Nắng chiều lấm tấm rọi trên sân qua những kẽ lá. Tiếng chim gọi nhau về tổ, tiếng gió gọi bạn sau một ngày rong chơi. Tất cả đều được nghe rất rõ nơi đây.
Kikyou vươn vai, hít một hơi thật sâu khí trời của buổi chiều xuân. Cô nhoài người ra khung cửa. Sân vườn phủ đầy hoa. Không còn một kẽ hở trên sân đủ cho cô len chân vào. Cả nền sân như được lót màu gạch mới vậy. Kikyou thở dài chán nản. Xem ra cô lại phải bò lưng mà quét thôi. Thế như trước đó, cứ để cô ngắm đã.. Vì nơi đây là một bức tranh tuyệt đẹp trong mắt cô.
Kikyou đảo mắt quanh vườn. Cạnh những chậu hoa trà, một dáng người ngồi , ôm cây đàn ghita.
“Miroku?”
Cô âm thầm bước ra. Càng tiến gần, tiếng nhạc càng rõ. Kikyou dừng bước. ‘Bài này là...’
can you hear the calling of the raving wind and water?
we just keep dreaming of the land 'cross the river
we are always on the way to find the place we belong
wandering to no where, we're paddling
down the raging sea
who can cross over such raving wind and water?
on the rolling boat we sit, shivering with coldness
come by an island, come by a hillock,
it's just another place, we paddle on
down the raging sea
Miroku lắc lư nhẹ như chính cơn gió đẩy anh. Đôi mắt anh xa xăm nơi chân trời. Nắng vàng soi rõ gương mặt vô hồn nơi anh.
Một làn gió mạnh chạy ngang, kéo tấm dải lụa anh đào về nơi chân trời. Kikyou nhẹ nhàng gỡ nhưng lọn tóc phớt qua mặt.
Miroku ngừng tay. Anh ngước nhìn theo những cánh hoa bị cơn gió đưa đến gần chân trời. .
Anh khảy nhẹ dây đàn vài nốt bâng quơ rồi cúi nhìn những chậu hoa trà. Những cánh hoa to dày xòe rộng quanh chùm nhụy vàng. Giữa vườn đầy sắc đỏ hồng thế này thì màu trắng của nó lại càng nổi bật
“Lời mở đầu bài hát.. buồn nhỉ...”
Miroku giật bắn mình. Anh quay phắt người tìm giọng nói đó.
“Kikyou?”
Cô mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng ngồi sát bên.
“Cô làm gì ngoài đây?”
“Đi tìm chủ nhân của tiếng đàn” Kikyou cười đùa.
Miroku há miệng ngạc nhiên. Anh chớp mắt nhìn trân trân Kikyou.
“Sao vậy?”
“.. Không -- chỉ là -- lần đầu thấy cô nói thế !” Anh gãi gãi đầu.
Kikyou phì cười. Cô chống hai tay lên ghế, nhìn thẳng về vùng trời xa. “Tại sao anh lại hát bài này?”
“Đây là bài Sango rất thích..”
“Thì ra là nhớ cô ấy à”
Miroku bất giác đỏ mặt. “Uhm--- không hẳn -- chỉ là.. thấy bài hát hợp tâm trạng mình..”
“Nếu chỉ có thế sao lại nhìn mấy chậu hoa trà hả?” Kikyou bẻ lại.
“Cái đó ----“ Cậu ấp úng.
“Lo cho Sango sao?”
“Uh” Miroku khẽ gật đầu. Nét mặt Miroku hơi co lại, bàn tay trượt nhẹ trên thân đàn.
Tiếng chim gọi bầy đập vào không gian tĩnh lặng, kéo một vết nứt cho câu hỏi của Miroku..
“.... Tôi ---- vô dụng quá phải không?” Câu hỏi đầu tiên nơi anh.
“Vô dụng?” Kikyou nhíu mày. “Tại sao anh lại nghĩ như thế?”
“Mọi người đều đã tìm ra con đường đi của riêng mình. Tôi ---“ Miroku hắt một tiếng cười nhỏ. Nhỏ nhưng đầy vị chát. “---- Tôi không làm được gì cả. Khi Kagome bị bắt đi tôi không thể làm gì, lúc cô bị thương tôi cũng chỉ biết đứng nhìn. Và... ngày Sango ra đi, tôi đã đứng lại. Con đường của tôi ở đâu?”
“Miroku....”
“Thật sự tôi là ai?”
“Anh là Miroku.” Cô thỏ thẻ.
“Đừng đùa như thế!” Anh nhăn mặt.
“ Không, tôi nói thật mà! Anh không là Miroku thì khắp thế gian này ai có thể thay vị trí này?”
Miroku thừ người. “Tôi đã làm được gì cho họ?”
“Chẳng phải anh luôn là người châm lửa cho những trận cãi vã sao?”
“EH?” Miroku trợn mắt nhìn. Cô chỉ cười... Anh nhún vai bỏ cuộc. “Tôi không cãi lại cô !”
“ Con người ta hay nói cho hay là ‘con đường riêng của tôi’ nhưng thật ra từng bước đi của họ cũng chỉ là vô lối. Cái dẫn dắt họ bước đi không phải là con đường có sẵn mà là trái tim chỉ hướng. Lúc đầu tôi cứ nghĩ những gì tôi đang làm là do con đường phía trước vạch sẵn nhưng thật sự thì không hẳn ---“
“...” “Trái tim con người sẽ đổi thay nhiều thứ...”
“Anh nghĩ vậy sao?”
“Uhuh..” Miroku trầm ngâm
“Là chính ta ... không phải là số mệnh, eh?” Kikyou thì thầm...
Nắng tắt dần. Vật ban ánh sáng chỉ còn là một đường cong nhỏ nơi chân trời. Lũ lượt, đàn chim tìm về nơi tổ ấm. Một ngày nữa lại kết thúc.
“--- Bài hát khi nãy là dành cho chúng ta đấy?”
“Huh?”
Kikyou vuốt nhẹ mái tóc dài. “Chúng ta là những đứa trẻ vô lối. Ta vẫn cứ đi, đi khắp thế gian, đi đến tận cùng của thế giới. Nhưng.. cuối cùng cũng không có một lối đi nào định sẵn. Mỗi người không vào một cuộc chơi nào cả. Chỉ là chuyến hành trình tìm về nơi ta thuộc về.... Đấy là lời bài hát đúng không? ”
“Cô cũng biết bài này sao?”
“Biết chứ.. vì khi xưa tôi vẫn hay hát....” Kikyou buồn bã nhìn nơi ánh tà dương vụt tắt
“Tìm về nơi ta thuộc về, eh?” Miroku nghiêng đầu ngẩng nhìn lên cao. “Nơi nào dành cho chúng ta?”
“Không biết..... Vì thế.. chúng ta phải tiếp tục đi----.... Miroku này, hãy đàn tiếp khúc hát vừa rồi”
“Sao không đàn lại từ đầu?”
“Không, tôi sẽ hát tiếp --- “ Cô mỉm cười “--- kết thúc của bài”
“Được thôi..”
but in one morning we'll see the sun
bright shining morning dew singing
they who will search will find the land of evergreen
can you hear the calling of the raving wind and water?
we just keep paddling down the sea, up the river
no destination, but we are together
in the silent sadness we're paddling
down the raging sea
down to no where
Có một người tựa bên cửa sổ cùng lắng nghe khúc ca...
---------------
we are always on the way to find the place we belong
down to no where
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~