Anh đăm đăm nhìn Kikyou. Từ lúc còn trên xe anh đã để ý nét mệt mỏi nơi cô. Không biết vì sao.. anh lại dẫn cô ta tới đây. Nơi chỉ có anh biết đến... Thế giới riêng cho anh.... tìm được một chút bình yên...
Vẫn cầm xấp tài liệu trên tay nhưng thật ra anh không đọc một chữ nào cả. Mọi sự để tâm... anh dồn cho người ngồi trước mặt.
Một sự thảnh thơi nhẹ nhàng hiện trên gương mặt trắng hồng ấy. Và rồi âm thanh ấy vọng đến....
toki no mukou kaze no machi e
nee, tsurete itte
shiroi hana no yume kanaete
(Take me away across time to the town of wind
Grant the dream of my white flower)
amai yubi de kono te wo tori
nee, tooi michi wo
michibiite hoshii no
anata no soba e
(Take me by the hand with your gentle fingers, I want you to guide me
To a far-off place, to be by your side.)
‘ Một bài hát? ’ Sesshou nhướng mày tự hỏi. Bình thường, có lẽ anh sẽ chẳng quan tâm đến... nhưng tiếng hát này lại khiến anh tò mò.
Và lần đầu tiên, anh lắng nghe...
sono utagoe taenai hiru sagari
mezamete futari wa hitotsu ni nari
shiawase no imi wo hajimete shiruno deshou
tsurete itte……
(On this afternoon, though their voices could not sing clearly
Two lovers awake to become one
For the first time, they'll learn the meaning of happiness.
Take me away...)
Sesshoumaru tựa người ra ghế. Lời bát hát .. hồng quá. Nhưng cuộc đời có đẹp như thế không? Anh chống khủy tay lên thành ghế. Những lời như thế này .. thật nhạt nhẽo!! Tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp. Đã như thế thì sẽ có lúc phải thức tỉnh. Nhưng con người vẫn thích được ước mơ. Mơ về ngày mai tươi đẹp hơn.
Anh đã từng mơ?
Nhưng anh vẫn lắng nghe ...
sono utagoe setsunaku takara kani
subete no kokoro ni hibiku no deshou
shiawase no imi wo shirazuni nemuru yoru ni……
(With a painful, echoing voice,
They sing out with all of their hearts
Without knowing the meaning of happiness, sleeping in darkness)
Sesshou thả lỏng người. Anh nhắm nghiền đôi mắt. Một cảm giác lạ trong anh. Chỉ là một bài hát thường tình nhưng sao thật êm dịu và ấm áp.
.. như những khúc ru....
Hai tách trà vơi dần khói. Tiếng đàn vẫn vang. Lờ ru vẫn nhẹ nhàng. Họ vẫn chìm trong thế giới riêng của chính mình.... Hai khung trời nhưng cùng một sắc xanh.....
------
mada shiranai yume no mukou
nee, tooi michi wo
futari de yukeruwa
kaze no machi e
(Take me to a dream I've never seen before, far away
We'll go together... to the town of wind)
-------
“Bài hát.. hay nhỉ...” Cô bất giác mở miệng.
...
... “----“ Câu trả lời rất nhỏ... đến nỗi .. cô vẫn chưa thể nghe rõ.
Âm điệu ấy vẫn liên tục quay lại trong Kagome. Cô nghiêng đầu ngắm nhìn ngoài khung cửa.
Cánh hoa lất phất bay, cuộn mình theo gió như những dải lụa hồng mềm mại bay về phía biền xanh. Chúng bay ngang qua góc ngồi nơi đây, chạm vào tóc cô. “Nhạc ngựa” vẫn xoay những vũ điệu trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Khoảng thời gian “sống” của chúng. Dẫu biết khi chạm đất, vòng quay sẽ kết thúc nhưng nó vẫn cố sức mình khi còn có thể tung hứng giữa trời. Kagome chợt cảm giác mình nhỏ bé quá. Con người hiện tại nơi cô còn thua cả trái chò bé xíu kia. Niềm lạc quan, yêu đời đã nhòa dần trong cô. Khi xưa cô mơ thật nhiều những khát khao đẹp. Giờ đây chỉ còn là một khoảng trống trong tâm hồn. Thật xấu hổ quá. Con người tự xưng là kẻ đứng đầu của các loài sinh vật nhưng cuối cùng lại không làm nổi một việc đơn giản : giữ lấy niềm hi vọng cho chính bản thân. Con người hơn sinh vật vì có trái tim. Nhưng đôi lúc nó lại là con dao hai lưỡi sắc bén... có thể giúp một người vươn lên, cũng có thể khiến họ tự chôn vùi chính mình. Cô đang ở trường hợp thứ hai?
Kagome ngẩng người. Phaỉ chăng cô đã không nhận ra vị trí chính xác mình đang đứng nên sẽ không có một lối thoát nào dành cho cô...? Cô cứ nghĩ hành động của mình đều vì họ, để bảo vệ họ. Nhưng cô thật sự đã quên đi lý do quan trọng nhất dẫn đến quyết định lựa chọn của mình. Cô đã quên đi mong muốn của chính bản thân... Khát vọng thật sự của cái tôi trong cô...
Một trái chò bất chợt bị gió hất mạnh, rơi vào lòng cô. Kagome lặng lẽ nhặt nó lên.
Cô vươn tay ra khỏi lang can, buông nhẹ ngón tay cầm “nhạc ngựa”
Trái vẫn xoay đều trong không trung...
Cô chợt mỉm cười. Một nụ cười an bình.
----------
To a far-off place, to be by your side.
------
“Bài hát... hay nhỉ” Sesshou choàng mở mắt . Tiếng Kikyou như vừa đánh thức anh sau cơn ngủ say.
Anh khẽ chớp mắt, chưa tỉnh khỏi cơn mê. Và trong cảm giác mơ màng ấy, anh --- đã trả lời...
.... “Ừ... hay...”
Một khoảng không yên lặng.. Lời bài hát vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh. Chưa bao giờ, cảm giác này trở lại trong anh. Sesshou cứ nghĩ nó đã chết từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay nó đã về. Anh nên vui hay lo lắng?
Những khúc ru luôn khiến con người tìm lại nơi ta thuộc về..
Anh có cần không?
Anh khẽ liếc nhìn Kikyou.
Cô hướng về cửa sổ, mắt không rời những trái chò. Anh bất giác cũng nhìn theo. Những quả chò xoắn tít tạo nên những âm thanh gãy gọn. Thật nhỏ bé và yếu ớt.
Ngoài trời hoa vẫn rắc đầy đường đi. Hoa anh đào... loài hoa gắn chặt cùng quá khứ nơi anh.... Một cảm giác mơ hồ.
Anh lại nhìn về Kikyou. Cơn gió vụt ngang. Cánh hoa trượt dài trên mái tóc đen huyền. Bàn tay vươn xa thả nhẹ trái chò nâu. Cô nở một nụ cười.
Một bức tranh đẹp đến tinh khiết.....
Bất chợt, anh nhận ra Kikyou rất hợp với loài hoa sắc hồng này. Cô trở nên rất đẹp trong mắt anh. Nét đẹp trong sáng. Và dù chỉ là một khoảnh khắc... vầng trăng khuyết vàng nhòe đi. Một cái nhìn dịu dàng.......
Có lẽ một thế giới riêng không nhất thiết chỉ có một người....
----
We'll go together... to the town of wind.