“Kikyou! Hãy mạnh mẽ lên. Hãy mang lấy miếng ngọc này.”
“Vú.... “
“Hãy nhớ, dù đi đâu, về đâu, miếng ngọc sẽ bảo vệ cho con. Hãy luôn giữ nó bên mình. Rồi một ngày nào đó, miếng ngọc sẽ đưa con đến nơi con thuộc về.....”
‘Nơi mà con thuộc về’
Vú.......
Nơi nào dành cho con???
Kikyou khẽ chớp mắt. Cô nheo mắt lại trước ánh sáng đột ngột của căn phòng. Vô thức, Kikyou nắm lấy miếng ngọc đeo trên cổ. Cô ngắm nghía nó. Một mảnh ngọc màu xanh với hoa anh đào khắc nổi. Bốn cánh xòe bốn phương bao quanh chữ ‘hồn’ được đục xuyên mặt. Kikyou ôm nó vào lòng . Đã lâu rồi cô không đeo lại vào cổ. Vú sợ cô bất cẩn làm vỡ nên đã cất đi. Giờ đây cô lại mang nó vào mình.
‘Đây là kỷ vật của mẹ con’
Kỷ vật của mẹ... người mà cô không bao giờ cảm nhận được hơi ấm ngay khi lọt lòng, người ấy đã bỏ cô ra đi. Nhưng Kikyou biết mẹ yêu cô nhiều. Ai mà lại không thương con mình? Cha mẹ nào cũng yêu đứa con mình sinh ra cả. Nghĩ đến đây, lòng Kikyou chợt nhói đau.
*Cha..*
Không, không hẳn thế. Vẫn còn có người nhẫn tâm ruồng bỏ chính con ruột của mình. Cha cô là thế! Tham vọng, cô ghét tham vọng của ông ấy. Chính người cha đáng kính ấy đã đẩy cô vào hố sâu tuyệt vọng. Để rồi cô phải nằm ở đây.
Nằm ở đây??......
Kikyou choàng tỉnh. Cô đang ở đâu? . Kikyou nhìn quanh..... bệnh viện? Sao cô lại ở đây?
Kikyou nhíu mày cố nhớ lại . Cô đi tìm cha, giữa đường thì.... Hai mắt Kikyou mở to hoảng hốt.
Cô nghĩ mình đã chết rồi. Bọn họ là ai? Sao lại muốn lấy mạng cô? Và.. ai đã cứu cô?
Kikyou giật mình . Cô quay người lại .... Inuyasha. Cậu ấy đang ngủ....
Inuyasha cứu cô à? Sao có thể được? Không lẽ Inuyasha theo dõi mình?
Kikyou nhìn cậu. Cô chợt mỉm cười. *Khác hẳn thường ngày. Inuyasha lúc ngủ nhìn khác quá!* Kikyou che miệng lại cố không cười to.
Kikyou lặng người. Ánh mắt cô chợt trở nên buồn bã. Cô không nên xuất hiện trước mặt họ. Nơi này không dành cho cô. Hạnh phúc mà họ đang có tất cả đã vỡ nát trong bàn tay cô.
Phải chăng cô là kẻ tội đồ? Cô đi tìm hạnh phúc nhưng lại cướp mất điều đó của người khác.....
Inuyasha trở mình tìm cách ngồi thoải mái hơn. Cậu lờ mờ mở mắt. Một cô gái tóc đen dài xuất hiện nhạt nhòa trước cậu. Inu bật dậy.
“Kikyou?”
“Chào Inuyasha!”
“Cô tỉnh rồi à?” Không thể nào giấu được sự vui mừng trong mắt Inuyasha. Chính cậu cũng không biết sao mình lại vui đến thế.
“Anh ở đây suốt đêm à?”
“À.. vì Sango và Miroku phải về nghỉ” .
“Cám ơn” Kikyou cười khẽ . Nét mặt Kikyou trở nên đăm chiêu.
Inuyasha nhận thấy rõ sự thất vọng, hối hận trong ánh mắt đen láy ấy. Cậu cúi mặt không thốt một lời.
“Không sao đâu!”
Kikyou ngớ mình . Cô ngẩng lên. “Inuyasha?”
“Mọi chuyện rồi phải có kết thúc của nó. Nếu cô cứ như vậy sẽ không chuộc lỗi lầm được đâu!” Cậu nhìn thẳng vào cô.
“Tôi...” Kikyou cúi đầu “ Tôi không nên đến đây! Các bạn không nên cứu tôi.... Tôi không thuộc về nơi nào.....”
“Nếu cô chỉ biết nghĩ đến câu nói đó, cô sẽ chẳng bao giờ tìm được câu trả lời!” Inuyasha quay ngườii bước ra cửa “Nghỉ ngơi đi! Tôi đi kiếm chút đồ cho cô ăn”
Kikou lặng nhìn dáng Inu vụt mất sau cánh cửa. Cô nắm chặt mảnh ngọc..
Hãy bảo vệ cô ấy.....
Inu khẽ khép cánh cửa phòng. Anh đứng tựa người vào nó. “Feh! Tìm câu trả lời sao? Cả mình còn chưa biết nó ra sao... mình đâu có tư cách nói câu đó với cô ấy!” Bất giác trên môi anh buông ra một nụ cười... một nụ cười đầy mỉa mai....
Inu nhìn vô hồn lên không.
Kagome....