Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 37: Chương 37: Gặp Lại. Trái Tim Con Người Thay Đổi Tất Cả




~~~~~~~~~~~~

Kagome lặng lẽ bước vào phòng ngủ. Cô nằm ạch xuống giường. Mệt mỏi. Đó là tất cả những gì cô trải qua hôm nay. Quá nhiều niềm tin đặt lên vai cô. Kagome khép mắt. À không.. đặt lên vai Kikyou.....

“Vào đi!” Kagome rên rỉ.

“Kago... Con sao vậy?” Kaede lo lắng khi thấy cô bé nằm sóng soài trên giường. Bà vừa thu xếp chỗ ở xong và có một bất ngờ...

“Con hơi mệt. Có gì không Kaede-baba?” Kagome liếc nhìn đằng sau bờ vai mình. Bà mỉm cười “Có quà cho con đây!”

“Huh?” Kagome nhướng mày, ngồi bật dậy.

“Con vào đi” Một dáng người thanh mảnh bước vào.

Kagome há hốc mồm. Ngay lập tức, như một phản xạ cô nhảy chồm lên dáng người đó.

“SANGOO!!!!!”

. S—ango...” Kagome ghì chặt cô bạn trước mặt. Cô gồng mình cố không để nước mắt tràn ra ngoài.

“Hai.. hai.. cô bé ngoan nào.” Sango vuốt nhẹ mái tóc Kagome. Vẫn là hương hoa anh đào... Kagome vẫn thế. Cô nhớ biết bao đôi bờ vai nhỏ bé này. Kagome đang run lên, nén từng tiếng nấc nghẹn. Cô gái mạnh mẽ đầy tự tin khi nào nay như một con mèo ướt tìm về nơi ấm áp. Mong manh. Yếu ớt.

“Kagome.. cậu ốm đi nhiều quá “ Sango nói khẽ qua bờ vai Kagome.

“Không quan trọng. Chỉ cần tớ gặp lại các cậu, ốm thêm vài ký cũng không sao”

“Ngốc ạ” Sango thở dài, siết chặt người bạn ấu thơ hơn..

Kaede mỉm cười nhìn đôi bạn gái. Bà mừng cho Kagome. Con bé đã chịu khổ quá nhiều về tinh thần. Nếu Sango không tìm cách vào đây chắc đến một lúc nào đó, Kagome sẽ chết . Cái chết của một tâm hồn cô quạnh.

‘Không ai có thể sống cô độc trong thế giới này’

Phu nhân thường hay nói thế .

*Mừng cho con, Kagome*

Cánh cửa phòng khép lại...

~~~~

Thời gian trôi qua lặng lẽ, hai cặp mắt không rời nhau một giây. Sango và cô vẫn ngồi đó. Dường như đã là cả thế kỷ rất lâu rồi cô mới được ngắm nghía khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trước mặt. Kagome siết chặt tay cô bạn. Cô đang sợ. Sợ cái hạnh phúc nhỏ nhoi này sẽ mau chóng tan biến đi như bao giấc mơ của một con người.

“Không hỏi gì tớ sao?”

“Heh?” Kagome ngớ mặt. Đôi mắt bần thần.

“Xem cái mặt đần ra kìa ! Cậu không hỏi gì sao? Sao tớ vào được đây? Sao tớ biết Kaede-baba? Sao –“

Ngón tay đặt trên môi cô. “Suỵt”

“Huhm?” Sango nhướng mày khó hiểu.

“Đừng phá vỡ cảm xúc tớ đang có hiện tại.... cho tớ thêm một lúc nữa... nhé” Lời khẩn khoảng.

“.. Ngốc ạ ! Tớ sẽ không đi đâu đâu!” Sango choàng người ôm lấy dáng người thanh mảnh như vỗ về một đứa trẻ.

Thời gian là vô hạn. Nhưng những gì nó mang theo là hữu hạn. Cô muốn níu lấy khoảnh khắc này.. thật lâu. Kagome bấu chặt áo Sango. Nhường như cô đang thu nhỏ lại, nằm gỏn lọn trong lòng Sango. Sao cô trở nên yếu đuối thế?

Sango cúi nhìn thở dài. Cô khẽ lắc người như ru đứa con ngủ. Vai Kagome đang run lên. Cô ấy khóc. Sango chắc chắn điều đó , không cần biết đôi mắt cậu ấy có đỏ hoe không. Vì.. nước cũng đang chảy dài trên gương mặt cô.

“Tớ.. nhớ các ..—cậu . “

Kagome nấc từng cơn. Áp cằm lên mái tóc đen dài, Sango siết chặt hơn vòng tay mình “Ngoan nào.. con mèo ướt . Kago- neko..”

Hai dáng người cuộn lấy nhau cố che đi tiếng khóc của lòng mình.

Tiếng khóc hạnh phúc. Dù chỉ là một chút thôi....

~~~~~

“Thế sao cậu gặp Kaede-baba ?” Kagome đã biết câu chuyện bản lĩnh của cô bạn mình. “Nể cậu thật đấy! Bị ‘chơi’ như thế mà vẫn vào đây được”

“Cậu nghĩ tớ là ai?” Cô bĩu môi. “Thật ra tớ biết Kaede-baba trước cơ !”

“Eh?”

“Kikyou kể cho tớ về Kaede-baba! Nên tớ đoán chắc là sẽ được trợ giúp gặp cậu”

“Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào?”

“À...”

~Flashback~~~~~~~

“Mệt quá! Không lẽ phải ngốn hết cái bảng ‘gia quy’ này trong vòng tối nay sao !!!! “ Sango buông thỏng hai tay mệt mỏi. Kì thi là đã quá sức với cô rồi. Mới vừa vào đã bị tống cho cái đống giấy bùi nhùi này . À không chính xác thì cô là tác giả làm cho nó ra tình trạng không còn gọi là “giấy”. Cô thở dài ngao ngán. Bước đầu đã thành công. Bước hai là tìm Kagome ... Sango ngẩng đầu lên .

*Giọt mồ hôi to tướng*

*Mình không nghĩ tìm theo lối bình thường sẽ có kết quả với cái mê cung này*

“Kaede-baba.!”

Sango bật người khi nghe tiếng cô hầu gái gọi ... Kaede??

‘Khi vào được đó! Cậu hãy tìm cách liên lạc với Keade-baba. Bà là người giúp tớ thoát khỏi cái lồng ấy ..’

Cô ngước nhìn hai dáng người khuất sau hàng cây cảnh. Mái tóc bạc phơ , gương mặt hằn vết nhăn nhưng nụ cười thì .. ‘như sơ vậy’

Cô chờ cho người hầu gái đi khỏi rồi lặng lẽ bước đến trước mặt người quản gia đứng tuổi. Một chút sợ sệt.. Có nên tin không?

*Chắc là không sao. Người thân tín của Kikyou thì không thể nào ..... nhưng... lòng dạ con người ai biết nông sâu?*

*Thôi nào! Đừng đa nghi quá. Không còn cách nào khác, liều thôi* Sango tự đấu tranh tư tưởng

“Ano.... uhm... ano...”

“Huh? Có chuyện gì sao?” Kaede nhìn thẳng vào cô. *Toát mồ hôi* “Ơ .. bác là... Kaede?” Sango lí nhí, e dè hỏi.

“Phải, là ta. Cháu cần gì?”

“Uhm....”

*Biết mở lời sao đây .....*

“.. ano.... bác là ..... bà vú hiện tại của Kagome?” Sango lỡ lời *Thôi chết rồi* và hối hận ngay lập tức khi thấy đôi mắt sửng sốt của bà. Nét mặt Kaede đanh lại. “Cô là ai?”

“Cháu.... cháulàbạncủaKagome ạ!!!” Sango sợ hãi nói luông tuồng.

“Hở??”

Sango loay hoay mãi, không biết làm sao cho vị vú già tin cô. Chợt, cô sực nhớ *A, cái túi thơm*. Cô chìa một cái bao nhỏ màu hồng thêu đóa hoa bách hợp trên mặt.

Kaede sửng sốt. “Làm.. làm sao cô có được chiếc túi này?”

“Kikyou bảo nếu gặp bác thì đứa cái này làm vật bảo chứng!”

Kaede há hốc miệng. “Cháu là..... Sango?”

“Nee? À vâng... Huh? Sao bác biết ạ!”

“Kagome đã kể rất nhiều về cháu cho ta nghe. Cả nhóm cháu nữa!”

“Ta đi nào. Không thể nói chuyện ở đây được. Theo ta”

Sango gật đầu, bước sau bà vú già. Lòng cô thở phào nhẹ nhõm. *Ít ra mình vẫn còn vận may*

~~~~~~~End Flash~~~~~~~~~~~~

“Cậu may thật đấy !” Kagome tặc lưỡi.

“Ừ, may thật. Nếu lúc đó tớ không ngồi khúc bụi cây thì chắc còn lâu mới ngồi được trong này”

... Một khoảng không im lặng.

“.. Sango này... họ thế nào rồi?”

“Vẫn thế mà cũng không phải thế”

“Eh?”

“Họ vẫn sống nhưng không phải cuộc sống trước kia. Tớ cũng thế” Sango đưa mắt hướng về cánh cửa sổ mở toang, cố tìm một chút hơi ấm.

Nét mặt Kagome chùn đi nhanh chóng. “Xin lỗi....”

“Huh?”

“Tớ.. đã liên lụy các cậu. Đáng lẽ cậu không nên đến đây.... Đáng lẽ.. tớ phải tự lo việc này..Xin lỗi.. tớ không cố ý muốn cậu phải bận tâm như thế. Tớ...”

“Cậu bắt đầu dùng tiếng ‘đáng lẽ’ từ khi nào vậy huh?” Giọng Sango đanh lại, xen chút gắt gỏng. “Một Kagome tớ quen biết không bao giờ dùng hai từ ‘đáng lẽ’ trong bất cứ việc gì! Cậu có nhớ cậu đã nói gì không?”

“Sự việc đã xảy ra rồi . Điều đó là tất nhiên. Dù ta có dùng hai tiếng ‘đáng lẽ’ thì cũng không thể cứu vãn quá khứ!”

Kagome chớp mắt tròn xoe. Sango mỉm cười với tay lau đi những hạt lệ còn đọng trên mi mắt của cô bạn thân.

“Cậu nói đúng, nếu như tớ không đến đây thì cô bé Kagome sẽ mạnh mẽ lên rất nhiều, không mít ướt như lúc này đâu. Nhưng.. đâu thể dùng hai tiếng ‘đáng lẽ’ để phủ nhận thực tại , đúng không?” Cô nháy mắt tinh nghịch.

Kagome nhìn trân trân với cái miệng há to.

“Gì nhìn tớ ghê thế?”

Kagome nhăn mặt rồi lại trầm tư và cuối cùng cô hé một nụ cười nhỏ. “Cậu có phải là Sango không?”

“Eh?” Sango cau mày không hiểu ý cô bạn mình.

“Sango không bao giờ nói những câu như thế cả.! Không ngờ, chúng ta lại đổi thay nhiều đến thế”

Sango cười xòa. Cô tiến về cánh cửa sổ. Ánh chiều đã tắt. Gió ngày một se lạnh. Sao cũng bắt đầu leo lên khoảng không gian vô tận trên cao. “Phải... tất cả chúng ta.. Cậu có nghĩ là do thời gian không?”

“Không” Kagome bước đến bên cạnh cô bạn.

“Thế là gì? Chẳng phải theo thời gian, chúng ta thay đổi sao?”

“Iie...Con người ta thường hay lấy thời gian ra làm lý do giải thích cho sự biến dạng của tất cả mọi điều. Tớ, cậu, Kikyou, Miroku, Inuyasha, tất cả đều bắt đầu có những nhìn nhận khác về mọi điều. Nhưng đôi lúc thời gian không liên quan gì cả. Đối với vạn vật, thời gian có một sức mạnh vô hình, biến thiên vạn hóa nhưng ở một khía cạnh nào đó, đối với tớ ...” Cô nắm lấy tay bàn tay nhỏ nhắn của Sango đặt lên ngực trái mình. “.. Thứ đáng sợ nhất là ở đây!”

Sango sửng sốt “Trái tim?”

“Phải, trái tim con người làm thay đổi tất cả. Hạnh phúc cũng tìm nơi nó. Bất hạnh cũng do nó mà ra. Hận, óan, vô vọng thậm chí là biến trắng thành đen, đen thành trắng đều do nơi đây làm ra...”

Sango lẳng lặng nhìn ra chân trời.

“Có lẽ cậu đúng. Tớ đã khóc rất nhiều khi biết Onigumo hãm hại. Nếu lúc ấy nó cũng buông xuôi như tớ, có lẽ hai từ ‘đáng lẽ’ của cậu sẽ thành hiện thực đấy” Sango nắm chặt đôi tay trước mặt mình.

Kagome bất thình ôm chầm lấy Sango. Cô dụi mặt vào bờ vai cô bạn. Một dòng nước ấm loan trên áo Sango. Một tiếng thì thầm qua bờ vai.

“Bờ vai cậu trở nên rộng hơn từ lúc nào thế Sango?”

Sango nhẹ nhàng vuốt tóc Kagome. “Từ khi tớ hiểu : Con người có thể làm mọi thứ khi muốn bảo vệ ai đó..”

Trăng lên cao từ lúc nào, sáng vằng vặc, ngắm nhìn hai người kín đáo. Gió không dám thổi vì nó biết rằng cái se lạnh nó đem về cũng không làm hai dáng người ấy dịch chuyển. Thiên nhiên như ngừng lại trước ngôi nhà lạnh lẽo bao năm nay để chực đợi một luồng hơi ấm mới đang về. Vì nó hiểu...

Trái tim con người thay đổi tất cả.

~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.