Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 6: Chương 6: 6




~~~~~~~~~~~~~~

Lặng lẽ đóng cánh cửa phòng, Kagome đứng thừ người nhìn xuyên qua nó.

*Cô gái đó... Có một cái gì đó rất thân thuộc ! Dường như mình đã gặp cô ấy ở đâu đó!* Kagome nhíu mày tìm câu trả lời. Khuôn mặt ấy rất quen, ánh mắt ấy nữa... cứ như đó là người thân của cô vậy. Người thân... Đó là điều cô hằng mong ước. Thậm chí khi còn ở trại mồ côi của sơ Hikae, Inu và hai người kia là những người bạn tuyệt nhất, những người thân đáng tin nhất của cô,mà cô vẫn không nói cho họ biết.

Kagome thở dài, quay người đi về hướng nhà bếp. Vừa bước đến ngưỡng cửa, cô nghe tiếng Sango và Miroku ầm ĩ bên trong. Tất nhiên chẳng có chuyện gì tốt xảy ra..

CHÁT!

OW!!

“HENTAI!!”

“Trời ạ! Lại nữa” Kagome lắc đầu vô vọng. Họ luôn như thế! Nhất là Sango, cô nàng bướng bỉnh không chịu chấp nhận sự thật rằng cô ấy có cảm tình với Miroku. Còn Miroku thì chứng nào tật đó. Cô mỉm cười khi nghĩ đến họ. Họ thật đáng yêu dù có đôi khi hơi ồn ào. Cô bước vào trong tiến thẳng đến cái tủ thuốc mà không nói gfi với đám Inu.

“Nee, Kagome, cậu lấy thuốc cho cô gái đó à?” Miroku lờ khuôn mặt tím tái của Sango mà quay sang Kagome.

“Vậy cậu nghĩ trong nhóm ta có người bệnh à?” Kagome hỏi trổng, nhón chân lấy bao thuốc đã được gói sẵn. Trong tủ thuốc lúc nào cũng được sắp xếp gọn gàng vì cô sợ INu sẽ lại lấy lầm thuốc với cái tính cẩu thả của cậu ấy.

“Sao tôi cứ thấy cô ta kỳ kỳ thế nào ấy! Hỏi có câu đó thôi mà cũng mắt mày tái xám!” Inuyasha ngáp dài nhận xét

“Cậu mới là kỳ đó! Ai đời hỏi thăm người ta mà lại nghi ngờ họ 'bỏ trốn'?” Sango quay người lại, cô vừa nói vừa rót trà vào tách.

“Vậy cậu có thể giải thích một người con gái chân yếu tay mềm như cô ấy mà lại ngất xỉu giữa đêm hôm thế này, đã thế lại còn sát bìa rừng nữa chứ! Không chạy trốn chứ là gì?” Inu làu bàu, chống tay lên cằm.

“Ơ..thì...” Sango lấp liếm. Thật sự cô không tìm được một lời giải thích thỏa mãn cho sự việc này. Cả không gian chìm trong im lặng... Họ đang nghi ngờ về thân thế của cô gái này...

“Nói thật nghe cách giao tiếp của cô ấy tôi không nghĩ cô ta là người bình thường đâu” Miroku suy luận

“ Đứng vậy! Nhưng nếu là một tiểu thư thì ai lại chạy ra khỏi chăn êm nệm ấm ở nhà chứ!” Inuyasha nói. “Thật đáng nghi”

“Cậu đừng có cố tỏ ra ngờ vực cô ấy! Người hưởng ứng cho cô ấy vào nhà đầu tiên chính là cậu đấy!” Sango lườm anh chàng.

“GÌ?”

~~~~~Flashback~~~~~~~~~

“Này, tính sao với cô ấy?” Sango hỏi thỏ thẻ. “Sao lại có con gái ngất xỉu giữa đêm hôm thế này?”

“Sao trăng gì nữa, đêm cô ấy vào nhà!” Inu vừa nói vừa cúi người bế xốc cô ta lên. Anh ngẩng lên thì bắt gặp 3 cặp mắt mở to 'tròn xoe' của họ “GÌ thế?”

“Tôi có nghe lầm không? Inu mà lại nhân từ thế sao? Mấy con vật trong rừng mắc mưa chỉ trú tạm ở sân nhà thôi mà cậu đã cáu gắt lấy cây xua chúng đi đừng nói chi là con người!” Kagome nói châm chọc, nhìn cậu ta không chớp.

“GÌ? Sao so sánh kỳ thế! Người với vật khác nhau hoàn toàn, hơn nữa mấy cậu muốn để cô ta ở đây hả? Lỡ có mệnh hệ gì thì chúng ta sẽ bị dính líu đấy!” Inu phân bua.

“Cậu nói cũng đúng... nhưng...” Sango ngập ngừng chưa hết câu “Ê! Inu đi đâu đó?”

“Vào nhà chứ đi đâu? Rõ ngốc!” Cậu ta quay đầu lại càu nhàu rồi bế cô gái ngất xỉu đi thẳng một mạch vàoà nhà.

~~~~~~~~~~End Flashback~~~~~~~~~~~~~

“Giúp người mà cũng có tội sao?” Mặt Inuyasha đỏ ửng lên từ lúc nào. Anh chàng đứng bật dậy lộ rõ sự xấu hổ.

“Đúng là không có tội với người khác nhưng nếu là cậu thì lại là chuyện khác!” Miroku nói 'một cách chán nản' “Bình thường nhờ cậu xách dùm cái giỏ thôi mà cũng nhăn lên nhăn xuống, đằng này...” Miroku ngưng lại, nhìn Inu chằm chằm

“Gì chứ?”

“Nói thật đi, cậu thích cô ta đúng không?” Miroku áp sát mặt vào Inu với ánh mặt 'nham hiểm'. Ngay lập tức...

Bốp!

Miroku lãnh trọn cái rổ trên đầu.

“Cậu đừng có nghĩ ai cũng đen tối như cậu!” Kagome trỏ tay cảnh cáo sau khi 'ban' cho Miroku cái rổ trên đầu. Nói rồi, cô bước ra ngoài trên tay cầm gói thuốc cùng ly nước lọc không nói thêm một tiếng nào.

Bốn con mắt dõi chăm chú vào hướng Kagome đi. Hai anh chàng chụm sát đầu vào nhau “Này, Inu cậu có thấy hôm nay Kagome hơi lạ không?” Miroku thỏ thẻ vào tay cậu trai tóc bạc.

“Khá lạ...có vẻ gì đó không bình thường..” Inu gật đầu đồng tình với Miroku.

“Này này, có thôi đi không hả hai ông tướng! Đàn ông con trai gì mà nói sau lưng người khác thế!” Sango chống nạnh dạy đời. “Đừng có ở đó mà nhiều chuyện nữa, khối việc đang chờ các cậu đấy!” Nói rồi cô đưa cho Miroku một tờ giấy.

“Gì thê?” Anh nhướng mày nhìn vào nó, đọc lẩm bẩm “Nước trái cây..sữa...” Rồi ngẩng lên nhìn Sango khó hiểu.

“Cậu xuống phố mua mấy thứ này ở tiệm giải khát của chú Takaha. Nhóm mình khá thân với gia đình ấy nên sẽ được giá ưu đãi hơn ở chợ. Chú ấy đã từng nói với tôi là sẽ bắt đầu mở cửa hàng đêm từ tháng này. Cậu đi nhanh cho kịp, tớ đang cần gắp”

“Nhưng sao lại là tôi??? Vả lại trời khuya thế này...” Anh chàng phàn nàn, không có gì khổ sở hơn là đi mua mấy cái thứ này. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Sango..

“Ấy ấy, được rồi, tớ sẽ đi!” *Toát mồ hôi*

Đợi Miroku đi khỏi, Sango quay người sang Inuyasha, mặt có vẻ nghiêm nghị.

“INu này, cậu nên hạn chế hỏi nguyên nhân của cô ấy lại đi. Cậu đã thấy khuôn mặt trắng bệt của cô ta khi cậu hỏi chứ? Tôi nghĩ cậu nên để Kagome lo liệu, đừng lo lắng quá, theo tôi cô ấy không phải người xấu đâu”

“Feh!” Inuyasha quay mặt đi, nói lầm bầm.

~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.