“Miroku, ăn sáng nào !” Sango gọi vọng to lên lầu.
“Biết rồi!”
Cô mệt mỏi ngồi xuống sofa. Sango với bừa một tờ báo. Sự việc mấy ngay qua cứ như một cơn lốc ồ ạt kéo tới khiến cô choáng váng.
‘Câu hỏi của con thời gian sẽ trả lời’
Sango lặng người nghĩ về câu trả lời của sơ. Sơ đang giấu cô chuyện gì? Bức ảnh đó ... liên quan đến Kagome không? Bức ảnh mười hai nắm trước cô đã thấy.....
~Flashback~
“Tớ đếm từ một đến năm mươi. Lo mà đi trốn đi!” Cô bé tóc đen mỉm cười hồn nhiên.
“Được” Cả đám đồng thanh.
Sango hối hả tìm chỗ nấp. Cô không biết nơi nào an toàn nhất. Bỗng, cô sực nhớ tới phòng của sơ có cái hốc tủ đủ vừa cho cô chui vào. Sango cười hí hửng ngồi im thin thít trong đó, tin rằng Kagome sẽ không kiếm được mình. Bỗng..
Két...
*Chết rồi! Sơ !* Sango lo ngại. Vì sơ không cho ai bước gần đến phòng mình cả. Cô co rút người lại, tim đập thình thịch. Nhỡ sơ nhìn thấy cô thì cô sẽ bị phạt.
Sango quan sát từng cử động của sơ. Sơ bước đên sát tủ , hình như là lấy một vật nào đó trong ngăn kéo. Rồi cô thấy sơ lẳng lặng ngồi mép cạnh giường, nhìn chăm chăm vào khung ảnh.
Cô nghiêng đầu. Bức ảnh đó của ai vậy? Chợt , Sango nhận ra ánh mắt khác thường của sơ. Cô thẩn người. Ánh mắt ấy... cô đã từng gặp ở Inuyasha.
*Sơ đang nhớ ai à?*
Sango nảy mình. Cô sững sờ nhìn từng giọt lệ lăn dài trên gương mặt. Cô muốn chạy bung ra ôm sơ lại như sơ vẫn thường làm khi cô khóc. Nhưng Sango sợ. Cô cũng không hiểu sao vì một bức ảnh mà sơ lại rơi lệ. ... Vì sơ không bao giờ biết khóc....
Sango nhướng mình nhìn kỹ tấm hình. Hai người phụ nữ giống nhau như hai giọt nước. *Hai quý bà này đẹp quá !* Sango say sưa ngắm nhìn. Chợt, cô nghe giọng nói nghẹn ngào của sơ
“Xin lỗi....tôi sẽ bảo vệ con bé....sẽ bảo vệ Kagome--..”
Sango mở tròn mắt ngạc nhiên. *Kagome??*
“Hắt xì!!!” Cô bất thình lình nhảy mũi.
“Ai đó?” Sơ quay nhanh lại chỗ phát ra tiếng động.
Sango rụt rè bước ra. Cô nhận ra sự sợ hãi trong mắt sơ. “Con... con xin lỗi!”
“Sango?”
“Con--- con trốn ở đây từ nãy đến giờ???” Giọng sơ run lên.
Sango gật đầu.
Một sự yên lặng bao trùm lấy không gian.
“... Con đã nghe thấy?”
Sango cắn môi, thu hết can đảm “Sơ , người trong ảnh có..”
Ngay lập tức, nét mặt sơ xanh đi. Bà chống tay xuốgn giường. Sango hốt hoảng “Sơ ơi, sơ bị sao thế?”
Sơ nắp lấy hai cánh tay nhỏ bé của cô “Đừng kể chuyện này cho ai biết kể cả Kagome. Ta van con đấy”
‘Tại---“
“Đừng nói cho ai! Hãy hứa với Chúa con sẽ giữ kín điều này, được không?” Ánh mắt rưng rưng cầu xin khẩn thiết nhìn cô.
“Con xin hứa..”
~~~~~~~~~End Flashback~~~~~~~~~~~
Tại sao sơ lại che giấu? Ẩn sau câu chuyện này là bí mật gì? Bỗng nhiên, cô lại thấy ngột ngạt nơi lồng ngực , ngỡ như một cái gì đó sắp vỡ tung ra. Có lẽ giông bão rồi cũng sẽ ập xuống nơi này nhưng sao Sango lại cảm nhận nó như cả đất trời sụp đổ vậy.
Bất giác cô run bật lên. Cô đang lo sợ. Con người luôn tìm kiếm hạnh phúc và họ thường tìm thấy nó trong những gì đã qua. Nhưng cô đang có nó trong tầm tay.. cô không thể để vụt mất . Hạnh phúc cô đang có, tuyệt đối cô sẽ không trao cho ai.
Cô sẽ bảo vệ nó...
“Sango có....” Miroku khựng lại khi thấy nét mặt đăm chiêu của cô. Anh lại không giúp được gì cho cô.
Mãi mãi chỉ là chiếc bóng khuất sau mọi người......
“Sango!”
“Sao?”
“Có tin mới đây”
“Hả?” Cô nhướng mày nhìn tờ báo Miroku cầm trên tay. “Đọc đi” Sango nhận báo từ cậu, chắm chú đọc cái trang lớn đầu tiên.
5 giây sau..
“..... Điều này có thật không?” Sango ngẩng nhìn cậu với ánh mắt sửng sốt. Miroku nhún vai “Nếu nó đăng lên báo thì chắc là đúng rồi”
“Hay quá! Ta có thể tiếp cận Kagome được rồi” Cô nở nụ cười rạng rỡ nhưng nó nhanh chóng vụt tắt “.... nhưng nếu không may chúng ta bị phất hiện thì Kagome sẽ gặp nguy hiểm”
“Uh, vì thế ta cần bàn với Inuyasha. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Sango im lặng. Nỗi lo này lại chồng chất nỗi lo kia. Cô không yên tâm khi để Kagome một mình nhưng nếu bất cẩn thì sẽ nguy đến cô ấy . Liệu giải pháp này có đúng không?
“Sao vậy?” Miroku cúi gần sát
“Không có gì” Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của Miroku. Cô không muốn cậu nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
“Này, lo nhiều quá, mụn nổi đầy mặt rồi kìa, khéo không ai lấy đó”
Ngay lập tức, nét mặt dữ dằn của Sango trở lại “CẬU NÓI GÌ???” Miroku né đòn, nhe răng cười
‘ Tôi không là chỗ dựa cho cậu nhưng ít ra thì tôi có thể làm cho cậu nổi giận.....’
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày nữa tiếp tục trôi qua. Người cầu nguyện dưới Chúa lại đi đón ánh tà dương, đứng ngắm nhìn từng tia sáng vụt tắt sau ngọn đồi. Cả bầu trời nhòe lên sắc cam dịu mờ ảo. Từng đàn chim sải cánh về nơi thuộc về nó...
We are always on the way to find the place we belong
Bóng chiều tà hắt mình xuống mảnh đất cô độc nơi bà đang đứng. Người phụ nữ ấy đứng bất động, mắt hướng về vầng tá dương, hướng về nơi kết thúc một ngày.
“Hai vị có nhìn thấy ánh sáng đó không?” Bà thì thầm, tay vuốt nhẹ lên bức ảnh.
“... có lẽ tôi sắp như ánh tà dương này. Có lẽ tôi sẽ không còn được ngắm nhìn ánh bình minh ngày mới. Và có lẽ ... tôi sẽ không còn cầu nguyện dưới Chúa nữa. Dù cầu xin bao lần, tôi biết rằng tội lỗi này mãi mãi không thể xóa nhòa..”
“Chúa bao dung cho tất cả... nhưng con người không thể bao dung cho chính mình...”
“Con bé càng lớn càng giống người...Kagome giờ này chắc là đang đứng bên gốc cây anh đào... “ Bà thỏ thẻ bên bức ảnh. Bà nở nụ cười trong hàng nước mắt nhỏ dài.
Giọt nước mặt chát rơi vãi trên khung hình làm nhòa đi nụ cười của hai người phụ nữ . Hai gương mặt phúc hậu đứng cạnh nhau như một sự đối xứng Chỉ khác là bó hoa trên tay họ là bách hợp và anh đào.
“Nụ cười thánh thiện của hai vị là điều tôi không thể có. Vì thế tôi không là.. đức mẹ của lũ trẻ. Mãi mãi không thể...”
Down to no where