Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó?”
“Ở công ty ạ !”
“Oh—đúng rồi. Có thể cho tôi biết tên không?”
“Kikyou Higurashi!”
Kagura bất ngờ “Cô là hôn thê của Taisho-san?”
“Vâng ạ !”
“Thảo nào khi nãy Taisho lại dịu giọng như vậy”
“Heh?” Kagome tròn xoe mắt. “Chắc chị nhìn lầm rồi! Anh ấy mà được như vậy em cũng mừng” . Hắn mà dịu giọng với cô sao? Chuyện động trời.
“Không lầm đâu. Đây cũng là lần đầu tôi thấy cậu ta như thế. À mà tôi chưa giớ thiệu –“
“Chị là Kagura Kazekan” Kagome ngắt lời.
“Vậy là Taisho kể em nghe rồi à”
“Ehm.. có thể cho là vậy” Kagome *toát mồ hôi*
Kagura cười hiền hòa , ngẫm nghĩ một lúc cô ngỏ ý mời Kagome “Em có rảnh không?”
“Vâng ạ, chị Kazekan! Vẫn còn tới ba giờ nữa em mới trở về công ty”
“Vậy ta đi uống nước nhé!Cứ gọi là Kagura đi, Kikyou !? ” Cô lên cao giọng cuối câu hỏi sự đồng ý của Kagome
“Da.?” Kagome tròn xoe mắt bất ngờ. Không ngờ có một lúc cô có thể trò chuyện với Kagura Kazekan. Thật ra khi còn ở cùng nhóm Inu, cô đã được biêt đến bản lĩnh và khả năng lãnh đạo của con gái trưởng nhà Kazekan. Cứ như một giấc mơ vậy.
“Em không tiện à?”
“Không – không ạ! Em rất vui là đàng khác”
“Vậy thì..” Kagura ngoành nhìn tìm dáng người chủ tiệm. “Anh Kentaro! Tôi gửi chậu hoa ở đây nhé. Chút nữa sẽ quay về lấy!”
“Tôi cũng gửi nhờ bó hoa kia lại chỗ ông chủ nhé!” Kagome trỏ vào những cánh hoa thắm sắc hồng.
“Hai cô cứ tự nhiên. Sẽ không có bất cứ chuyện nào như thế này xảy ra lần hai đâu”
Tiếng chuông cửa lại va vào nhau tạo nên những âm thanh giòn tan.
“Quí khách dùng chi ạ?”
“Cho tôi một tách cà phê nóng”
“Tôi một tách trà bá tước nóng” Kagome đưa trả thực đơn cho người hầu bàn.
Lúc này đây, cô mới có dịp ngắm kỹ người ngồi trước mặt. Đôi hàng mi cong vút, gương mặt trái xoan đầy đặn với sống mũi cao. Đôi mắt đen sâu toát lên cái nhìn kiên định, quyết đoán. Mải mê nghĩ, Kagome không biết rằng cô đã chú ý Kagura quá lâu. Và cô ấy đã phát hiện
“ Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy? Mặt tôi có gì sao?”
“Oh—“ Kagome lúng túng đỏ mặt “Không -- ạ chỉ là em nghĩ chị rất đẹp mà thôi.. Một vẻ đẹp mạnh mẽ”
“Oh.. cám ơn em...”
“Ước gì em được như chị nhỉ.” Kagome trầm ngâm. “Chỉ một chút thôi em cũng có thể làm được nhiều điều hơn con người em bây giờ...”
“Cái gì cũng có cái giá phải trả của nó... hãy là chính em thì tốt hơn” Kagura nâng tách ca phê lên kề miệng. Kagura chợt nhìn tách trà nghi ngút khói của Kagome “Em thích uống trà à?”
“Không hẳn ạ. Nhưng từ sau khi đi cùng Sesshoumaru, em nhận thấy hương trà có một vị đặc biệt.” Đôi mắt cô mơ màng nhớ về ngày hôm ấy.
Kagura mỉm cười “Đấy gọi là ấn tượng đầu tiên”
“Vậy chị cũng đã thế à?”
Đến đây Kagura sững người, dường như Kagome đã hỏi một điều gì đó khơi gợi một hồi ức... Kagura cười nhạt như thể không, cô xoay xoay tách trà trong tay. “Phải .. một ấn tượng không bao giờ quên” Đôi mắt Kagura bỗng dịu đi như nhớ về một quãng đường sau lưng.
Kagome nhìn quanh quán nước. Yên tĩnh quá. Mỗi người như chìm vào một thế giới riêng. Nơi đây không giống như nhà hàng Sesshou đã dắt cô đi. Kiến trúc nơi đây mang vẻ gì đó nghiêm trang , lạnh lùng hơn. Nhìn ra bên ngoài cũng chỉ là dòng người xô nhau đuổi theo thời gian.
Không có sự bình yên nơi đây...
“Uhm .. chị Kagura chỉ mua đều đặn nơi đó duy mỗi hoa bồ công anh.. tại sao thế ạ?” Kagome chuyển đề tài. Cô nghĩ cô không nên xen quá sâu vào chuyện cá nhân của bất kì ai.
“Vì nó gắn chặt với ấn tượng đầu tiên của chị”
“Vậy là suy đoán của em đúng một phần”
“Suy đoán?” Kagura nhướng mày.
“Em không cho đó là loài hoa Kagura-san thích”
“Vì sao em nghĩ thế?”
Em đã từng được dạy rằng mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa riêng cho nó. Đôi lúc trong từng hoàn cảnh khác nhau nó sẽ mang ý nghĩa khác nhau. Sự giản dị của bồ công anh không hợp với sự kiêu sa, mạnh mẽ nơi chị .”
“Vậy em nghĩ nó là hoa gì?” Kagura chống cằm thích thú tò mò.
Kagome tựa ngón tay trên má nghĩ ngợi
“Hoa chuông xanh”
Kagura lấy tay che lại nụ cười bất ngờ nơi mình “Em có thể đi làm người bói hoa được rồi đấy! !”
Kagome vỗ chập hai tay lại “Vậy là em đoán đúng rồi!Kagura onee-san là hoa chuông xanh.”
Kagura gật đầu trong tiếng cười khẽ.
“Thế khi nãy em mua hoa tặng ai vậy?”
“Không ạ em chỉ mua để đặt trong phòng Sesshoumaru thôi “ Cô trả lời thành thật.
“Vậy ra sakura là loài hoa em yêu ?”
“Eh sao chị biết?”
“Người đi tìm sợi dây nối mình với bên kia luôn muốn trao những gì mình thích sang đó. Một tâm lý thường gặp thôi”
“Em .. không hiểu?” Kagome nhăn mặt
Kagura bật cười. Cô nhìn Kagome tinh nghịch “Từ từ rồi em sẽ hiểu thôi ! Có những thứ hãy để nó tự nhiên sẽ hay hơn là cố tìm ra trong tích tắc”
Thế rồi bao nhiêu chuyện khác dồn dập kéo về khiến cho sự mật thiết giữa hai người trở nên ngày một sâu sắc. Dương như với họ, trò chuyện với nhau mãi đến sáng cũng vẫn còn nhiều thứ để nói. Điều này đối với hai con người vừa quen nhau thật khó tưởng nhưng nó vẫn xảy ra. Đây là sự đồng cảm. Một con người khi có được nó sẽ học được thêm nhiều thứ. Kagome cũng thế..
Cô sẽ học được - rất - nhiều điều....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~