Kikyou chìm sâu trong suy nghĩ mơ hồ. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô không còn hơi sức để có thể chống lại bất cứ cuộc rượt đuổi nào của Onigumo. *CÓ lẽ sẽ rất nguy hiểm nếu mình ở lại đây. Onigumo là người không từ bất cứ thủ đoạn nào... họ sẽ gặp nguy hiểm* Kikyou nhíu mày lo lắng, cô thật sự không muốn lôi kéo bất kì ai vào chuyện này. Một mình cô đã là quá đủ.
Chợt tiếng gõ cửa xen ngang vào dòng lo sợ đó. Kikyou khẽ ngiêng đầu về phía cánh cửa, thốt lên một cách khó khăn “Vào đi”
Ánh sáng bên ngoài mỗi lúc một lan rộng hơn vào căn phòng tối. Khuôn mặt tươi xinh của kagome dần Hiện rõ. Hai cặp mắt nhìn nhau, không gian lúc ấy như ngừng lại, không ai hé mở một lời
Kikyou nhìn kỹ nét mặt Kagome, có một nét vô cùng quen thuộc ẩn sau khuôn trang tươi tắn ấy. Ngay cả giọng nói cũng rất quen, quen vô cùng...dường như cô đã gặp người con gái này từ trước....
Kagome lặng lẽ đứng đó cô không tiến thêm một bước nào vì cả người cô giờ đang bị ánh mắt của cô gái này khoá chặt không thể cử động. Cô chỉ còn biết đứng đó mỉm cười. Ánh mắt ấy.. rất quen. Nó cho cô một cảm giác ấm áp thân thuộc... vầ vô cùng yên bình.
“Um... tôi.. đem thuốc cho cô” kagome ngập ngừng, cô không muốn bất kỳ một khoảng thời gian yên lặng nào diễn ra giữa họ, nó chỉ làm cô ngày càng nghe thấy rõ tiếng tim đập nhanh bất thường của mình.
Kagome bước đến gần, đặt ly nước cùng gói thuốc xuống bàn rồi ngồi xuống mép giường “Cô sao rồi?”
Kikyou lắc đầu yếu ớt “Tôi đã đỡ hơn nhiều, thành thật cám ơn cô...” Kikyou ngưng lại vì hình như cô vẫn chưa biết tên người con gái này.
Kagome như hiểu được ý Kikyou, cô mỉm cười “Kagome! Tôi tên là Kaogme, còn cô?”
“Kikyou Hi...” Cô ngừng lại khi chợt nhận ra điều gì đó. Phải, cô không được nói họ của mình ra, điều đó sẽ rất nguy hiểm “Cứ gọi tôi là Kikyou”
Kaogme thấy điều gì đó khác lạ về cô gái này nhưng thôi, cô quan tâm đến họ của Kikyou làm chi. Nhưng sao cái tên Kikyou nghe quen đến thế, nó cứ văng vẳng bên tai cô *Hình như mình đã từng nghe ai đó nói cái tên này rồi* Cô nghĩ thầm.
“Tôi đỡ cô dậy uống thuốc nhé”
Nói rồi Kagome nhẹ nhàng nâng đầu Kikyou lên cao. Khá khó nhọc cho cô ấy khi cả thân người như hoàn toàn kiệt sức.
“Đây, cô uống đi” Kaogme đưa gói thuốc cho Kikyou.
Kikyou nuốt mệt nhọc rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kagome. Cô nhếch môi cười “Cám ơn...”
Kagome khá ngạc nhiên “Sao cô cứ cám ơn chúng tôi hoài thế?”
“Tôi... đã làm phiền đến cha mẹ các bạn rồi!” Kikyou nói áy náy.
Kagome chợt bật cười khi nghe câu nói đó, một tiếng cười cay đắng. Cô nhìn Kikyou chua xót “Chúng tôi làm gì có cha mẹ. Cả bốn người chúng tôi đều là trẻ mồ côi cả, tất cả nương tựa vào nhau mà sống”
Kikyou ngỡ ngàng khi nghe giọng nói của KAgome. Nó rất buồn bã lẫn chút căm hận. “Tôi...tôi xin lỗi”
“Không sao đâu!” Kagome cười khẩy, phẩy tay cho qua chuyện. “Chúng tôi đã quen rồi. Dù có mơ thì khát vọng tìm lại gia đình cũng chỉ là ảo tưởng thôi!”
Kikyou cười lặng lẽ. 'Tìm lại gia đình' Bọn họ thật sự ước ao như thế sao?
“Tìm lại gia đình... theo tôi một số người không có thì tốt hơn” Kikyou buột miệng nói.
“Hả?” Kagome tròn mắt ngạc nhiên “Sao lại thế? Có được một gia đình là điều hạnh phúc nháat đối với những người làm con! Sao cô lại nói thế?”
Kikyou khẽ bật cười, tiếng cười đầy mỉa mai “Hạnh phúc? Liệu thật sự có hạnh phúc không nếu cô bị chính cái gia đình ấy lợi dụng?”
“Ơ...cô...”
Kikyou lập tức nhận ra lời nói thái quá của mình, nó đang làm tồn thường Kagome “Tôi.. tôi xin lỗi! Đừng bận tâm đến những gì tôi nói vừa rồi, chỉ là tại tôi quá xúc động thôi!” Kikyou tìm cách chống đỡ.
“Không sao!” KAgome cười, nhìn Kikyou dịu dàng. “Cô biết không, Sơ Hikae hay kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về những câu chuyện gia đình. Sơ nói rằng ngay cả con hổ đói cũng không ăn thịt con nó thì huống chi là con người. Đừng nghĩ bi quan như thế! Tôi tin rằng cha mẹ nào cũng thương con cả, thương yêu không chỉ nhất định là ở bên cạnh gần gũi mà yêu thương còn có thể thấy ở việc âm thầm đứng từ xa bảo vệ.
Kikyou hoàn toàn bất ngờ khi nghe lời nói của Kagome.
“À, những suy nghĩ đó là từ sơ Hikae ra cả đấy!” Kagome mỉm cười.
Kikyou nhoẻ miệng cười “Có lẽ cô nói đúng. Gia đình vẫn là gia đình của mình..”
Sự yên lặng lại tiếp tục bao trùm lấy không gian căn phòng. Dưới ánh trăng, gương mặt hai cô gái hiện ra một nét đẹp thiên thần, nét đẹp ưu tư cùng ánh mắt cảm thông cho nhau.
Và họ hình như không hề biết rằng đang có cặp mắt thứ ba dõi theo họ. Ánh mắt hổ phách ..
“Sao, cậu đã hiểu tại sao tôi lại nói hãy để cho Kagome giải quyết việc này chưa?” Tiếng Sango thì thầm phía ngoài cửa.
Inuyasha quay người lại, cậu thở dài chán nản “Cậu nói đúng Sango. Tôi cũng nhận thấy một sự thân mật đặc biệt giữa họ...”
Nói rồi Inuyasha quay người bỏ lên lầu. Sango dõi theo từng bước chân của cậu ta
“Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hiểu, Inuyasha. Không chỉ cậu mà là 5 người chúng ta...” Sango thỏ thẻ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc ấy ở trung tâm thành phố, tại một góc đường nhỏ một cửa hàng giải khát được trang hoàng đơn giản đã bắt đầu nhộn nhịp tiếng ồn của những vị khách thành phố về đêm. Tất nhiên trong đó có anh chàng tội nghiệp của chúng ta...
“Tròi ạ! Sao tôi lại phải làm cái việc này thế?” Miroku than vãn. Hầu như lần nào cũng thế, công việc này đã trở thành một nhiệm vụ hàng tháng cho cậu mà không có người thay thế.
“Chào cháu, Miroku!” Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Miroku cười phấn khởi, bước đến gần quầy bán “Cháu chào chú Takaha!”
“Sao tháng này vẫn mua như cũ cho bạn gái hử?” Ông ấy nháy mắt. Cái nháy mắt tinh nghịch làm Miroku đỏ ửng mặt
“Hê, chú nói quá! Cô ấy mà chịu cháu sao?” Miroku cười, gãi đầu.
“Phải có bí quyết cháu ạ!” Ông Takaha thì thầm vào tai cậu ta.
Đúng lúc ấy, một nhóm người mặt đồ đen bước vào. Sự đồng bộ về màu sắc của họ đã khiến cho cả cửa hàng phải để mắt nhìn tới. Miroku nhìn họ dò hỏi *Trông có vể không thân thiện chút nào!* Anh nghĩ thầm. Một trong số họ bước đến gần quầy bán. Ông ấy đã trạc ngoài 40.
“Ông chủ bán cho chúng tôi 10 ly cafe nóng!” Ông ta nói lạnh nhạt.
“Vâng, xin quý khách chờ một chút!” Nói rồi Takaha đi vào trong. Một lúc sau ông đêm ra vệt dụng mà Miroku cần mua cùng 10 ly giấy. Miroku lờ đi sự ngờ vực về nhóm người áo đen này, anh rút bóp lấy tiền nhưng bất cẩn thế nào mà lại làm roi vãi tiền xu xuống sàn và tỏng đó có bức hình của nhóm anh...
Miroku lúi cúi nhặt tiền mà không để ý từ nãy đến giờ người đàn ông trung niên kia đang nhìn anh chăm chú.
Onigumo nhíu mày nhìn cậu thanh niên đang nhặt tiền, mắt hắn đảo khắp cửa hàng. Bất chợt hắn nhìn thấy một bức hình nằm kế bàn thu ngân. Onigumo cúi xuống nhặt lấy. Lật lại nó, hắn không thể không khỏi sửng sốt khi...
“Đây là...”
End