Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 39: Chương 39




Tóc.

Hạt nước trượt khỏi cánh hoa, thả mình trong không trung rồi thoắt tan vỡ. Cánh hoa chợt rung nhẹ theo làn gió se se lạnh. Màu trắng tinh khiết hòa dưới vầng trăng vàng. Vẻ đẹp thanh nhã của đóa hoa càng được nâng lên bội phần. Một bàn tay run run, khẽ chạm vào cánh hoa như sợ hãi chạm về một vật làm khơi gợi hồi ức.

“Shirosa !”

“Momo-chan!” Tiếng nói trong trẻo lẫn tiếng cười đùa bao lấy cả một cánh đồng hoa bách hợp. Người con gái với mái tóc đen dài lẩn giữa những cánh hoa trắng. Cô xoay tròn, xoay tròn, thả mình theo giai điệu của làn gió thu. Một bàn tay to khỏe nắm chặt lấy cánh tay thon thả.

“Bắt được em rồi” Dáng người vạm vỡ ôm chặt cô vào lòng. Cô ngẩng đầu, mỉm cười rồi lại ngả đầu vào vai người cô yêu trọn cả trái tim.

“Anh đã nói bao nhiêu lần không được gọi cái biệt danh ấy mà!”

Cô ghí chặt hơn, nói qua nụ cười “Có sao đâu nào Momo-chan. Em chỉ gọi khi chỉ có hai chúng ta thôi mà. Momo-chan thế mà cũng biết mắc cỡ sao?” Cô trỏ yêu vào mũi vị hôn thê mình.

Ánh chiều vàng hắt xuông cánh đồng. Gió lên cao. Cánh đồng gợn sóng trắng. Hai dáng ngươi như một chấm nhỏ xem giữa sắc trắng bạt ngàn nhấp nhô.

“Momo này..”

“Huh?”

“Sau khi ta kết hôn.. ta – lại đến đây nữa nhé !” Ánh mắt đen láy nhìn về nơi mặt trời lặn.

“Anh sẽ đưa em đến bất cứ đâu em thích. Anh, Pháp –“

“Iie...” Cô lắc đầu “.. chỉ đến đây thôi. Anh còn nhiều việc phải lo. Em chỉ muốn ngắm mặt trời lặn với anh tại nơi đây”

“Tại sao nhất thiết phải là chỗ này? Có nhiều nơi đẹp hơn ..”

“Iie .. em muốn một nơi chỉ của riêng chúng ta. Và... nơi đây .. lần đầu tiên ta gặp nhau mà, đúng không?” Cô dựa vào lòng người yêu.

“Đúng vậy. Đây là nơi đầu tiên anh đã yêu cô gái bách hợp.”

“Hứa nhé, Momo-chan.. Nơi đây sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của chúng ta...”

Người con trai mỉm cười, đặt nhẹ bàn tay lên bụng cô

“Anh hứa.. cho cả ba chúng ta....”

Tóc.

Tóc.

Những giọt nước vẫn nhỏ đều nhưng.. lại ở rất xa đóa hoa, rất gần đôi bân tay đang run lên.

“Shirosa.. anh hứa...”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Miếng vải vẩy mạnh trong không trung. Một hàng áo trắng bắt ngang như đường cắt khung tròi. Gió lộng. Tà áo phất phơi dưới cái nắng hắt. Kikyou đưa tay vuốt ngang vần trán, lau đi những hạt mồ hôi lấm tấm trên mặt. Cô hít một hơi thật sâu rồi cúi mình tiếp tục công việc rất bình thường nhưng đối với cô là cả một sự cố gắng. Phơi đồ.

Đây là lần đầu tiên cô phải động đên tay chân mình. Những công việc nhà tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra không dễ chút nào. Nhất là đối với một tiểu thơ như cô.

Kikyou bất giác nhìn lại bàn tay mình. Không còn vẻ mềm mại, nó đã hơi sờn ở các đầu ngón tay. Làn da cô cũng ngăm đen hơn trước. Mái tóc cũng cháy xém một ít ở ngọn. Những thứ mất mát ấy chỉ để đổi lại nụ cười hàng ngày của cô.

Chưa bao giờ cô cười nhiều đến thế, cười với tất cả sự vui thích trong lòng. Đối với cô, nó không gọi gì là mất mát. Ngược lại, cô càng tỏ ra vui thích. Vì giờ đây cô biết cách giặt giũ, biết cách làm một bữa ăn dầu chỉ là những món đơn giản.

Tất nhiên cái gì mới học đều rất vụng về lúng túng nhưng cô sẽ cố găng đến cùng. Muốn cứu họ, trước tiên cô phải tự bảo vệ được mình. Cô nhất định phải tự đứng trên đôi chân mình. Cô không muốn làm gánh nặng cho nhóm Kagome. Cô nhất định phải trở về gia tộc đó nhưng không phải với tư cách con gái nhà Higurashi. Cô về với tên Kikyou.

Kikyou ngước nhìn bầu trời cao xanh trong vắt không gợn mây. Gió mát rượi khẽ vuốt mái tóc cô. Nắng hôm nay ấm đến lạ thường. Cô chưa bao giờ quan tâm về điều đó. Những kí ức về nắng trong cô chỉ là một sắc vàng ảm đạm đôi khi lại gắt gỏng. Quanh nhà chỉ vài bụi hồng và hoa anh đào nhưng khung cảnh mang một sức sống tràn trề. Thật khác với vườn hoa muôn sắc màu rực rỡ nơi ấy nhưng chút sinh lực cũng không.

Những cánh hoa lất phất bay...

Cậu ngắm cô rất lâu, như đang chứng kiến một con người chuyển mình theo dòng thời gian. Từng ngày, Kikyou hôm nay lại khác với Kikyou của hôm qua. Cậu đã có cái nhìn khác hẳn về cô. Không còn là một tỉểu thư khuê các, không còn là một tỉểu thư khuê các, không còn nét mặt sợ hãi lo âu, cũng không còn dáng người mảnh mai như sắp gãy vụn ra. Kikyou trước mặt cậu đang đứng rất vững trên đôi chân của mình. Không biết tự bao giờ, anh rất thích ngắm nụ cười của cô. Nụ cười của sự tự do khiến cho tất cả mọi khuôn mặt đều trở nên đẹp lạ thường.

Anh không muốn thấy lại tiếng cười lúc xưa của Kikyou. Nó... giống mẹ - người chỉ còn là một kí ức mờ ảo trong cậu, người cậu không muốn nhắc đến.

Mẹ ... người là ai? Gương mặt người chỉ còn là một chiếc bóng nhạt nhòa trong giấc mơ của cậu. Điều duy nhất cậu cảm nhận được chính là hơi ấm của người và nụ cười buồn bã. Vì thế, lần đầu tiên gặp Kikyou, một cảm xúc khác lạ trào lên khi nụ cười đó lại quay về. Cậu sợ phải nhìn thấy nó. Hơi ấm nơi bà là vật duy nhất cậu ghì chặt vào lòng bao năm qua. Nó cho cậu chút vỗ về, chở che dẫu chỉ là ảo ảnh. Những giấc mơ cứ đằng đẵng trôi đi nhưng không cơn mơ nào cậu có thể nhìn rõ gương mặt mẹ. Tất cả chi là hư ảo...

Những ngày tháng yên bình khi xưa khiến cho cậu nghĩ rất nhiều về bà. Nhưng trong thời khắc rối ren này, giấc mơ duy nhất cậu nghĩ về : cả nhóm lại được đoàn viên .. cùng với Kikyou. Không biết từ giây phút nào, cô ấy đã trở thành thành viên trong ngôi nhà này. Trở thành một trong những người quan trọng nhất đời cậu..

Hoa anh đào khuấy động dưới nắng vàng....

“Kikyou”

“Huh?” Cô ngoảnh đầu tìm chủ nhân giọng nói. “Inuyasha?”

“Cô.... phơi xong chưa..?”

Kikyou mỉm cười rồi lại thở dài , trỏ tay về phía giỏ đồ chất cao kia. “Cậu có nghĩ với khả năng không phân biệt áo cũ và áo mới của cậu có giúp tôi nhẹ hơn phần nào phần giặt HẾT tất cả không?”

Inu toát mồ hôi.

“Giờ tôi thật đồng cảm cho nỗi vất vả của Kagome và Sango.”

“Feh, đâu ai bắt cô giặt hết. Cô tự nguyện mà”

“Cậu có nghĩ rằng sống chung nhà với phụ nữ mà lại để căn phòng ‘bốc’ mùi thơm ‘đặc trưng’ không huhm?” Kikyou chống tay ngang hông, nhăn mặt.

“Này.. sao cô càng lúc càng giống hai người kia thế!!” Inu gân họng đối lại.

“Vì tôi cũng là phụ nữ” Kikyou mỉm cười rất ư là ‘ hồn nhiên’ .

*Lạnh toát mồ hôi*

“Đổi ý rồi, không muốn cô ta cười nữa!” Inu lầm bầm sợ hãi. Nụ cười ‘hồn nhiên’ của những cô gái như thế này thì không an toàn chút nào. Cậu đã rút ra bài học đau thương từ Kagome.

“INUYASHAAAA!!!!”

“FEh, gì mà gào lên thế!!!!” Cậu gắt gỏng.

“Cậu nhìn lại cái bàn ăn đi “ Kagome trỏ vào đống chén đĩa ngổn ngang trên bàn. Đồ ăn đổ đầy miếng trải lót.

“Gì chứ? Đâu phải tại tớ. Tại con mèo mập chết bầm kia kìa” Inu xắn tay áo , nắm cổ con mèo lôi lên.

“Ai để nó vào phòng ăn hả? Đã nhắc bao lần trước khi đóng cửa thì đuổi nó ra. CẬU CÓ LÀM KHÔNG?” Kagome hét lên, giật phắt con mèo từ tay Inu.

“Này.. sao cậu không bắt Miroku làm mà lại bắt tớ?”

“Oh thế cậu có lau nhà, rửa chén, xếp đồ, cho Buyo tắm, cắt cỏ.. không? Ít ra Miroku được việc hơn cậu. Chỉ có việc đuổi con Buyo ra khỏi phòng ăn trước khi đóng cửa thế mà cũng không làm dược sao?”

“Feh , cậu thừa biết tớ chúa ghét con mèo mập này mà!” Inu lườm, lầm bầm “Mèo gì mà giống chủ thế không biết, giống cả NGOÀI lẫn trong”

*Lửa bốc* “Cậu nói gì?”

Inu trợn trắng mắt trước ‘âm khí’ bao quanh Kagome. “Ka...ka...” Cậu giơ hai tay phòng vệ trước đống rổ sắp bị ‘bay’ thẳng đến cậu. Nhưng... im phăng phắc.

“???Ka- kagome?” Inu tiến lại gần. Cô ấy khóc sao? Sao không thấy cái rổ nào vậy?

Bất chọt, Kagome ngẩng phắt đầu lên.

“Heh?” Inu lùi ba bước. Kagome cười rất ‘tươi’

“Không sao Inu. Nếu cậu không thích Buyo để tớ nhờ Miroku vậy. Chỉ cần cậu hàng ngày rửa hết đống chén này là được”

*Sao hôm nay cô ta hiền thế?*

Inu quay ngoắt lại nhìn cái bồn nước . Một cái gì đó.. tạm gọi là bát đĩa. ngổn ngang.. ngổn ngang.. chất cao quá đầu cậu..

“Khoang!Cái – cái này đó hả?” Cậu trỏ tay vào nó.

“Phải!”

“EHHHHhh?????” Inu nhảy dựng lên. “Rửa hết cái đống này?”

“Đúng” Cười lần nữa.

*Lạnh xương sống*

“FEH! Đánh chết cũng không làm!”

“Thế cậu MUỐN GÌ?” Tiếng gầm vang dội , ánh mắt sọc lửa đâm vào cậu

*Run run* “I—iie.. sẽ làm.. sẽ làm..”

“Thế thì tốt. Trông cậy vào cậu nhé!” Nụ cười ‘hồn nhiên’

Inu rùng mình khi nghĩ về cái kỉ niệm ám ảnh đó. *Tốt nhất tự nguyện làm !* Inu thở dài.

“Tôi phụ cô vậy!”

“Eh?” Kikyou tròn xoe mắt.

“Ngạc nhiên sao?” Inu lườm khó chịu.

“Không, không” Kikyou xua tay trước mặt.

*Tuyệt chiêu của Sango có tác dụng ghê!!!*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.