Sát Nhân Điện

Chương 10: Chương 10: Dạ Xoa




Dịch giả: fishscreen

Hoàng Cổ Lăng vừa nghe được tiếng cười khanh khách lẳng lơ, trong lòng đã biết là mỹ nhân áo lục kia tác quái. Hắn lập tức phi thân ra ngoài, tay trái nhấn một cái, tay phải giơ lên, chẳng biết làm cách nào đã ở trên mái nhà.

Chiêu thức này cực kỳ quỷ dị. Lang Thiên Như vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Hoàng Cổ Lăng đã ở trên mái nhà. Y nhìn thấy thân pháp của Hoàng Cổ Lăng, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: “Trong giang hồ võ lâm từ trước đến nay chưa từng có loại khinh công nào kỳ ảo như vậy.”

Hoàng Cổ Lăng đứng trên mái nhà, hai mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía. Chỉ thấy bên ngoài bảy tám trượng có một thân ảnh, như chim én lướt trên mặt nước nhanh chóng lao về hướng tây.

Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không kịp chào hỏi Lang Thiên Như, lập tức đuổi theo phía sau.

Khinh công của mỹ nhân áo lục phía trước quả thật là siêu tuyệt, Hoàng Cổ Lăng mặc dù tận lực truy đuổi, nhưng thủy chung vẫn cách xa nhau bảy tám trượng. Trong nháy mắt, hai người đã truy đuổi qua bốn năm con đường. Lúc này đã gần canh ba, trên đường không có người nào đi lại. Chỉ thấy mỹ nhân áo lục kia thẳng hướng tây chạy đến một địa phương vắng vẻ, bay nhanh qua một con đường dài, đột nhiên nhảy vào một tòa đại viện có tường bao quanh.

Hoàng Cổ Lăng vận chân khí tại đan điền, chỉ nhảy hai bước đã đến chân tường, tay phải của hắn khẽ nhấn vào đầu tường lật người bay qua.

Khi Hoàng Cổ Lăng vừa đáp xuống đứng vững, hắn lập tức đưa mắt nhìn, nhưng thân ảnh của nữ tử áo lục đã biết mất vô ảnh vô tung. Chỉ thấy nơi này là một khu vườn phía sau đại viện, trong vườn cỏ dại mọc đầy, vài toà mộ phần bia đá gãy đổ, bạch dương cổ tùng, lá khô đầy đất, thì ra là một tòa viện lạc hoang phế.

Hổ mục của Hoàng Cổ Lăng như tia chớp đảo qua chung quanh một vòng. Sau khi nhận thấy không hề có động tĩnh, hắn liền theo một con đường nhỏ bằng đá đầy lá rụng, chậm rãi đi về phía trước viện lạc.

Hoàng Cổ Lăng đi đến dãy phòng đầu tiên trong viện. Chỉ thấy tòa đại viện này các cửa sổ đều đã bị hư, dường như không có người nào cư trú, mặt đất cũng đầy lá rụng.

Những cơn gió nhẹ của đêm thu hiu hiu lướt qua ngọn cây hoàng diệp, càng tôn thêm bầu không khí hoang vắng và âm u của trang viện này.

Hoàng Cổ Lăng trầm mặc đứng yên một lúc, vẫn không hề thấy động tĩnh gì. Chỉ thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, màn đêm yên tĩnh như mặt nước, nào có bóng dáng của mỹ nhân áo lục.

Hắn bực bội hừ nhẹ một tiếng, mắng:

- Lý Mị Hồng, ả nữ tặc ngươi! Hoàng Cổ Lăng nếu như gặp lại ngươi, không giết chết ngươi thì làm sao có thể tiêu tan mối hận này!

Hắn thấp giọng mắng, lại chậm rãi đi về hướng dãy phòng thứ hai. Chỉ thấy đình viện này là một vườn hoa, mặc dù từ lâu không có người chăm sóc, nhưng chung quanh đều là hoa lan bốn mùa, mùi hương thơm ngát phả vào mũi, khiến cho tâm thần sảng khoái.

Hoàng Cổ Lăng nhíu mày ngẫm nghĩ: “Tại sao một trang viên lớn như vậy, hơn nữa còn ở tại thành Lạc Dương phồn hoa, lại không có người sinh sống...”

Hắn còn chưa nghĩ xong, thình lình nghe được một tiếng rít.

Tại hành lang phòng viện bỗng nhiên xuất hiện bốn con quái thú lớn lớn khoảng bằng con nghé, gầm lên lao thẳng về hướng Hoàng Cổ Lăng.

Những con quái thú này chính là một loại lang khuyển đặc biệt. Loại lang khuyển này là lai giữa sói hoang và chó, hung ác dị thường, so với chó sói còn lợi hại hơn. Lang khuyển lớn như thế này càng hiếm thấy.

Bốn con lang khuyển lộ ra những hàm răng trắng lởm chởm, chia làm bốn hướng tấn công Hoàng Cổ Lăng, giống như người biết công bao vây hợp kích.

Hoàng Cổ Lăng lách mình một cái, trở tay phát ra một chưởng đánh bay một con chó ra ngoài. Hai bên người hắn bỗng vang lên tiếng sủa “uông uông”, gió tanh đập vào mặt, một con chó từ phía trước cắn vào yết hầu, một con khác từ bên hông lao đến, móng trước cắm vào bờ vai của hắn.

Hoàng Cổ Lăng bình tĩnh hạ thấp người xuống, tay trái vung lên, đánh văng hai con chó dữ ra bên ngoài hơn một trượng. Thình lình hắn nghe được giữa không trung vang lên một tiếng sấm. Con chó dữ đang áp trận, dường như là con đầu đàn của bầy, hai con ngươi xanh rờn giống như phát ra lửa giận. Chiếc đuôi lớn của nó vung lên, thân hình lập tức bay vọt lên không, như một mũi lên lao về hướng Hoàng Cổ Lăng, khí thế tựa như mãnh hổ.

Thân hình của Hoàng Cổ Lăng lay động tránh qua. Đợi đến khi hai chân của mãnh khuyển vừa đáp xuống, hắn đột nhiên tung ra một cước.

Tuy nhiên con chó dữ này dường như đã được huấn luyện, lập tức lách người tránh qua.

Một cước này của Hoàng Cổ Lăng không trúng đích, không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ: “Con chó này tránh né cực nhanh, hơn hẳn một người đã luyện qua khinh công mười năm.”

Một cước vừa rồi của hắn vốn là Uyên Ương liên hoàn thối pháp, chân trái vừa đá ra, chân phải lập tức theo sau mà phát. Chỉ là vừa rồi hắn đã nương tay, chân phải vừa nhấc lên cũng không đá ra.

Con mãnh khuyển kia rất nhanh lại giương nanh múa vuốt lao tới.

Ba con mãnh khuyển vừa mới bị đánh bay, mặc dù ngã không nhẹ, thế nhưng loại chó này da thô thịt dày, không hề bị trọng thương. Bọn chúng vừa bị đau đớn, càng thêm phẫn nộ, điên cuồng sủa lên, quay về hướng Hoàng Cổ Lăng.

Lần này bốn con mãnh khuyển dường như đã biết sự lợi hại của đối phương, giống như cao thủ đối địch có công có thủ. Tay chân của Hoàng Cổ Lăng vừa động, bọn chúng lại lập tức lùi ra.

Đột nhiên một tiếng sáo vang lên, có tiết tấu trầm bổng giống như đang chỉ huy. Bốn con chó theo tiếng sáo, chợt phân chợt hợp, chợt tiến chợt lùi, không ngừng dây dưa cùng Hoàng Cổ Lăng.

Hoàng Cổ Lăng trong lòng giận dữ, liếc mắt nhìn lại. Chỉ thấy một lão nhân hình dáng kỳ quái đang ngồi trên hành lang, trong miệng kề một cây sáo nhỏ, thổi lên những tiếng u u.

Hai tay Hoàng Cổ Lăng phát ra một cỗ nội gia chân lực, bức bốn con mãnh khuyển rời khỏi người hơn tám thước, cao giọng nói:

- Tại hạ đến đây là vì đuổi theo một nữ tặc. Kính xin tôn giá gọi lang khuyển trở về! Nếu như còn dây dưa, đừng trách tại hạ đánh chó không nhìn mặt chủ!

Tiếng sáo đột ngột ngừng lại. Bốn con chó dữ kia quả nhiên đều lui ra ngoài một trượng, nằm sấp xuống đất không cử động, nhưng vẫn vây quanh Hoàng Cổ Lăng.

Người trên hàng lang đột nhiên đứng lên, chậm rãi đến gần Hoàng Cổ Lăng. Chỉ thấy người này chỉ có một mắt, lưng còng, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, khóe miệng lệch ra đến mũi. Con mắt duy nhất của lão lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Hoàng Cổ Lăng một lúc. Giọng nói trầm thấp của lão vang lên:

- Tiểu oa nhi, ngươi tới trang viện này làm gì? Lẽ nào ngươi không sợ quỷ?

Hoàng Cổ Lăng nhận thấy lão nhân này cũng không có ác ý, liền đáp:

- Tại hạ là vì đuổi theo một nữ tặc vô ý đến nơi này. Sao! Trang viện này có quỷ gì?

Quái nhân một mắt lưng còng mỉm cười nói:

- Ngươi có phải là đã gặp một nữ nhân áo lục hay không? Ha ha! Nữ oa nhi này trời sinh hư hỏng, khiến cho người khác phải đau đầu. Lão hủ không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với nó cũng đành bất lực. Ngươi chịu thiệt thòi cũng chẳng có gì lạ.

Hoàng Cổ Lăng nghe lão nói rất nhẹ nhàng, giống như bản thân mình bị thiệt thòi là một chuyện vô cùng hiển nhiên, trong lòng tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:

- Nói như vậy, lão tiền bối nhất định là biết ả ta!

Quái nhân một mắt lưng còng đột nhiên kêu lên:

- Tiểu oa nhi! Quỷ sắp xuất hiện rồi, ta phải đi đây!

Bỗng nhiên, ngọn đèn bên trong một tòa lầu các chợt sáng lên, Hoàng Cổ Lăng không khỏi xoay người nhìn lại.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một nữ tử đi qua trước cửa sổ. Mặc dù Hoàng Cổ Lăng chỉ nhìn thấy dáng dấp của nữ tử này, nhưng hắn có thể cảm nhận được nàng có dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa mỗi cử chỉ động tác của nàng đều uyển chuyển khiến cho người khác động lòng thương xót.

Ngọn đèn trong lầu các chợt lóe lên rồi tắt đi. Hoàng Cổ Lăng cảm thấy kỳ quái, liền quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.

Nguyên lai lão nhân một mắt lưng còng phía sau và bốn con chó săn kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh.

Hoàng Cổ Lăng thầm kinh hãi. Khinh công của lão quái nhân cao thâm như vậy, từ khoảng cách vài thước rời đi mà mình không hề cảm giác được chút nào, nếu như người này muốn ám toán ta thì không thể tránh được. Còn nữ nhân trên lầu các kia, tại sao lại có vẻ quỷ dị như vậy?

Hoàng Cổ Lăng ngẫm nghĩ, đồng thời chậm rãi đi về hướng lầu các. Đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng trắng thấp thoáng, vô thanh vô tức chậm rãi đi về hướng hành lang trên lầu.

Bóng trắng này là một nữ quỷ áo trắng tóc tai bù xù, mái tóc dài gần như chấm đất, âm khí dày đặc.

Hoàng Cổ Lăng bỗng nhiên lùi lại ba bước, bên tai hắn vang lên giọng nói của lão quái nhân: “Tiểu oa nhi, quỷ sắp xuất hiện rồi.”

Quỷ! Quỷ! Người không thể đấu với quỷ!

Hoàng Cổ Lăng nghĩ đến đây, khẽ rùng mình một cái, liền xoay người rời đi. Lần này hắn trong lòng càng thêm kinh hãi, triển khai cước bộ chạy ra khỏi viện lạc. Hắn cảm giác được trang viện này có một loại khí tức u ám khủng bố khiến cho người ta khiếp đảm.

Ngay lúc này, Hoàng Cổ Lăng đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ phát ra từ phía trước viện lạc, ngay sau đó là tiếng bước chân vang lên. Hắn nhíu mày, vận chân khí lăng không bay lên, nhảy lên mái nhà của phòng viện.

Hắn vừa mới ẩn nấp xong, phía trước viện lạc đã xuất hiện hai đại hán, một người lưng đeo bội kiếm, một người mặc trường sam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.