Đau quá !” Mizu Kagemi ấn nhẹ lên gò má vừa ửng đỏ vì một sự cố ....
Ánh nhìn đỏ ngầu giận dữ của Kagome. Đôi mắt mở anh to kinh ngạc.
“Anh có tư cách nói câu đó sao? Anh chỉ là người ngoài cuộc, anh KHÔNG CÓ QUYỀN nhận xét về cách sống của người khác! Đừng lấy cái tầm nhìn hạn hẹp của anh để phán xét những điều anh chưa bao giờ thực hiện !!!!” Kagome sấn tới quát vào mặt anh.
Mizu chỉ còn biết đơ người nhận tràn mắng xối xả, có vẻ cát tát vừa rồi vẫn còn tác dụng ‘vật lý’ lên mặt anh.
Hai giây sau khi anh vừa định thần thì đã không còn thấy gương mặt phẫn nộ của vị hôn thể giám đốc, chỉ thấy cánh cửa kính quật mạnh liên tục.
‘Cô ta là tiểu thư tay trói gà không chặt sao mà đánh đau thế !!’ Cậu ta nhăn nhó. Cái khăn tay lạnh vẫn không giúp nguôi đi phần nào cái nóng rát trên má. Cậu tựa đầu vào sofa hắt ra tiếng thở dài. “Không có quyền eh?”
Vuốt mái tóc hạt dẻ, Mizu nhếch nhẹ nụ cười gằn “Nếu tôi là kẻ ngoài , tôi sẽ không bước vào nơi này!”
~~~~~~~~~~~~~~
“Thì ra là lạc đường?” Sesshou nheo mắt hỏi, môi không tránh một nụ cười nhỏ đầy thỏa mãn. Anh cũng chẳng hiểu vì sao lòng lại cảm thấy có chút thoải mái khi nhìn thấy gương mặt tím tái vì giận của Kikyou.
“Anh -----” Kagome nghiến răng, quay phắt mặt đi.
“Đơn giản như thế mà vẫn lạc?”
“Thì - đã - sao” Một cái lườm sắc như dao cạo cắm vào Sesshou
Jaken xanh mặt ‘Sao mình cảm giác nơi đây sắp có chuyện !!” *Lau lau mặt*
“Ta bắt đầu vào công việc” Anh kết thúc cuộc đấu.. nhãn quang với Kikyou. Nếu còn tiếp tục, anh sẽ thua mà anh lại ghét điều đó.
Kagome cắm tia nhìn xuống sàn khi Sesshoumaru bắt đầu thao thao về cái gì đó mà cô không tài nào tiếp thu hết được.Hiện tại việc cô nghĩ tới chỉ là làm sao trả đũa đòn chơi khăm này.. Thật không thể nào chịu nổi cái vẻ mặt ngạo mạn của anh ta. Cô thề rằng khi thoát ra khỏi vai trò này, anh ta nhất định sẽ được lãnh trọn “món tát tay” của cô. Chỉ cần nhìn hắn thôi cũng đủ cho ruột gan sôi lên. Còn kinh khủng hơn cái bộ dạng dưng dửng của Inuyasha.
‘Inuyasha...’ Kagome dừng lại. Dường như cô đang nghĩ về cái gì đó. .. Cô ngẩng nhìn Seshoumaru. Tóc bạc, mắt vàng, dáng dong dỏng cao.. ‘Inuyasha cũng thế!’
Cô tròn xoe mắt khi nghĩ về “điều động trời đó”. Người tóc bạc, mắt vàng đếm khắp Nhật Bản này cũng chưa tới năm người. Hình như Inu .. có nét hơi giống Sesshoumaru ?
“Kikyou !”
“Kikyou”
“Ki-ky-ou Hi-gu-ra-shi” Anh gằn từng chữ chứng tỏ không còn đủ kiên nhẫn đợi cô trả lời.
“Eh?” Kagome ngơ ngàng.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt trên mây đó. Nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không?” Anh nhăn mặt khó chịu. “Những người nhà Higurashi đều thế sao?”
“Này, đừng có đem cả gia tộc Higurashi ra ! Việc nào ra việc đó, đừng vơ đũa cả nắm như thế” Cô chống chế.
“Vậy bắt đầu vào việc.. Jaken đưa lịch trình làm việc cho Kikyou” Anh ngoảnh người lại, thong thả bước trở về bàn.
Kagome lắc đầu, phủ định ý nghĩ vừa rồi. *Toát mồ hôi* ‘Không thể nào hai con người này lại liên quan gì với nhau. Nếu không.. Nhật Bản này sẽ chìm mất’
“Bắt đầu tuần sau cô sẽ làm ở phòng quản lý. Giờ cô có thể đi đâu tùy thích. Đúng mười hai giờ trưa quay trở về đây, chúng ta sẽ đi dùng bữa.”
“Dùng bữa?”
Chống hai khuỷu tay lên bàn, anh nhướng mày nhìn cô “Tôi không muốn nuốt lời hứa với chai”
Kagome chợt nhớ đến lời dặn của ngài Taisho, cô buông tiếng thở dài. “Gia tộc này có cách hẹn hò thật đặc biết đấy” Kagome lầm bầm với cái lườm mỉa mai hướng về Sesshou.
“Cô nói gì?” Không hề ngẩng đầu lên, giọng đầy “đe dọa”.
“Iie... không có gì” Kagome xua hai tay cười trừ. ‘Sao tai hắn thính thế nhỉ?’
“Thưa tiểu thư Kikyou, lịch trình làm việc của cô đây” Jaken chìa cuốn sổ ra trước mặt.
Kagome vừa với tay định cầm lấy thì tiếng hỏi thăm của Sesshou đều đặn vang lên “À, tôi quên hỏi có cần đưa cho cô bản đồ tòa cao ốc này không? Tôi không muốn đăng tin tìm người lạc ngay trong chính công ty mình” ..Anh vẫn không ngẩng mặt nhìn cô... Dường như đó là điều hiển nhiên anh cần làm.
Kagome bốc lửa đầu “KHÔNG CẦN ANH QUAN TÂM. TÔI CÒN HAI CON MẮT!” rồi giận dữ giật phắt cuốn sổ từ tay Jaken khiến lão mất thăng bằng lùi về sau.
Jaken lau mồ hôi tuôn liên tục nãy giờ. Hôn thê của giám đốc thật.. đáng sợ. Ánh mắt vừa rồi có thể sẵn sàng làm chết đứng bao kẻ yếu tim theo nghĩa đen. Lần đầu tiên trong đời lão Jaken, ông gặp phảo tình huống thế này trong PHÒNG GIÁM ĐỐC. Chưa có ai dám quát tháo như thế cả. Lão lén phén liêc nhìn sang Sesshoumaru.
~~~~ . ~~~~
Mỉm cười....
Lão cảm giác như có hàng tạ đá đè nặng lên đầu. Lau mồ hôi lần ba, lão chùi cặp mắt kính ‘Có nằm mơ không? Sesshoumaru - sama cười ??’ Mà lại là một nụ cười nửa miệng như thể vừa thắng được ai đó.
‘Có lẽ hôm nay mình nên đi khám mắt’
Tội nghiệp lão Jaken, lão sẽ không thể ngờ rằng.. mình sẽ phải còn đi “thăm” bác sĩ dài dài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~