Kagome....
Kagome bừng mở mắt. Có ai đang gọi cô? Cô nhìn quanh.... không một bóng người...
“Mơ à....”Cô lấy tay ôm đầu. Chắc là thế! Từ ngày cô bước chân vào đây, Kagome biết rằng sẽ không có đêm nào ngủ yên giấc.
Kagome thở dài, bước xuống giường. Đã quá nửa khuya, gió đã giảm bớt sự vội vàng của chuyến hành trình, trăng ngày một sáng hơn.
Kagome không ngủ được. Cô ngẩng nhìn trời cao, quan sát không gian sau cơn mưa. Mưa... sau cơn mưa thường không có sao.... chỉ còn trăng. Trăng hôm nay tròn đến lạ thường. Dường như nó đang cố bao lấy cả bầu trời, lấp đi màn đen nơi mà các vì sao đáng lẽ phải xuất hiện. Nhưng trăng càng tròn trong đêm không sao thì không gian càng trống trải. Trăng càng sáng càng trở nên nhỏ bé trước bầu trời. Cũng như cô ngày một cô quạnh trước dòng người xa lạ...
Đêm tối in rõ bóng người vào màn đen sâu thẳm. Cô ngồi co lại, gục đầu xuống .
Giọt nước lại bắn xuống sàn đất khô cằn......
Cô lại khóc..... Hạnh phúc ở đâu?...
~~~~~~~~~~
Kikyou ngẩng nhìn trăng. Trăng đêm nay vừa tròn lại vừa sáng. Đây là lần đầu tiên cô ngắm trăng.
‘Nếu cô chỉ biết nghĩ đến câu nói đó, cô sẽ chẳng bao giờ tìm được câu trả lời!’
Câu nói của Inuyasha cứ văng vẳng bên tai. Cô vẫn chưa có đáp án... Đáp án cho chính con tim mình...
Ánh sáng soi thẳng vào khuôn mặt Kikyou. ... soi vào 2 hàng nước mắt....
Cô lại khóc.... Hạnh phúc là gì?...
~~~~~~~~~~~~
Hôm nay trăng lại tròn. Anh lại tiếp tục chiêm ngưỡng nó với đôi mắt xa xăm. Nguyệt-dấu ấn của dòng tộc Taiyoukai, sự uy quyền của Taiyoukai. Ai cũng đều khiếp sợ và kính nể nó.
Nhưng đối với anh ánh trăng không là gì. Chỉ đơn thuần nó mang hình ảnh của mẹ. Và hình ănh ấy cũng không mang lại bất cứ cảm xúc nào. .... Chỉ đơn thuần là được gặp lại mẹ.... gặp lại hồi ức.....
... Thế nào là hạnh phúc?...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm khuya vắng lặng, mặt hồ bỗng trở thành tấm gương sáng soi rõ vầng trăng. Cậu bước dọc theo ven hồ... nhìn trăng soi đáy nước. Ánh sáng lan tỏa một vùng nước lung linh, huyền ảo.
Đẹp thật! Mặt hồ chưa bao giờ mang vẻ đẹp như thế. Tất cả đều nhờ vầng trăng.. trăng in đáy nước. Cậu cso thể với tới nó dù chỉ là một thoáng. Nhưng u mê cũng có lúc phải tỉnh lại... Vì sự thật cậu mãi mãi không thể với tới trăng... Trăng soi đáy nước chỉ là một ảo ảnh. Vô thực. Cậu ngẩng nhìn bầu trời. Trăng trên kia vẫn sáng nhưng chỉ một mình. Trăng của hiện thực không lung linh huyền ảo như trăng nơi đáy hồ... bởi vì nó cô độc...
Cậu giờ đây như ánh trăng lạc lối dưới đáy hồ mơ ảo. Thế nên cậu thích ngẩng nhìn lên cao hơn là nhìn xuống dưới. Vì cậu đang tìm sự thật. Nhưng liệu điều ấy có cho cậu hạnh phúc không??
Inuyasha ngước nhìn trời cao Hạnh phúc như thế nào?
~~~~~~~~~~
“Kagome, chuẩn bị ra dùng bữa sáng với ông chủ “ Kaede chậm chạp bước vào phòng.
Không tiếng trả lời....
Một lần nữa, ánh mắt rũ rượi của Kagome lại xuất hiện. Đêm qua cô bé đã không ngủ.... Dường như quá khứ đã quay lại với Kagome. Con bé vẫn chưa tìm được lý do....
Kagome chỉ có thể đối mặt với hiện tại khi đã có một đáp án...
“...”
“Con hãy thử ra vườn mỗi ngày . Có lẽ con sẽ tìm được câu trả lời”
Kagome đứng lặng người .... Câu trả lời cho điều gì??
Ánh nắng yếu ớt nhỏ từng giọt trên những cánh hoa. Buổi bình minh luôn là thời khắc đẹp nhất vì nó chính là giao điểm của đêm và ngày, của tối và sáng.
Kagome nhẹ nhàng lướt qua từng khóm hoa. Chúng được chăm sóc rất tốt. Tất cả đều tràn đầy sức sống... Cô hít một hơi thật sâu. Mùi thơm thật nhẹ nhàng.
Kagome chợt cảm thấy dễ chịu. Cô đã không còn nghĩ đến lời nói mơ hồ của Kaede-baba nữa. Giờ cô chỉ muốn đứng đây suốt cả ngày.
Kagome thích thú bước đến gần cây anh đào. Nó là loài hoa cô yêu nhất. Đứng dưới gốc cây, cô sẽ cảm nhận mình như háo thành chúng bay đi vô tận... và cô sẽ tìm lại hình ảnh mở ảo của cậu bé năm nào... Nhưng Kagome dừng chân...
“.......”
“...Ngài.....Higurashi....” Kagome khẽ thốt lên. Tim cô như muốn đứng lại. Dường như không còn chút không khí để thở.
Người đàn ông ấy quay lại nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh ánh lên tia nhìn muốn xé nát không gian.
“Nếu cô cứ giữ thái độ e dè đó thì người khác sẽ phát hiện ra “ Ánh mắt tím thọc sâu vào cô.
“V—vâng—thưa--- Không, ý tôi là--- thưa...... cha”
Tiếng gọi ấy ngỡ như không phát ra từ miệng cô .Cô không thể gọi một người như thế là ‘cha’. Một người xa lạ không cùng máu mủ. ‘Cha’ là tiếng gọi thiêng liêng đối với Kagome. Cô không cho phép mình phải tôn kính một người đàn ông vì dục vọng mà ‘bán rẻ’ con gái mình
Kagome tuy tránh ánh mắt của ông ta nhưng cô vẫn cảm nhận được nét chau mày khó chịu trên gương mặt đã hằn nếp nhăn đó. Nhưng rồi cô không bị nghe thêm bất cứ lời giáo huấn nào. Ông ấy không nói gì.. Kagome cảm thấy thời gian như dừng lại... dừng lại để khoảnh khắc này kéo dài...
“Đã đến mùa hoa anh đào.....”
Kagome giật mình .Cô ngẩng nhìn ông...
Hối tiếc, cô đơn, hoài niệm hay là cái gì đang hiện rõ trong mắt ông khi chạm vào thân cây anh đào? Kagome thẩn người nhìn ngài Higurashi. Cảm xúc này là sao? Cô đang thương hại ông ấy? Hay đang khinh bỉ ông ta? Hay... đơn thuần cô cũng giống ông ta..??......
Gió khẽ thổi, khuấy động những cánh hoa. Hai bóng người đứng dưới bóng cây phấp phới anh đào... như một bức tranh màu ........
~~~~~~~~~~~~~~~