu bảo sao tôi nhẹ nhàng với nó khi không còn TAY để mở?” Inu cãi lại, khệ nệ bưng giỏ đồ đặt một cách rất “nhẹ nhàng” lên bàn.

“TRời ạ! Cậu có biết đây là cái bàn thứ MẤY rồi không?” Sango hét lên giận dữ.

“BÌnh tĩnh nào, Sango!” Kikyo xoa dịu, *toát mồ hôi*

“Hứ!” Inu lườm, ngồi nhổm trên ghế.

“Này, hau cậu có thấy Kagome đâu không?” Miroku hỏi lo lắng.

“Ủa, cậu ấy chưa về à?” Sango trố mắt ngạc nhiên nhưng cô chỉ nhận được cái lắc đầu của Miroku.

“Feh! Cậu ta chắc đi đâu đó chơi thôi!” Inuyassha nói thản nhiên.

“Cô ấy nhận nhiệm vụ nấu cơm tối, đi đâu được?” Miroku nói.

“Hơn nữa, nếu là thế thì theo tính Kagome, cô ấy nhất định sẽ gọi điện về. Nhà ta vẫn còn Kikyo trông nhà mà!” Sango quyết đoán, đồng tình với Miroku.

“Chắc cô ấy bận cái gì đó!” Inuyasha ngáp dài ngáp ngắn. Nhưng...

“Này.. sao tớ có một linh cảm không lành!” Miroku nói vô thức.

Ba người kia đứng lặng đi...

“Đúng thật là chưa bao giờ cô ấy về trễ đến thế, đã gần 3 tiếng đồng hồ...” Sango lầm bầm...

Im lặng...

“Vớ vẩn!” Inuyasha phát biểu. “Mấy cậu đa nghi quá rồi đấy! Cô ấy đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà về trễ có 3 tiếng cũng cần lời xin phép sao? Hơn nữa cô ấy thù oán với ai đâu mà sợ?”

“Cậu nói cũng đúng nhưng....”

“Đã nói là không sao mà! Tụi mình lạ gì tính Kagome? Dù có gì thì cô ấy vẫn có thể tự xoay xở được!” Inu khẳng định.

“Nhưng Inu à, đa nghi vẫn tốt hơn là nước đến chân rồi mới nhảy. Dù gì cô ấy vẫn là con gái” Miroku cãi lại.

Bất chợt bầu không khí trở nên căng thẳng, nặng nề. Hình như mọi điều đáng sợ nhất đang tập trung ở đây, sẵn sáng đè nén bất cứ ai bước vào.

“Vậy.. cô ấy đi đâu?” Sango hỏi rụt rè.

“Có trời mới biết! Giờ cậu nói đi đâu tìm, KHông lẽ đi hết thành phố này sao?” Inu gắt lên, thật sự lòng anh cũng đang nóng như lửa đốt.

“Tôi nghĩ trước tiên hãy tìm đến những nơi Kagome hay lui tới. Nếu 2 tiếng sau vẫn không có động tĩnh gì thì ta hãy đi báo cảnh sát.” Kikyo chợt lên tiếng, cô không thể ngồi yên được, họ đều là ân nhân của cô, sao cô có thể ngồi yên không làm gì?

Cả nhóm im lặng....

Inuyasha khoanh tay, đứng dựa lưng vào tường suy nghĩ. Cuối cùng anh buông ra một tiếng thở dài

“Thôi thì cứ làm như vậy đi! Ta chia nhau ra tìm kiếm! Kikyou, cô ở nhà đợi điện hoại của cô ấy nhé!”

Kikyou gật đầu. Ba người nhìn nhau rồi đi ra cửa, mỗi người một hướng...

~~~~~~(Trước đó)~~~~~~~~~

Kagome chập chờn cố nhíu mở đôi mắt, người không còn chút sức lực.

“Umm, mình đang ở đâu đây?”

Kagome cố lục loi trí nhớ: cô đang trên đường về nhà và... một nhóm người..... NHÓM NGƯỜI!!!

Kagome bật ngồi dậy, mở to mắt nhìn xung quanh : một căn phòng lớn....

Mặt Kagome trắng bệch. Đây là đâu?

KHông phải là phòng cô, cũng không phải là nhà cô. Chuyện gì đã xảy ra? Cô đang ở đâu đây?

Hàng ngàn câu hỏi cứ dồn dập ập đến? Kagome hoảng loạng, đứng dậy.

“SANGO?? INUYASHA?? MIROKU?? Các cậu đâu rồi??” ...

KHông tiếng đáp lại...

Kagome sợ hãi nhìn dáo dác xung quanh. Cô siết chặt tay. *Không phải vậy chứ!* Kagome cắn môi nghĩ.

Kagome run lên, chân cũng không còn đứng vững được nữa. Cô ngồi phịch xuống, thở dốc. Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Cô không hề gây thù oán với ai, tại sao chuyện này lại xảy ra??

Chợt, cánh cửa trước mặt Kagome hé mở. Cô mừng rỡ, chờ đợi những khuôn mặt thân thương của họ xuất hiện. HỌ sẽ đến và đưa cô đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng rồi..

“Cô tỉnh rồi à?” Một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

“Tôi.. tôi đang ở đâu? Ông là ai?”

Ông ta nhìn Kagome lạnh lùng. Cái ánh nhìn như lưỡi dao cắm xuyên qua người.

“Cô không cần biết, à mà chỉ chút nữa thôi cô cũng sẽ biết!”

“Ông muốn gì?”

Ông ta thở dài, bước lại gần. Kagome nép người lại như một bản năng.

“Đừng lo! CHúng tôi chẳng làm gì cô cả!”

“Chẳng làm gì! Vậy ông bắt tôi đến đây làm gì?” Kagome gào lên, rồi tắt đi tiếng nói “Thả.. tôi..v..ề..nh..à!” Nước mắt bắt đầu chảy dài xuống má. Tại sao? Tại sao chuyện này lại đến với cô? Cô chỉ là một con bé mồ côi, chỉ là một con người bình thường. Tại sao những điều này lại đến với Cô? Inu... Sango...MIroku...cứu với....

Onigumo nhìn Kagome lạnh lùng. Hắn đợi cô khóc hết nước mắt. Hắn nhếch mép cười, cô càng khóc, hắn càng thỏa mãn, thỏa mãn cái hận àm hắn đã dồn nén bao năm nay. Một lúc lâu, Kagome cũng nín mà hình như chính Kagome đã thôi không khóc nữa.

“Tôi cần cô giúp tôi một chuyện!”

“Chuyện gì?” Cô trả lời cộc lốc.

“Tiểu thư chúng tôi đã bỏ trốn, tối nay là lễ đính hôn của cô ấy với con trai trưởng gia tộc Taiyoukai. Chúng tôi không thể hủy bỏ buổi lễ này, vì thế chúng tôi cần cô thay thế cho đến khi chúng tôi tìm ra tiểu thư! “

Kagome ngẩng nhìn tỏ vẻ nghi ngờ “Tại sao là tôi?”

“Vì chỉ duy nhát cô có thể làm! Cô rất giống tiểu thư, hơn nữa lại trạc tuổi cô ấy.” Hắn trả lời.

“Tại sao tôi phải giúp ông? Loại người như ông mà cũng có tư cách nhờ người khác sao? Bắt cóc rồi lại nhờ người bị bắt! CHuyện nực cười nhất mà tôi từng thấy” Kagome trả lời bướng bỉnh.

*Cái con bé này!* Onigumo giận dữ, hắn không thể tin được nó dám trả lời như thế!

“KHông có cơ hội cho cô lên tiếng đâu!” Hắn nói như gầm lên.

“Ha! Tôi không làm thì ông làm được gì tôi? GIết tôi ư? Nực cười! Ông nghĩ ông có thể qua mắt pháp luật được sao?” KAgome hét lên, cô đứng bật dậy.

“HA!...Hahaaaa!” Onigumo bật cười cay độc. “Pháp luật?? Hahaaa!”

“Ông cười cái gì?”

“Cô đừng nói pháp luật với Onigumo này! Tôi có thể che mắt cả trời, đừng nói chi cái pháp luật vô dụng đó!” Hắn nhìn cô sắc bén.

Sắc mặt Kagome biến đổi. “NHưng..ông làm gì được tôi nào!”

“Làm gì cô ư? Tôi đâu dám!” Hắn mỉm cười nham hiểm, cúi người thấp xuống, mặt đối mặt với Kagome “Tôi chỉ thích thú với nhóm bạn của cô thôi!”

“ÔNG....”

Kagome nghe như có tiếng sấm bên tai. KHông! Tại sao mọi thứ lại như thế này.. Các bạn cô....

Kagome ngồi thừ đó như pho tượng gỗ, không còn để ý gì đến xung quanh. Nước mắt cô lại lăn dài trên má.

Tại sao nhưng chuyện này lại xảy ra cho cô? Cô đã làm gì sai? Tại sao lại hại các bạn cô.....

“....Nếu tôi đồng ý, ông sẽ tha cho họ chứ?” Tiếng Kagome bất chợt vang lên.

“ĐÚng vậy!”

Kagome bấu chặt tay....

“Tôi... đồng ý...”

~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.