Sát Nhân Điện

Chương 11: Chương 11: Dạ Xoa




Dịch giả: Độc Hành

Chỉ nghe người mặc trường sam nói ra: “Hôm nay bất luận thế nào, đối phương cũng phải đưa ra một câu trả lời thuyết phục, nếu không không cứ chiến một trận sinh tử!”

Người mang trang phục bội kiếm khom người đáp: “Vâng! Minh chủ, Dương Hoàn tiểu tử kia không khỏi quá mức càn rỡ a.”

Hoàng Cổ Lăng nghe được trong lòng kinh hãi, Minh chủ hắc đạo là Nhất Kiếm Chấn Thiên Hạ Dương Hoàn, như vậy vị trường sam trước mặt này không cần phải nói chính là Minh chủ bạch đạo “Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh rồi.

Nghe gã nói, tối nay tên Dương Hoàn kia cũng sẽ tới đây, hai đại thủ lãnh hắc bạch giang hồ tựa hồ lại có cuộc hẹn tại nơi hoang vu này, nhưng không biết bọn họ gặp nhau để làm gì.

Đại hán mang trang phục bội kiếm kia dừng một chút rồi nói thêm: “Minh chủ, ta nghĩ Dương Hoàn tiểu tử này lòng mang ý xấu, nếu hôm nay hắn trở mặt... Chúng ta quả thật không địch lại chúng, hay là ta gọi thêm đám huynh đệ “Lãnh Diện Ma Tăng”, “Hỏa Phán Quan” tới.”

Người mặc trường sam kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Tần Côn, ngươi tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy, Dương Hoàn bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ mang một người đến thôi.”

Bỗng nhiên, một tiếng cười to ha ha vang lên.

Một thân ảnh lên xuống ba bốn lần đã xuất hiện trong nội viện, trong lòng Hoàng Cổ Lăng hơi chấn động, người đến là một vị nho khăn áo lam, phong lưu phóng khoáng, thư sinh tuấn mỹ, chính là Nhất Kiếm Chấn Thiên Hạ Dương Hoàn.

Dương Hoàn cười sang sảng một tiếng, nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, để cho Đàm huynh đợi lâu rồi.”

Người mặc trường sam hừ lạnh một tiếng, nói: “Dương minh chủ, chỉ một mình ngươi đến đây sao?”

Dương Hoàn cười dài cuồng ngạo một hồi, nói: “Đàm huynh, chẳng lẽ ngươi lại mang người đến đối phó ta?”

Người mặc trường sam hừ lạnh một tiếng, nói: “Dương minh chủ, Đàm Tương Thanh ta còn không đến mức phải điều động binh lực.”

Lời này của gã hàm ý, đối phó Dương Hoàn, chỉ một mình gã là đủ rồi.

Thần sắc trên mặt Dương Hoàn khẽ biến, nói ra: “Đàm huynh, hôm nay ta không tranh đấu cùng ngươi, nhưng Dương Hoàn ta cả đời lưu lạc giang hồ, vào nước ra lửa, núi đao rừng kiếm xông qua không biết bao nhiêu lần, lý nào lại sợ ngươi.”

Những lời này của y ám chỉ y cũng không e ngại “Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh này.

“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh lạnh lùng cười nói: “Được rồi được rồi! Hắc bạch lưỡng đạo chúng ta sớm muộn gì cũng nên phân cao thấp.”

Dương Hoàn thản nhiên nói: “Đàm huynh, hôm nay ta hẹn ngươi tới này, cũng không phải là để bàn luận với ngươi về vụ án Tương Tây kia.”

“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh hừ nói: “Nhưng vụ án Tương Tây kia, bạch đạo chúng ta cũng cần một câu trả lời thuyết phục.”

Dương Hoàn cười to ha ha một tiếng, nói: “Đàm huynh, ta hỏi ngươi, có phải người bạch đạo các ngươi nếu gặp hắc đạo chúng ta sẽ ra tay tiêu diệt? Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu hắc đạo chúng ta bị hủy, bạch đạo các ngươi cũng đừng mơ tưởng tồn tại được. Hôm nay thế cục võ lâm thiên hạ đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng đã sớm có âm mưu nham hiểm một lần tiêu diệt võ lâm, nếu hắc bạch lưỡng đạo chúng ta lại còn thù oán cá nhân, ta nghĩ chậm nhất không tới hai tháng, một trận hạo kiếp máu tanh cực kỳ bi thảm sẽ đến...”

“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh là một người rất trọng nghĩa khí giang hồ, vừa nghe Dương Hoàn nói xong, trong lòng chấn động một cái, hỏi: “Dương minh chủ, lời này của ngươi là ý gì?”

Dương Hoàn bỗng nhiên ngừng lại một hồi rồi nói: “Từ bảy năm trước, đã có âm mưu muốn trừ đi bất luận tổ chức nào trong giang hồ, bóp chết người trung nghĩa Minh triều, “Sát Nhân Điện Chủ” và võ lâm phản đồ Tôn Tiên Ki chính là người chủ trì âm mưu này. Nhưng ba năm trước Tôn Tiên Ki bị Sát Nhân Điện Chủ ám toán, âm mưu này mới trì hoãn lại một đoạn thời gian. Nhưng hiện giờ “Sát Nhân Điện Chủ” lại lần nữa ra tay, nghe nói “Sát Nhân Điện Chủ” đã lên kế hoạch rõ ràng...”

Hoàng Cổ Lăng nghe vậy, trong lòng của hắn lạnh lẽo tổn thương đến cực điểm, đầu óc hắn như điện nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nội tâm của hắn không ngừng kêu lên: “Sư phụ không phải phản đồ võ lâm, người không phải phản đồ, ta nhất định phải thay người rửa sạch sỉ nhục này, ta nhất định phải thay người rửa sạch...”

Đột nhiên có tiếng hét lớn: “Là ai nghe lén.”

Vèo! Vèo! Chỉ thấy hai đạo bạch quang nhanh như điện bắn tới hướng Hoàng Cổ Lăng.

Nguyên lai tâm thần Hoàng Cổ Lăng dao động, trong lúc vô tình đạp nát một mảnh mái ngói, lập tức bị Dương Hoàn phía dưới phát hiện ra.

Hai mũi ám khí kia lóe lên, đã bắn tới trước mặt Hoàng Cổ Lăng!

Trong lòng Hoàng Cổ Lăng hơi kinh sợ, tay áo khẽ phẩy, người đã nhanh chóng tung xuống rơi trên mặt đất.

Nhất Kiếm Chấn Thiên Hạ Dương Hoàn vừa thấy người nghe trộm là Hoàng Cổ Lăng, trên mặt lập tức nổi lên vẻ đắc ý cười lạnh, nói: “Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, bất lai toàn bất phí công phu, hôm nay ta xem ngươi còn có thể mọc cánh bay lên trời không?”

Dương Hoàn nói xong quay đầu lại nhìn “Thiết Chỉ Ngọc Phiến”, nói ra: “Đàm huynh, giang hồ võ lâm chín đại phái đã liên minh, không nên phân tranh, đối tượng của “Sát Nhân Điện Chủ” lại là chúng ta, thực lực hắc bạch lưỡng đạo chúng ta lại tương đương. Tối nay huynh đài đến đây cũng là muốn hai đạo liên minh, cùng chống chọi với tà ma... Trước mắt, trên thân người này có bản kế hoạch của “Sát Nhân Điện Chủ”, nghìn lần không được để hắn trốn thoát.”

Giờ phút này sắc mặt Hoàng Cổ Lăng một mảnh lãnh đạm, không chút biểu lộ nói: “Dương Hoàn, ngươi vừa mới nói có đúng là sự thật hay không?”

Dương Hoàn không nghĩ tới Hoàng Cổ Lăng sẽ hỏi lời này, y cười lạnh một tiếng nói: “Hắc hắc, ngươi hỏi làm gì? Hôm nay dù ngươi quỳ xuống dập đầu trình lá thư này lên, cũng khó tránh khỏi cái chết.”

Hoàng Cổ Lăng nghe vậy cơ bắp trên mặt co lại, mắt hổ phun ra tia lửa cừu hận. Hắn nhớ tới mối thù một kiếm trong nhà Tây Môn Vũ Khiếu trước kia.

“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh, cùng Dương Hoàn thấy trong mắt hổ Hoàng Cổ Lăng bắn ra tia lãnh mang, trong lòng hai người không khỏi cả kinh, bọn họ cảm thấy trong mắt hổ Hoàng Cổ Lăng có một cỗ uy nghiêm làm cho người không dám xâm phạm, giống như ánh mắt của một đầu mãnh hổ đang tức giận.

Đàm Tương Thanh am hiểu kỳ môn dị thuật, tinh thông dịch lý, gã vừa thấy Hoàng Cổ Lăng liền biết ngay người này khí vũ bất phàm, không khỏi nhăn mày hỏi: “Dương lão đệ, người kia là ai?”

Dương Hoàn lắc đầu một cái, cười nói: “Chờ một chút bắt hắn hỏi thì ngươi sẽ biết rõ.”

“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh đi đến hai bước, ôm quyền nói ra: “Xin hỏi đại danh tôn giá là gì?”

Hoàng Cổ Lăng nhàn nhạt đáp: “Tại hạ họ Hoàng, danh Cổ Lăng.”

Hoàng Cổ Lăng thấy bạch đạo Minh chủ với vẻ mặt chính khí, vì vậy hắn mới đáp ứng trả lời.

Đàm Tương Thanh hơi hơi cười, nói: “Hoàng lão đệ, không biết sư môn là ai?”

Hoàng Cổ Lăng lạnh lùng nói: “Cái này khó có thể trả lời được.”

Đàm Tương Thanh cũng không tức giận, lại hỏi: “Các hạ mang tin, có phải là do Sát Nhân Điện Chủ sai khiến?”

Thân thể Hoàng Cổ Lăng run rẩy một cái, nói: “Ta và “Sát Nhân Điện Chủ” có huyết thù giết sư, phong thư này là do một người sắp chết nhờ tại hạ giao lại cho Chung Nam kiếm khách. Nội dung trong thư có đúng như lời Dương Hoàn nói hay không, ta cũng không biết, bất quá tại hạ đã được người nhờ vả, nhất định phải giữ chữ tín, bất luận nội dung bên trong thư thế nào, ta nhất định phải giao đúng người đã được chỉ định.”

Những lời này của hắn nói ra, rõ ràng bất luận thế nào hắn cũng sẽ không giao thư này cho người khác.

Dương Hoàn cười lạnh, nói: “Ngươi giao hay không giao ra, thì vẫn khó thoát khỏi cái chết!”

Mày kiếm Hoàng Cổ Lăng nhướng lên, tức giận nói: “Dương Hoàn, Hoàng mỗ cũng không sợ ngươi, chỉ là vừa rồi nghe ngươi nói, còn có chút điểm chính khí giang hồ, ta không muốn tính toán với ngươi. Sự tình hôm nay nếu đã đến mức này, ta cũng không cần nhiều lời phân trần. Hừ! Ngươi có khả năng thì cứ đến cướp thư trên tay của ta, tiếp chưởng!”

Một chiêu “Khởi Phượng Đằng Giao” vỗ thẳng tới!

Dương Hoàn cười lạnh nói: “Thiên hạ hôm nay, trong lớp nhân vật trẻ tuổi đồng lứa, cũng chỉ có ngươi tiếp được ta mấy chiêu, tới tốt lắm.”

Vừa tránh né, cánh tay y liền biến thành ngũ trảo, bức lui Hoàng Cổ Lăng hai bước.

Đột nhiên một tiếng cười ha ha vang lên, nói ra: “Dương huynh, không khỏi quá mức khoe khoang rồi, đợi lát nữa ta ngược lại muốn mở mang kiến thức, xem thử bên trong hậu bối, có phải chỉ mình ngươi độc tôn giang hồ võ lâm hay không.”

Dứt lời, trong nội viện chậm rãi đi ra một vị thiếu niên thanh y vai vác trường kiếm, gã đúng là “Thiểm Điện Kim Tiến” Lang Thiên Như.

Dương Hoàn nhìn thấy người đến là Lang Thiên Như, hừ lạnh một tiếng nói: “Họ Lang kia, nếu như ngươi không chê thân phận, không ngại cùng tiến lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.