“Hình như là chỗ này” Kagome dừng lại trước khúc quanh của vườn mê cung. Cô hơi lưỡng lự nhưng sự tò mò đã khiến bước chân cô mạnh mẽ hơn. Len lỏi qua từng ngỏ ngách, cuối cùng Kagome đã đến nơi cần đến.
Cô há hốc mồm trước khung cảnh trước mắt.
Ánh tà dương phủ mình trên từng khóm hoa, kéo theo bóng cây anh đào ngả mình dài trên đất. Bao quanh nó là hai loài hoa tinh khiết, thanh tao nhất : bách hợp và hoa tuyết. Kagome lặng người. Cả khu vườn như một thế giới huyện diệu, một xứ thần tiên người trần tục không thể đến gần.
Cô bước vào sâu. Cơn gió xuân thổi khẽ qua vườn, cuốn theo những cánh hoa khuấy động không gian, những khóm hoa ngả nghiêng nhịp nhàng. Mái tóc cô lướt nhẹ theo chúng. Kagome nhìn bao quát. Cây anh đào đang đung đưa, cánh hoa trôi nhẹ trên không,
Sesshie.....
Cả không gian làm cô nhớ về người đó. Dưới sắc hoa anh đào, người ấy cầm bông hoa tuyết...
Cuộc gặp gỡ đó như một câu chuyện cổ tích. Một câu chuyện chỉ có thể tìm thấy trong những giấc mơ. Ước gì cô sẽ được gặp lại hình ảnh mười hai năm trước đó... tại nơi này.
Ánh tà dương tắt ngấm nhường chỗ cho bầu trời sao. Ánh trăng vằng vặc hiện rõ trên cao. Kagome ngỡ ngàng
Bách hợp và hoa tuyết bỗng lấp lánh trông đêm. Cả hai màu trắng thuần khiết hòa vào nhau dưới sắc hoa anh đào. Một lần nữa, gíó xuân lại thổi về.
Cô cất tiếng hát
Shine bright morning light
Now in the air the spring is coming
Sweet blowing wind
Singing down the hills and valleys
Keep your eyes on me
Now we're on the edge of hell
Dear my love, sweet morning light
Wait for me, you've gone much farther, too far
Kagome quay người lại, mái tóc ôm lấy khuôn mặt cô dưới ánh trăng .
........
“Sesshou---maru....”
Ước gì hình ảnh mười hai năm trước quay trở về.........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng đóng cửa vang lên khô khốc.Trăng rọi sáng một góc phòng . Nơi có hoa bách hợp.
Người đàn ông lặng lẽ bước đến bên cửa sổ. Hắn cầm khung hình trên tay.
Không gian chết lặng.
“Đã đến mùa ba loài hoa ấy nở... đã đến lúc em trở về với ta...”
Một người phụ nữ ôm bó hoa bách hợp.....
Onigumo ghì chặt khung hình.
“Cả dòng tộc đó phải trả giá. Và ta sẽ thấy lại nụ cười của em...”
“Nhất định như thế!”
... ánh mắt lửa hận...
Giọt nước trên cánh hoa bách hợp nhỏ dài......
~~~~~~~~~~~~~
Gió thốc từng đợt, bắn tung những cánh hoa lên không trung.
Kagome sững người. Mái tóc bạc dưới đêm sao, ánh mắt nửa vầng khuyết hòa cùng ánh trăng. Bỗng nhiên cô lại nhìn thấy Sesshie nơi anh. Mờ mờ, ảo ảo... Kagome dụi mắt.
Dáng người vạm vỡ đứng đó không chút cử động, vẫn nét lãnh đạm nhưng lần này lại xen chút bất ngờ.
“Cô làm gì ở đây?” Anh tỏ ra khó chịu.
“Tôi..” Kagome lúng túng. Không còn khí thế hùng hồn đối chọi với hắn, không rõ vì sao.
Sesshou không nói gì hơn. Anh bước đến vùng hoa tuyết. Lẳng lặng.
Ánh trắng bạc chiếu thẳng vào nơi Seshoumaru đứng, ngả cái bóng cô độc xuống vườn. Tư thế của con người kiêu hãnh nhưng cô quạnh, vững chắc mà lạc lõng.
“Khu vườn này của anh?”
“Mẹ tôi ”
Kagome đứng ngang hàng cùng anh. Cô ngẩng nhìn bầu trời. Sao lấp lánh hàng vạn ngôi, trông gần mà lại xa. Ánh sáng mong manh, yếu ớt.
“Khu vườn đẹp quá. Phu nhân Taisho rất am hiểu về hoa. Nhất là hoa bách hợp, tuyết và anh đào”
Seshoumaru nghiêng đầu nhìn ánh mắt đăm chiêu của Kikyou. Lòng anh thật bình thản. Đây là lần đầu khi bước ra vườn anh cảm nhận được nét đẹp của toàn bộ khung cảnh. Là do cô ta chăng?
Hai người đứng hồi lâu. Không một lời.
“..Có thể cho phép tôi đến đây không?’ Ánh mắt Kagome vẫn nhìn nơi xa xăm.
Sesshou hơi bất ngờ trước lời thỉnh cầu này. Bình thường tuyệt đối không ai đựợc phép bén mảng tới đây. Nhưng với Kikyou...
“Tùy cô! Đừng có phá hỏng vườn hoa của tôi !” Nói rồi anh quay lưng hướng tới lối ra.
Kagome thở một hơi dài.
*Có lẽ cuộc sống nơi đây cũng không đến nỗi nào *
Gió vẫn khuấy động. Những cánh hoa ngả nghiêng trong không gian vô tận ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~