Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 40: Chương 40: Xỏ Mũi.... Nhân Vật Nguy Hiểm Xuất Hiện




~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Vào đi !” Sesshou trả lời, mắt chăm chú vào xấp giấy tờ trên bàn.

Một đôi mắt xanh rụt rè nhòm vào phòng. “Ano...”

Sesshou hạ thấp tờ giấy xuống, khẽ nhướng mắt lên. ‘Kikyou?’

“Có chuyện gì?”

“Uhm... cha anh bảo ....” Kagome lưỡng lự vì cô đang nói ra một điều mà cô biết chắc rằng mình sẽ HỐI HẬN suốt đời.

“Sao?”

“.... Cha anh bảo hôm nay anh sẽ phải dẫn tôi tới công ty để tham quan và học hỏi, sau đó dẫn tôi đi dạo phố” Cô nói luông tuồng nguyên tràn.

“..Cái gì?” Anh không tin vào khả năng thính giác của mình. ‘Đi dạo phố?’ . Anh hắt hơi dài ‘Cha đang giở trò gì đây?’ Anh thảy đống giấy trước mặt, tựa lưng vào ghế.

Một lúc sau ... “Được rồi ! Mười phút sau tôi sẽ đến công ty. Cô chuẩn bị đi”

“Hả?” Kagome há hốc miệng.

“Có gì sai?”

“Anh – anh—không chút phản ứng nào sao?”

“Phản ứng gì? Cô đến công ty có gì là lạ. Các con dâu gia tộc Taisho đều phải làm việc cho công ty, tôi nghĩ cô đã được dạy điều đó chứ!”

“Không.. ý tôi .. là .. vế sau cơ”

“Vế sau?” Sesshou nhướng mày “Đi dạo phố à? Đành chịu thôi, ý của cha không ai dám cãi” *Hơn nữa cũng là dịp để quan sảt tình hình bên ngòai*

Kagome chỉ còn biết kêu trời. Tình cờ cô cúi mắt nhìn xuống xấp giấy tờ.

*...*

*Lý lịch của ... TẤT CẢ nhân viên???* Cô chăm chú đọc những dòng chữ bên dưới tên một người nhân viên ‘Lúc nhỏ một lần bị đuổi khỏi.. trường.....’

Cô ngẩng đầu nhin anh với ánh mắt dò hỏi “Cái này mà gọi là lý lịch trích ngang sao?”

“Sao?”

Kagome cười hắt, chống tay ngang hông, cau mặt nhìn anh “Tôi không ngờ anh QUAN TÂM đến nhân viên của mình đến thế? Cả lý lịch về thân thế, thói quên CÁ NHÂN anh cũng quan tâm sao?” Cô ghì từng chữ

“Việc này không liên quan gì đến cô!”

“Oh! Thế sau này tôi vào làm chắc tôi cũng được HÂN HẠNH anh điều tra như thế sao? Anh lấy tư cách gì xen vào đời sống cá nhân của người khác? Anh nghĩ rằng làm thế công ty sẽ phát triển sao?” Cô nói cay cú. Không thể tin vào những gì trước mắt mình, đây là những gì đằng sau vè hùng mạnh của gia tộc này đây sao?

“Bất cứ thứ gì cũng có cái giá phải trả. Họ muốn vào một nơi có địa vị cao phải chấp nhận đổi lại một điều gì đó. Tôi không muốn đời sống riêng của họ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, cách tốt nhất là biết rõ về họ để ...”

“Để tìm cách đề phòng? Hay đôi phó?” Cô buông thỏng hai tay bất lực “Ha! Ngài Sesshou ơi là ngài Sesshou, ngài nghĩ rằng ai bước vào công ty của ngài đều vì đồng tiền sao?” Cô đay nghiến.

“Còn thứ gì khác sao? Chẳng phải cô vào nhà này cũng vậy thôi sao?”

“Còn chứ! Rất nhiều là đằng khác, chỉ sợ đầu óc THIỂN CẬN của anh không nhận ra thôi. Con người ta sống với lý tưởng của riếng mỗi người. Anh đừng nghĩ ai cũng có tham vọng lớn như anh. KHÔNG PHẢI AI CŨNG SỐNG VÌ TIỀN VÀ QUYỀN LỰC ĐÂU! !!!”

Anh chớp mắt nhìn cô. Kagome gầm gừ quay ngoắt người lại lăm lăm hướng ra cửa.

Cánh cửa đóng lại không mấy là nhẹ nhàng cho lắm, nhất là khi nó được đóng với cơn giận của phụ nữ. Sesshou chỉ còn biết nhìn trân trân vào cánh cửa trước mặt. Chưa bao giờ .. có ai dám phàn nàn về công việc của anh.

Xem ra cuộc sống không trở chỉ trở nên thú vị mà còn lắm điều nhức đầu ...

~~~~~~Hai mươi phút sau~~~~~~~~

“Hứ ! Hắn nghĩ hắn là ai chứ! Dám xem thường mình à” Kagome vừa đi trong dãnh hành lang vửa rủa thầm.

~~Flashback~~~

Chiếc xe dừng lại trước tòa cao ốc. Suốt quãng đường đi xảy ra chiến tranh lạnh giữa hai người. Kagome vẫn còn rất ức chuyện vừa rồi. Cô mắng vẫn chưa hả, ít nhất anh ta phải lãnh một cái tát cho cái suy nghĩ ngu ngốc đó.

“Cô muốn xe đưa cô vào tận văn phòng tôi sao?”

Kagome giật nảy mình. Cánh cửa xe mở toang. Cô hầm hầm bước ra, gườm anh.

“Cô cứ vào văn phòng đợi tôi. Tôi phải đi công việc một lát. Đi lên tầng cao nhất, vào căn phòng bên trái. Có cần tôi vẽ bản đồ cho cô không?” Sesshou nhướng mày hỏi. Kagome nhìn chòng chọc vào anh. Cái gương mặt đáng ghét.

“KHÔNG CẦN!!”

~~End Flashback~~~

Kagome cay cú nghĩ lại. “Dám mắng mình là tên mù đường sao. Hãy đợi đấy Sesshou. Tôi sẽ .....” Cô ngẩng đầu lên..

.............

“Ahaahaaa!!” Cô cười hoảng sợ. Trước mặt cô là ba ngõ rẽ bên trái và hai ngõ rẽ bên phải. “uhm.. rõ ràng hắn nói là vào căn phòng bên trái mà...”

Năm giây sau..

“Grruuuu!!!! Hắn ta xỏ mình ! Tại sao hắn không nói là có ngõ rẽ chứ !” Kagome gầm gừ trong cuống họng, nghiến răng.

Mười lăm phút trôi qua...

“Hehhhhh,,,,” Kagome thỏ dài mệt mỏi. “Anh giỏi lắm Sesshou! Tôi thua anh ván này! Có lẽ anh ta đúng, mình nên có cái bản đồ nơi này” Cô dựa vào tường chán nản. Nguyền chết tên kiến trúc sư nào dựng nên cái cao ốc này, hắn có biết là cô đang rất khổ sở chỉ với một tầng lầu không?

“Trời ơi!! Sau này chắc mình chết vì lạc đường mất!” Cô rên rỉ “Khát nước quá!”

Kagome ngó quanh. Có một căn phòng cửa kính. “Có lẽ bên trong sẽ có nước”. Cô đẩy cửa vào.

“Xin hỏi có ai ở đây không?”

Không tiếng trả lời. Kagome mạnh dạng bước vào. Cô để ý phía sau chậu cây cảnh là máy nước tự động. Cô mừng rỡ, cúi người rót cốc nước lạnh. Không may cho cô, trời không để cô thoải mái dễ dàng...

“CÔ KIA!”

“Ah” Kagom hét lên, cốc nước rớt xuống sán.

“Trời ơi.. cốc nước của tôi” Cô thều thào.

“Cô là ai mà dám vào phòng nghỉ của nhân viên?” Một người con trai trạc tuổi cô với mái tóc màu hạt dẻ nhìn Kagome nghiêm nghị.

“Eh.. tôi chỉ vào xin cốc nước thôi”

“Cô là ai?”

“Eh... Tôi là Kikyou – hôn thê của giám đốc” Thật khó chịu phải dùng cái từ xưng hô đó với tên máu lạnh !!!

Người con trai nhìn cô trân trân. Kagome tóat mồ hôi *Hắn ta bị gì thế!!!*

“Ah..Kikyou Higurashi... sao cô không vào thẳng văn phòng của giám đốc” Anh ta hỏi nghi ngờ.

“Tôi.. tôi bị lạc”

“Ngài giám đốc không dẫn cô đi?”

“Không. Mà chuyện đó thì liên quan gì tới anh?” Kagome bắt đầu khó chịu. Cô đang rất khát mà tên này thì hỏi nhiều.

“Một cuộc hôn nhân chính trị à” Anh ta cười nửa miệng.

Kagome khựng lại. Cô nhăn mặt *Cái tên này*

“Thế thì có ảnh hưởng gì tới anh?”

Anh ta đút tay vào túi quần, cười cay độc “Không. Chỉ là tôi nghe tiếng tiểu thư gia tộc Higurashi rất hiếu thảo, chấp nhận làm con chốt thí trong ván cờ của cha mình”

“ANH ---“ Kagome tím mặt, siết chặt tay. “Tôi làm gì LIÊN QUAN gì đến anh?”

“Tôi không hiểu sao cô lại phải chấp nhận hi sinh vô ích như thế! Sống theo ý thích của mình, làm những gì mình muốn không phải hay hơn sao? Chỉ có những kẻ ngốc mới sống cho trách nhiệm !”

End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.