Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 8: Chương 8




Chương 8:

~~~~~~~~~~

Onigumo sững sờ nhìn thẳng vào bức hình. “Kikyou?” Hắn buột miệng thốt lên nhưng nhanh chóng định thần lại. Hắn nhìn kỹ hơn, dò xét từ ánh mắt nụ cười đến hình dáng của cô gái trong ảnh.

*Không thể nào! Kikyou chưa hề giao thiệp với người ngoài, đặc biệt là nam giới. Làm sao lại có được bức hình này?* Hắn chau mày suy nghĩ

*Hơn nữa cô gái này nhìn có vẻ trẻ hơn Kikyou! Không lẽ chỉ là sự trùng hợp?? VÔ LÝ!* Ongumo tự nhủ trong đầu *Nhưng sao cái nét mặt này trông quen quá...* Hắn nhìn bức hình lần nữa, cố lục lọi trong trí nhớ của mình bất kỳ một manh mối nào về khuôn mặt này.

Một giây tíc tắc thoáng qua, khuôn mặt Onigumo lộ rõ nỗi kinh hoàng, 'sốc' tột cùng. *Đây là...* Chẳng mấy chốc khuôn mặt hắn đẫm mồ hôi. Hắn há hôc miêng khộng thể nói được câu nào, tay run lên “Không---không thể nào...nó..nó đã chết rồi mà??” Hắn lẩm bẩm. Cắn môi lo sợ, Onigumo quyết định “Xem ra ta phải báo chuyện này cho ông chủ biết!”

Nói rồi Onigumo tiến lại gần chỗ Miroku đang lúi cúi nhặt tiền. hắn khẽ gọi 'mmột cách lịch sự' “Cậu trai trẻ!”

Miroku ngẩng lên khi nghe tiếng gọi. Trước mặt anh chính là người đàn ông mặc áo đen lúc nãy *Chết rồi! Vụ gì đây!* Miroku lo lắng *toát mồ hôi* “Chú--chú gọi tôi?”

“Phải!” Onigumo đưa bức hình cho Miroku “Cái này là của cậu đúng không?”

Miroku chưa hết ngỡ ngàng thì ông ta đã dúi vào tay anh bức hình chụp chung của nhóm. “Vâng! Cảm ơn chú!” Miroku mừng rỡ xếp nó vào bóp. Anh hí hửng đính chính lại nhận xét của mình về người đàn ông này *Xem ra ông ta không có vẻ gì xấu. Lại nói chuyện rất lịch sự nữa*

Onigumo nhìn Miroku tò mò, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nên buột miệng hỏi “Cái--cái cô gái đứng ở giữa bức hình là bạn cậu à?”

Miroku ngạc nhiên sao ông ta lại quan tâm đến điều đó “Phải! Nhưng có chuyện gì ạ?”

“À! Không, tôi chỉ thấy cô ấy rất đẹp thôi!” Onigumo lấp liếm *Mình không nên hỏi hơn nữa! Hắn sẽ nghi ngờ* Onigumo nghĩ thầm.

“Thưa quý khách! Cafe của quý khách đây!” Tiếng bác Takaha cắt ngang cuộc đối thoại giữa họ.

Hắn quay người lại nhận lấy rồi chào lịch sự “Tôi xin phép đi trước nhé!”

“Vâng, chào chú!” Miroku đáp lại rồi tiếp tục nhặt tiền mà không nhận ra có ánh mắt đang chăm chú nhìn anh ở ngưỡng cửa.

Onigumo nhíu mày nhìn Miroku ngờ vực. Ánh mắt lạnh lùng ấy toé lên một suy nghĩ gì đó nhưng rồi nhanh chóng tắt đi.

“Cho xe quay về biệt thự của ông chủ!” Hắn ra lệnh cho viên tài xế.

*Xem ra sự việc không như dự tính....*

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc ấy, cuộc đối thoại giữa Kagome và Kikyou vẫn tiếp tục kéo dài. Điều đó rất lạ, giữa hai người dưng nước lã mà lại có nhiều chuyện để nói đén thế sao? Ngay cả chính họ cũng không hiểu vì sao, chỉ biết rằng càng nói họ lại càng nhận ra ở nhau nhiều điểm tương đồng. Có vẻ như họ đã quen biết nhau từ trước vậy...

“À, tôi quên chưa hỏi tuổi của cô?” Kagome chợt nhớ ra.

“18- tôi 18 tuổi” Kikyou trả lời vui vẻ.

“Gì cơ?” Kagome tròn xoe mắt “Vậy là cô bằng tuổi chúng tôi rồi!”

“Vậy sao?” Kikyou cũng rất đỗi ngạc nhiên.

Câu chuyện của họ mỗi lúc một thú vị, càng nói họ lại càng không thể dừng. Hàn huyên mãi trời cũng phải sáng, họ lưỡng lự dừng cuộc trò chuyện để 'giải quyết cái bụng'.

“Cô sẽ ăn ở trong phòng hay...”

“Không! Tôi muốn ra ngoài, ở trong này mãi cũng chán lắm. Hơn nữa tôi cũng phải nói tiếng cám ơn với các bạn của cô” Kikyou nói nhã nhặn.

“Cần gì khách sáo thế!Giúp người gặp nạn là chuyện tất nhiên rồi!”

Chợt Kagome nhận ra trên nét mặt Kikyou thoáng chút buồn tủi, đau khổ trước câu nói của cô. Cô phân vân không biết nên nói thế nào. Vừa lúc đó, Sango bước vào.

“Xin lỗi đã gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người nhưng hai người không tính ăn sáng à?” Sango khoanh tay nói.

“À, tớ ra ngay!” Kagome nói vọng lại. Đợt cô kéo tay Kikyou đứng dậy “Nhanh nào, ta đi rửa mặt rồi ra ăn sáng”

~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.