Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 9: Chương 9: Một Kế Hoạch Nguy Hiểm Được Chuẩn Bị




Ba cô gái bước vào bếp, miệng tíu tít nói. Kikyou cười rất tươi, cô gần như đã hồi phục hết năng lượng lúc đầu. Lần đầu nhìn ngắm căn nhà này cô không đỗi ngạc nhiên. Nó rất đẹp và ấm cúng, dù rằng không băng một góc khu vường cô nhưng nó lại tạo cho những ai bước vào căn nhà này một cảm giác thoải mái, ấm áp. Cách bài trí trong nhà cũng rất gọn gàng, thông thoáng. Mọi thứ đều rất bình thường nhưng Kikyou vẫn cứ cảm giác cô chưa bao giờ biết đến chúng. Đảo mắt khắp căn nhà bếp, cô khẽ cười mỉm trước sự trẻ trung của nó nhưng khi ánh mắt quét trúng anh chàng tóc bạc đang ngồi cau có mặt mày trước bàn ăn, cô không muốn cười nữa. Ánh mắt mà anh ta nhìn cô như thể không hề muốn cô có mặt trong cái nhà này 'một ánh mắt không thân thiện'.

*Anh ta tên gì nhỉ... À hình như KAgome gọi anh ta là Inu--Inuyasha* Kikyou cố nhớ lại tên anh chàng khó chịu này.

“Này, Inu! Sao cái bàn trống rỗng thế?” Kagome liếc Inu cay cú.

“Feh! Ai ăn thì tự dọn lấy” Inu chống tay cãi bướng.

“À! Hai cậu nghe thấy rõ rồi đó 'Ai ăn thì tự dọn lấy'. Vậy lát nữa cậu tự nấu ăn, tự dọn bát, tự rửa chén phần mình nhé!” Kagome nói 'hồn nhiên', tỏ ra không có gì là nổi giận.

Inu cau mặt, anh chàng định với lấy miếng bánh mình nướng trên bàn thì bị giật lại bởi Kagome. “Này! Chuyện gì thế!” Anh chàng quát tháo.

“Cậu đã nói 'Ai ăn tự dọn lầy mà! Đĩa bánh này là Sango nướng, cậu không hề nhúng tay vào” Kagome giật lấy cái đĩa, nói 'từ tốn'

“Cậu--- Cậu cũng đâu có làm thì sao được ăn chứ!” Inu đứng bật dậy.

“Nhưng ít ra tớ là người rửa chén sau cùng! Tốt hơn cậu nhiều á!” Kagome nhoài người ra trước cãi lại.

Inu mặt tím tái “Vừa phải thôi nhé! Với cái tính nết như thế coi chừng KHỎI LẤY CHỒNG ĐÓ!”

“NÀY! Sao mỗi lần như thế là cậu lại lôi vụ này ra nói thế! Tớ lấy hay không lấy chồng BỘ QUAN TRỌNG LẮM SAO??”

“Feh, tất nhiên, tống được cậu đi là tớ ăn mừng rồi!”

“CẬU----” Kagome gầm lên

BỐP

“Liệu hồn cậu đấy, Inu BAKA!“... Một cái rổ to tướng.

“Hey! Vừa phải thôi đấy!” INu đứng bật dậy với cái rổ trên đầu.

Và cuộc chiến lại bắt đầu.

“Trời ạ! Chắc mình phải mua thêm rổ mất!” Sango thở dài tuyệt vọng. Chỉ tội cho Kikyou không hiểu gì, cô nhìn hết Inu rồi nhìn qua Kagome một cách ngơ ngác.

“Không sao đâu! Họ là thế đấy, trẻ con hết sức!” Sango giảng giải về cảnh tượng này.

“Hở?” Kikyou buột miệng thốt lên ngạc nhiên rồi quay sang hoạt cảnh giữa Kagome và Inuyasha. Cô cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng rất thú vị. Cuộc sống của họ thật sôi động, cô chưa bao giờ được quyến sống như thế! Ngoài việc phải học tập trở thành quy tộc ra, cô không hề biết bất cứ cái gì. Cô không được nói lớn tiếng cũng không được chống tay hay bất cứ hành động gì không đúng với gia quy dòng họ nhà Higurashi.

Nhưng còn họ.. họ có thể làm bất cứ những gì họ thích. Họ có thể cãi nhau chỉ vì một bữa ăn, có thể cười nói vô tư và hơn hết cuộc sống của họ đầy ấp tình thương...tình thương của những người bạn đồng cam cộng khổ với nhau.

Không biết tại sao nhưng khi nhìn nét mặt cáu gắt của hai người họ, Kikyou chợt bật cười, không phải là cười mỉm mà cô cười thật sự. Một tiếng cười lần đầu tiên cô học khi ở với họ. Tiếng cười của sự vui đùa ...

~~~~~~~~~~~~

Chiếc xe dừng lại trước một toà biệt thự sang trọng nhưng không gian của nó thật ngột ngạt, khiến người ta phải khiếp sợ vì cái lạnh lùng của nó. Không một tiếng động, không một cơn gió hay một tiếng chim kêu, tất cả đều chết trong câm lặng.

Onigumo bước chân xuống xe, hắn ngẩng nhìn toà biệt thự rồi bước thẳng đến cánh cửa chính. Ở trước cửa có 2 người đàn ông, Onigumo cất giọng lạnh lùng

“Báo cho ông chủ là ta đã về”

Hai người đàn ông cúi đầu tỏ vẻ nhận lệnh, chậm chạp mở cánh cửa một cách nặng nề. Onigumo đi vào không chút lưỡng lự. Hắn lướt qua hành lang khảm ngọc xám, cả ngôi nhà tuy rất cao sang nhưng có nét gì đó bí hiểm. Màu sắc của vị chủ nhân này là đen và xám-hai màu lạnh, màu của sự chết chóc.

“Về rồi sao?” Tiếng một người đàn ông cất lên. Mái tóc dài của anh ta che hết một nửa khuôn mặt trong bóng tối.

“Vâng, thưa ông chủ!”

“Đừng gọi tôi là ông chủ. Dù gì thì ông cũng đang làm việc cho gia tộc Higurashi mà!” Người đàn ông quay mặt lại, miệng nhếch một nụ cười thâm độc.

“Ngài đừng nói thế! Chính ngài đã cứu vớt tôi, đối với tôi ngài là ông chủ duy nhất” Onigumo khẳng định.

“Vậy sao... Thôi! Vào việc chính, có tin tức gì sao?”

“Không có tin tức gì về Kikyou nhưng...” Hắn ngập ngừng “Tôi lại tìm thấy một con bé khác rất giống Kikyou!”

“Điều đó có liên quan gì đến chúng ta!” Anh ta chau mày hỏi.

“Vấn đề là..... tôi cảm giác hình như cô ta rất quen. Tôi nghĩ có thể con bé ấy là...”

Onigumo chợt dừng lại khi thấy ánh mắt sửng sốt của ông chủ. Anh ta đứng dậy, bước về phía chậu hồng đen, đưa những ngón tay khô khốc nâng niu từng cánh hoa. “Ý ông là...”

“Tôi không dám chắc vì dù sao nó đã chết 18 năm trước rồi!” Onigumo thoáng chút lo sợ trên khuôn mặt.

“Làm sao ông biết rằng nó đã chết?” Anh ta tiếp tục đùa giỡn với nhánh hồng.

“ Người thực hiện việc đó đã chết trong tai nạn ấy......” Onigumo mơ hồ nhưng rồi ánh mắt sửng sốt khi hiểu ý ông chủ “Ý ngài là...” KHuôn mặt Onigumo lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn cảm giác như người hắn đang run lên. “Vậy....không lẽ..”

“Sao ông lại cuốn lên thế? Điều đó chẳng có gì quan trọng cả! Người chết có thể sống lại...” Anh ta quay người lại nhìn khuôn mặt tái xanh của Onigumo “...chẳng có gì là khó!” rồi buông một nụ cười bí hiểm trên môi.

Anh ta tiếp tục nhìn ngắm đoá hồng đen, tay cầm lấy thân nhánh. “Chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch một chút! Giờ ông hãy đi điều tra về lý lịch của cô ta. Kế hoạch của chúng ta sẽ là biến có thành không, không thành có..” Anh ta ngâng dài câu nói.

“Vậy...” Onigumo chờ đợi ông chủ mình nói tiếp “...còn Kikyou?”

Anh ta mỉm cười ác ý, bấu chặt ngón tay vào cành hồng “Cứ để con chim bé nhỏ bay nhảy một lúc.... mỏi rồi thì sẽ trở về thôi” Ngay lập tức, ngón tay chắc khoe ấy bẻ gãy nhánh hồng yếu ớt. Ánh mắt anh ta như thể cầm chắc được phần thắng...

End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.