Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 84: Chương 84: Phân phó




Biết được tin Mộ Dung lão đã chữa trị cho Lãnh Mạc xong, Linh Nhi muốn lập tức đi xem tình hình hiện giờ của cậu có tốt hơn chưa. Linh Khởi phía sau cũng mừng rỡ khôn xiết, không nói gì cả liền kéo tay Vong Tình bên cạnh để đi xem Lãnh Mạc.

‘Thế nào? Có muốn đi xem mặt của tông phó chúng ta không?’

‘Hắc, cơ hội thế này sao mà bỏ qua, đi!’

Linh Khởi hào hứng quay lại hỏi Vong Tình. Nếu được chứng kiến người đã xuất quỷ nhập thần giết chết lục tinh Đấu Tông, đem lại đại thắng cho liên minh thì còn gì bằng. Liền gật đầu đồng ý, cả 4 người hướng thẳng đến lều của Lãnh Mạc mà đi.

Bước đến trước lều, cả 4 người lập tức cảm nhận được 2 cỗ khí thực lực cực mạnh khiến họ phải nuốt 1 ngụm nước bọt để giữ lại bình tĩnh. Cả Vong Tình, người đã từng đối chiến với vô số kẻ thực lực mạnh nội tâm cũng phải run lên không ngừng, nếu như 2 kẻ trong đó là địch thì khó mà đối chiến lại.

‘Đều là quen biết nhau, còn do dự làm gì, mau vào đi’

Bên trong vọng ra 1 tiếng nói của nam nhân khá trầm. Tiếng nói này lọt vào tai Linh Khởi thì lập tức cô nhận ra ngay, mỉm cười 1 cái rồi ra hiệu cho 3 người còn lại bước vào. Lúc đầu tuy do dự nhưng thấy Linh Khởi bình thản như thế nên cũng miễn cưỡng bước vào, dù gì người bên trong cũng đã gọi trước 1 tiếng rồi.

Khi bước vào, hiện ra trước mặt họ là 1 nữ nhân tóc trắng và 1 nam nhân tóc đỏ đang đứng bên cạnh giường của Lãnh Mạc. 2 người này đối với Linh Khởi không xa lạ là mấy, mà còn đã từng nói chuyện qua vài lần. 2 người này là Phượng Viêm và A Ngân. 2 người đã cùng Lãnh Mạc bế quan, cho đến khi đánh với tông chủ Thiên Thế Tông cũng không thấy xuất hiện, nhưng lúc này lại xuất hiện thì chắc phải có ẩn tình gì đó.

‘2 vị này là…..’

‘2 vị này có thể gọi là bằng hữu của Lãnh Mạc, nếu nói đúng hơn thì là huyễn thú trên 1500 năm của cậu ta’

Thấy được 2 người A Ngân và Phượng Viêm, Vong Tình có chút thắc mắc liền hỏi. Linh Khởi đành miễn cưỡng nói ra thân phận thật của họ, dù gì giấu đi cũng không có mang lợi ích gì. Nghe được điều này từ Linh Khởi không khiến khỏi Vong Tình nội tâm chấn kinh. Huyễn thú trên 1500 năm của Lãnh Mạc, chuyện này có phải là sự thật?

Chuyện này đối với những người mới biết như y thì không lạ lẫm gì, Linh Nhi và Diệp Tu nhìn thần sắc của Vong Tình cũng cười khố tiếng, cứ như là thấy lại bản thân của mình trong lúc đó vậy.

Ma thú 1000 năm mở ra linh trí, có thể nói tiếng của nhân loại, 1500 năm thì có thể hóa thành nhân loại, ẩn đi thân phận thật sự của mình. Mà ma thú chỉ 500 năm đã là hiếm thấy, huống hồ chi là ma thú 1500 năm, những loại ma thú loại đó đều được xếp trong Thập đại ma thú bảng gồm 10 ma thú trên 1400 năm và thực lực khủng bố. Cứ mỗi con ma thú đó đều sống ở những nơi khác nhau, và những nơi đó đến cả cường giả đỉnh phong Đấu Thánh cũng phải dè chừng và không có ý định đến gần.

Trước mặt Vong Tình hiện giờ lại là 2 cái ma thú trên 1500 năm mà còn lại là huyễn thú của người hiện đang nằm ở trên giường kia. Chuyện này thật sự quá khó khăn để có thể tiếp nhận được, nhưng Vong Tình đành lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ kia mà chấp nhận sự thật này.

‘Nếu 2 vị xuất hiện rồi thì ắt phải biết tình hình hiện tại của cậu ta, đúng không?’

Linh Khởi liền nói ra suy nghĩ trong đầu của mình từ khi bước vào đây với chút vẻ tức giận. Lúc mà Lãnh Mạc rơi xuống, 2 người họ cũng không có xuất hiện để cứu cậu, rồi để khi cậu bị trọng thương thì mới xuất hiện, chuyện này đối với cô thì không vui chút nào.

‘Hừm, ngươi nhất thời đừng tức giận như vậy. Cái đấu kỹ Phật Nộ Hỏa Liên kia nếu nói thẳng ra thì có thể đem Lãnh Mạc phá hủy toàn bộ kinh mạch, nếu không có ta, Phượng Hoàng Lửa trong tâm hải của tên này dùng hỏa diễm của ta bảo toàn nội thể thì chưa chắc gì các ngươi có còn thể thấy hắn. Mà lúc đó dù có rơi xuống thì tiểu tử hắn cũng không thể chết vì hộ thể của A Ngân đâu’

Phượng Viêm nhìn thấy Linh Khởi như thế đành phất tay giải thích rõ ràng chuyện này. Nếu như lời của Phượng Viêm nói thì cô đã trách lầm y và A Ngân rồi, đành ngậm ngùi cúi mặt xuống thay cho lời xin lỗi.

‘Bỏ đi, dù gì tên tiểu tử này cũng đã bình phục phần nào rồi, giờ chỉ cần chăm sóc hắn 1 thời gian ngắn là được. Vậy ai muốn chăm sóc tên này không?’

‘Hà cớ gì lại nhờ người chăm sóc tôi’

Khi Phượng Viêm đang nói ra thì đột nhiên tiếng của Lãnh Mạc chen ngang. Tất cả mọi người đều đổ mắt về hướng Lãnh Mạc nằm trên giường thì đã thấy cậu mở mắt tự lúc nào, trên môi còn nở 1 nụ cười.

‘Đệ tỉnh rồi?!’

‘Lão đại!’

Nhìn thấy cậu đã tỉnh, Linh Nhi và A Ngân liền bước đến bên Lãnh Mạc, nâng đỡ cậu dậy. Thấy cảnh này, Linh Khởi không khỏi cười khổ 1 tiếng trong lòng, nhưng như thế cũng tốt cho muội muội của mình. Lãnh Mạc ngồi dậy, thân thể tuy còn đau đớn nhưng có thể chịu được, đảo mắt nhìn 1 cái thì thấy được 1 vị khách xa lạ, không biết là ai.

‘Cho hỏi, không biết vị cô nương kia là ai?’

Lãnh Mạc hướng thẳng đến Vong Tình mà hỏi.

‘Thất lễ rồi, ta là Trưởng Tôn Vong Tình, là thống lĩnh của Thương Vân quân đến đây viện trợ cho liên minh, và cũng là hảo tỷ muội với Linh Khởi. Xin chào tông phó Bích Ngân Tông’

Vong Tình cúi nhẹ đầu xuống ôn nhu nói. Không ngờ vị tông phó mà được mọi người nhắc đến lại còn trẻ tuổi như thế đã là Đấu Tông, mà còn toát ra vẻ uy nghiêm mà khiến y phải e dè đôi chút. Người này chắc còn phải chứa ẩn tình gì hoặc chuyện gì đó bí ẩn phía sau mới có thể là Đấu Tông.

‘Hắc hắc, Vong Tình thống lĩnh không cần khách khí thế, nếu là hảo tỷ muội của Linh Khởi tỷ thì đều là người nhà cả. Chỉ cần gọi tôi là Lãnh Mạc được rồi’

‘Nếu đã nói vậy rồi sao Vong Tình ta có thể không đáp lại, sau này cũng chỉ cần gọi ta là Vong Tình, nếu có chuyện gì cần thì nói 1 tiếng là được’

2 người cười cười nói nói để tạo quan hệ mật thiết với nhau, nếu sau này 1 bên có chuyện gì thì bên còn lại còn có thể giúp đỡ. Đối với vị Trưởng Tôn Vong Tình này Lãnh Mạc hoàn toàn có thể tin tưởng được, thực lực bát tinh Đấu Hoàng lẫn thanh đao bên hông thực lực Đấu Vương thì là thống lĩnh của Thương Vân quân thì không sai đâu được. Tạo quan hệ với người này là 1 hảo ý.

‘À suýt nữa quên mất, tàn dư của địch ra sao rồi Linh Khởi tỷ?’

Sau khi nói chuyện với Vong Tình 1 lúc, Lãnh Mạc quay sang Linh Khởi hỏi về tình hình của quân địch vì cậu đã ngất đi trước đó nên không biết địch ra sao.

‘Hắc, đệ đừng lo, toàn bộ tàn dư của địch đều bị liên minh và Thương Vân quân càng quét tất cả, bắt sống được vài tên đầu lĩnh để tra khảo’

‘Vây đệ cũng không lo phần nào nữa. Nhưng ngược lại vẫn còn mấy cái mầm mống ở Thiên Thế Tông, bọn chúng ắt sẽ tìm đến 1 lần nữa’

‘Cái này cứ yên tâm, Thương Vân quân chúng ta sẽ càng quét hết bọn chúng’

Biết được tình hình hiện giờ cậu cũng nhẹ nhõm phần nào, nhưng vẫn còn những kẻ còn lại ở Thiên Thế Tông dù thế nào cũng sẽ tìm cách tấn công 1 lần nữa dù mất đi 5 Đấu Tông. Vong Tình bên cạnh liền nói ra, giao chuyện này cho y cũng rất thỏa đáng, có thể sau chuyện này tạ lễ họ khoảng trăm viên đan dược tứ phẩm cho họ cũng không vấn đề gì.

‘Đúng rồi, 3 người kia đâu rồi?’

‘Họ ở bên ngoài đang lo việc sắp xếp công việc cho liên mình, tỷ sẽ cho người gọi họ vào’

Đương nhiên Lãnh Mạc không quên 3 người Trọng Đạt, Trọng Thiên và Lăng Ảnh, chiến thắng này cũng có phần họ giúp đỡ. Nếu lúc đó không kịp ứng cứu Linh Khởi thì chưa chắc gì có thể thắng nếu tinh thần binh sĩ và các đệ tử suy giảm. Lần này cậu hạ quyết tâm phải chiêu mộ 2 người kia thành thủ hộ Bích Ngân Tông, còn Lăng Ảnh thì có lẽ sẽ đáp lễ sau.

Chừng vài khắc sau, 3 người kia liền bước vào, khi thấy cậu đã bình phục liền quỳ rạp xuống chúc mừng. Lập tức Lãnh Mạc nói với họ rằng không cần làm như vậy. Chỉ với 2 chữ “chủ nhân” hay “đại nhân” từ miệng họ cũng đã khiến cậu khó xử rồi, mà còn làm như thế thì thật sự cậu không dám nhận.

‘Chuyện của Trọng Đạt và Trọng Thiên, đệ sẽ kể cho tỷ…’

Lãnh Mạc kể qua chuyện 1 năm trước, giao hẹn giữa Lãnh Mạc và 2 huynh đệ kia. 3 người Linh Nhi, Linh Khởi và Diệp Tu biết được không tránh khỏi bất ngờ, không ngờ Lãnh Mạc lại có thể tính đến chuyện họ sẽ bảo vệ cho Bích Ngân Tông mà không phản bội hay bỏ chạy. Về chuyện này thì cậu hoàn toàn tin tưởng 2 người này nên không 1 chút nghi ngờ nào cả mà tháo hắc xích cho họ.

‘Mọi chuyện cũng rõ ràng, Trọng Đạt, Trọng Thiên, thay vì phải trốn chạy khỏi Băng Hà Cốc, 2 người các ngươi có thể ở đây làm thủ hộ Bích Ngân Tông được không?’

Đến cuối cùng cậu cũng phải nói thẳng ra cho 2 người về vấn đề này. 2 huynh đệ đưa mắt nhìn nhau 1 cách khó xử, không biết phải làm gì cho đúng. Nhưng ở lại Bích Ngân Tông làm thủ hộ thì không quá phiền phức là gì, nếu như có thể an nhàn qua ngày thì càng tốt. Liền gật đầu đồng ý.

‘Chúng tôi đồng ý với đề nghị của ngài, nguyện làm thủ hộ của Bích Ngân Tông!’

‘Được, vậy còn Linh Khởi tỷ, Diệp Tu và Linh Nhi tỷ thì sao?’

‘Đệ đã nói vậy sao tỷ làm trái được chứ’

3 người kia đều hảo hảo hài lòng, nếu có thủ hộ là Đấu Tông thì điều này quá tốt cho tông môn nên không thể bỏ được. Vì thế đành bỏ qua những điều trong quá khứ đã xảy ra mà đồng ý 2 người Trọng Đạt, Trọng Thiên làm thủ hộ. Việc này sau khi liên minh giải quyết xong thì sẽ thông tri cho toàn bộ đệ tử tông môn biết.

‘Còn Lăng Ảnh tiền bối thì không cần phiền hà gì nữa. Tiền bối có thể lui về Mễ Đặc Nhĩ gia tộc được rồi’

‘Ân’

Phân phó xong những chuyện này, chuyện tiếp theo chính là bản thân dưỡng thương. Lúc này không thể làm việc gì quá nhiều nên đành phải nhờ Linh Nhi chăm sóc 1 thời gian rồi trở lại như xưa, còn cả chuyện sắp tới của nữ vương Mỹ Đỗ Toa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.