~~~~~~~~~~~~~~~~
“Kagome!”
“Oh, Kaede-baba, có chuyện gì không ạ?” Kagome hỏi, mắt không rời khỏi xấp giấy tờ..
“Vẫn còn làm sao?” Bà đặt cốc trà nóng cạnh cô..
Kagome ngả lưng, vươn vai thở dài “Làm tới mai cũng không hết nổi. Thật đúng là thấp cổ bé họng cái gì cũng bị bắt làm”
“Biết con là hôn thê của Sesshoumaru mà họ vẫn thế sao?”
“Là hôn thê thì đã sao? Cũng chỉ là nhân viên thậm chí còn thua kém họ. Không đủ sức thì chỉ mãi mãi đứng lại phía sau. Nhưng..” Cô cầm tách trà lên, nở một nụ cười “.. đó là điểm duy nhất con thích ở nơi ấy”
Kaede dịu dàng xoa đầu Kagome. Có lẽ cuộc sống bên ngoài đã giúp con bé rất nhiều cho trò chơi không cân sức này. Bà tin chắc rằng nếu Sesshoumaru đứng tại đây vào lúc này , ắt hẳn cậu ta phải thừa nhận bản lĩnh nơi con bé. Mong rằng mọi thứ sẽ suông sẻ. Bà không muốn hai cô bé này bị tổn thương Bà đã sắp tới bên kia cái dốc của cuộc đời, bao nước mắt , đớn đau bà đã tận mắt nhìn rõ, nhưng đó là cái giá phải trả cho mong muốn của mỗi người. Chỉ duy có ước mơ của hai cô gái này đây, Kaede không muốn chúng trả giá bằng giọt nước mắt. Nhưng đời thì luôn tàn nhẫn với bất kì ai...
“Ngày mai con sẽ về gia tộc Higurashi.”
“Eh?” Kagome tròn mắt nhìn người vú.
“Chỉ vài ngày nữa là sinh thần của cha Kikyou, con phải về để lo chu toàn mọi việc”
“Tại sao lại là con, chẳng phải ông ấy có quá dư người để lo sao?” Kagome nhăn nhó khó chịu, cô không muốn chạm mặt ông ta nữa.
“Đây là truyền thống của gia tộc, con bắt buộc phải làm. “
“Hôm đó... có nhiều người không?”
“Tất nhiên ! Nó là bữa tiệc lớn mà”
“Ôi trời ơi!!!!” Kagome gục mắt xuống bàn rên rỉ.
“Sẽ ổn thôi con ạ” Kaede vỗ vai cô an ủi.
“Có chúa mới cứu được con...” Kagome ôm đầu mệt mỏi.
Sáng hôm sau, cô lên xe trở về nơi đã từng gọi là nhà của Kikyou.
‘Hi vọng sẽ không có gì xảy ra..’
Kagome bước vào sảnh chính. Một không gian vắng tanh. Cô thấy hơi lạnh gáy. Kagome bước lên một bước, ngó khắp phòng. Không một bóng người. Bóng tối gần như phủ kín toàn bộ không gian chỉ chừa vài nơi cho ánh sáng len lói chen vào. Một người hầu cũng không thấy đâu.
“Có ai không?”
... ...
Kagome nuốt ngụm to tướng vào họng, cố nói to hơn “Có ----“
“Tiểu thơ về à!”
“Á!!!” Kagome hét toáng lên , lập tức quay phắt về phía sau lưng nơi tiếng nói ồm ồm vọng tới.
Một đôi mắt tím sắc lạnh lóe lên trong bóng tối.
“Onigumo!” Kagome thở dốc “Ông làm cái trò gì vậy! Tôi giật cả mình”
“Xin lỗi tiểu thư!” Hắn cúi đầu lễ phép.
Kagome mím môi khình bỉ “Thôi ngay cái trò đạo đức giả này đi”
Onigumo bước qua mặt cô “Nên nhớ cô vẫn còn trong tầm kiểm soát của tôi, diễn cho trót đi!”
Kagome nhìn hắn với ánh mắt căm thù nhưng rồi cũng nén giận.
“Cha ta đâu?”
“Ngài Higurashi vẫn còn đang họp ở công ty”
“Vậy ta về phòng trước!” Nói rồi Kagome đi thẳng một mạch, lướt qua Onigumo, cô nghe lời hắn loáng thoáng bên tai “Bữa sinh thần đừng có làm gì ngốc ngếch đấy!”
Cô nhăn mặt rồi bước thẳng. ‘Một tên ác quỷ’
Ác quỷ của hận thù
~~~~~~~~~~~
Tối hôm ấy, Kagome trằn trọc mãi. Cô không thể nào chợp mắt được. Nơi đây lạnh lẽo quá. Dường như cái cảm giác ban đầu khi lần đầu bước về đây lại xuất hiện. Nó khiến cô hơi sợ, sợ rằng nếu thiếp đi bóng tối nơi đây sẽ chôn vùi lấy cô. Không có Kaede, không có Sango.. và cũng chẳng có hắn...
Bỗng dưng khuôn mặt hắn hiện rõ trước mắt cô. Kagome ôm vòng lày hai chân đang co rúm của mình. Cũng không thể nói là không nhớ gì. Dù sao cô chỉ cách phòng hắn có một bức tường. Mỗi lúc đi ngủ cô đều cãi vã một trận hoặc ít nhất là lườm cho một phát rồi mới bước vào phòng. Kagome ngẩng nhìn trần nhà thở dài, có lẽ vì suốt hôm nay cô không thể nói tiếng nào với tên đó...
Cô đang nhớ hắn à?
Bất chợt một cánh hoa anh đào lọt qua khe cửa nằm gỏn lọn trong lòng cô. Kagome nhặt nó lên ngắm nghía. Bỗng cô bật cười , cô vẫn nhớ mãi cái khuôn mặt của hắn khi cô cầm bó hoa bước vào phòng
~~~~~~~~~Flash back~~~~~~~~~~~
“Cô làm cái trò gì vậy??” Sesshoumaru đứng bật dậy khỏi ghế.
“Làm sao là làm sao?” Kagome thản nhiên cắm bó hoa sakura vào bình, đứng thảnh thơi tỉa tót.
“Ai cho phép cô?” Mắt Sesshoumaru long lên.
“Cha anh cho phép tôi!” Kagome khoanh tay trả lời. “Không tin hỏi Jaken đi”
Ánh mắt lườm sắt như dao cạo của Sess bắn thẳng về lão già tội nghiệp. Lão run rẩy “Đ—đúng ạ.. Sáng nay.. lão gia có nói-- chỉ tại—tổng giám đốc không nghe thôi ạ..!!”
“Cái gì?” Anh tỏ vẻ không tin vào tai mình.
“Thấy chưa tôi có nói dối đâu. Bác Taisho nói rằng tôi toàn-quyền-xử-lý-nội-thất-phòng-anh!!!” Kagome ngả người về phía Sesshou đầy tự tin.
Sesshoumaru gầm gừ khó chịu. Kagome cười đắc thắng ‘Trả thù anh cũng không khó!’ .
“Hơn nữa tôi không có tô màu chét vôi gì nơi này cả, tôi chỉ cho căn phòng thêm một chút tự nhiên thôi”
“.. chọn hoa khác đi”
“Eh?” Cô nhướng mày khó hiểu.
“Chọn loài hoa khác đi. Tôi không muốn sakura trong phòng làm việc.” Ánh mắt lạnh lùng khẽ lướt qua nơi sakura đang đứng.
“Tại sao chứ? Tôi không nghĩ là anh ghét hoa anh đào. Hơn nữa.. đây là loài hoa tôi thích---“ Kagome hơi xịu mặt xuống.
...... Một khoảng im lặng kéo dài........
“...”
“---“
“Thôi được rồi. Nhưng tôi không muốn bất kì một cánh hoa nào rơi đầy phòng này” Sesshoumaru thở dài đầu hàng.
“Tất nhiên” Một nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt Kagome.
~~~~~~~~~ End flashback~~~~~~