Sango khép cánh cửa phòng. Cô dựa vào, buông tiếng thở phào. *Ổn rồi Kikyou à! Ít ra cô ấy vững hơn chúng ta nghĩ*
“.Sa -- sango!”
Cô quay đầu về hướng tiếng nói ồm ồm vang lên. “Kaede-baba?”
Mái tóc bạc lờ mờ xuất hiện trong bóng tối. Tay bà vẫn cầm chiếc túi thơm. Sango chợt chạnh lòng. Bước chân không còn vững của bà như đang cố chống chịu với tiết trời se lạnh. Nét mặt đã hằn nếp nhăn nay càng hằn sâu với niềm mong mỏi, lo sợ.
“Ta---“
“Bác muốn hỏi Kikyou thế nào đúng không?” Sango cắt ngang lời Kaede, mỉm cười.
Bà buông một tiếng hắt như vừa trút được một gánh nặng. “Cháu vào phòng cùng ta. Hãy kể ta nghe con bé đã làm những gì!”
“Cái gì???” Kaede không còn tin vào tai mình. “Tại sao lại có chuyện đó xảy ra với con bé??”
“Miroku suy đóan đó là một phần trong kế hoạch của Onigumo.. Dường như hắn muốn níu chân Kikyou lại vì một lý do nào đó..”
Kaede nhăn mặt. Onigumo – thật ra hắn là người thế nào? Càng ngày mối nghi ngờ về lòng trung của hắn với ông chủ dần một lớn lên. “Cháu nói đúng. Nếu thực sự hấn vì gia tộc Higurashi này, việc Kikyou trở về chắc chắn là một điều mừng lớn. Đằng này...”
“Hiện tại chúng ta chưa có bằng chứng gì nên tạm thời ‘án binh bất động’ về vụ đó.”
“Thế sau đó có ai làm hại các cháu nữa?” Kaede hỏi lo lắng.
“Iie. Sau đó thì không ạ. Mọi thứ trở lại bình thường... trừ ...” Sango nhíu mày nhớ lại hình ảnh Onigumo trong cuộc thi.
“Trừ?”
“Cuộc thi... Cháu đã thấy hắn !”
“Xem ra sự việc ngày càng trở nên phức tạp. Ta không thể xem thường tên này. Cháu nên cẩn thận thì hơn.”
“Cháu biết! Chỉ lo khi cháu đi bọn họ ở nhà không biết sẽ như thế nào” Sango thở dài chán nản “Một mình Kikyou sao lại quản nổi hai ông tướng cẩu thả ấy chứ!” Cô lắc đầu tuyệt vọng.
“Kikyou...” Ánh mắt Kaede buồn bã.
“Bác đừng lo! Cô ấy đang ở nhà của mình mà.”
“Eh?” Kaede ngẩng nhìn Sango. Cô chỉ đáp lại bằng nụ cười tươi. Nhà.... Ánh mắt bà chợt long lên niềm xúc động.
“Cám ơn .. cám ơn cháu..”
Sango nhún vai “Không phải là ở cháu. Bác phải cám ơn tên cẩu đần ấy”
(Inu “Hack! Hack !” “Sao mình thấy lạnh xương sống quá” Cậu rùng mình, khịt mũi.)
“Cẩu đần?”
“À ! Inuyasha . Cậu ta vụng về lắm. Chỉ giỏi có cái mồm to thôi” Sango chống tay ra sau, cười nhăn răng.
Kaede bật cười “Bọn cháu đúng là những đứa trẻ thú vị. Con bé gặp được những người bạn như thế, bà già này cũng yên lòng nhắm mắt”
“Bác mở túi thơm ra chưa ạ?”
“À.. rồi. Kikyou làm ta ngạc nhiên quá! Nó đã biết làm túi thơm cơ đấy” Kaede nhìn âu yếm cái túi nằm trên tay. Có lẽ đây sẽ là kỉ vật quí giá nhất đến cuối đời bà.
“Cháu đã nói với Kikyou rằng : Người ta thường tự làm túi thơm cho người mình yêu thương nhất”
“Người mình yêu thương nhất eh?” Kaede vuốt ve đóa hoa bách hợp trên miếng vải mặt trên. “Ít ra trước khi nhắm mắt, ta biết được điều này”
“Vì thế bác phải cố mà sống đấy”
“Huh?”
“Cháu không biết một cái chết sẽ đem lại ý nghĩa gì cao cả. Cháu chỉ biết nó đem đau thương cho hiện tại.. cho những con người ở lại. Bác đi rồi, Kikyou sẽ đau buồn lắm. Tình cảm đâu dễ dàng bù quá đắp lại được. “ Sango xoa nhẹ mặt trên chiếc túi. Cô nhìn thẳng vào mắt bà “Kikyou tặng bà chiếc túi không phải vì đó là kỉ vật cuối . Cô ấy không muốn bà trở thành một hồi ức...”
“Hãy sống vì cô ấy nhé bà!” Cô mỉm cười.
“Kaede-baba.”
“Huh?”
“Chết thì như thế nào hả Kaede-baba”
“Sao con lại nghĩ đến những điều đó??”
“Con chỉ thắc mắc thôi mà!”
“Chết là.... trở thành một quá khứ trong lòng người khác. Người chết sẽ không còn hiện hữu trước mặt cháu nữa. Tất cả sẽ trở thành hồi ức.”
“Thế Kaede-baba cũng thế sao?” Đôi mắt đen láy ngấn lệ.
“Đó là vòng tuần hòan mà cháu. Con người ta sinh ra thì phải chết đi chứ! Chết để bắt đầu một sự sống mới”
“Iieeee!!!” Cô bé khóc òa lên. Cô ôm chầm lấy người vú. “Nếu thế sẽ đau thương cho người ở lại lắm. Cháu sẽ buồn đến chết mất. Cháu không muốn bà trở thành hồi ức đâu!!!”
“Coi nào, tiểu thơ..”
“Hứa với cháu đi” Ngón tay út bé xinh giơ cao.
“Eh?”
“Bà sẽ sống khỏe mạnh để ở bên cháu !!!”
Hạt nước mắt nhỏ xuống. Chỉ là vài hạt thôi nhưng nó chắt chiu tất cả những kỉ niệm xưa.
“Kikyou ....” Tiếng gọi rung lên. Một bàn tay nhỏ đặt trên đôi vai bà như lời vỗ về.
“Bác đừng lo. Kikyou là một cô gái mạnh mẽ, có thể nói là người cứng coi nhất trong chúng cháu... Nếu không có cô ấy sẽ không có cháu như ngày hôm nay.” Đôi mắt cô nhìn xa xăm, tìm về nơi ngôi nhà nhỏ với dáng người mảnh khảnh cùng đôi mắt buồn.
“Vì con bé đã có nhà..” Kaede thở dài nhưng nét mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Vâng..”
“Khi một con người có một nơi tìm về, tự khắc họ sẽ biết họ cần làm gì để bảo vệ nó” Kaede khe khẽ nói, tay vẫn không rời chiếc túi thơm.
....
Sango giật nảy mình với tiếng đồng hồ.
“Ôi đã mười giờ đêm rồi! Cháu phải về để mai chuẩn bị tập họp phân công việc” Sango khó nhọc đứng dậy. Ngồi quá lâu làm lưng cô mỏi và đau. Cô tiến ra cửa.
“Sango!”
“Sao ạ!”
“..Hãy cẩn thận với những người trong gia tộc Taisho. Chắc rằng sẽ có tai mắt của Onigumo khắp nơi”
“Eh. Vâng. Bác đừng lo. Cháu sẽ không để chuyện gì xảy ra.” Cô mở cánh cửa.
“Cũng như Kikyou, cháu có thứ cần phải bảo vệ!”