Quyển hai: Tam tinh hội tụ
16 – Khởi hành
Giả Tấn Xuyên nghĩ, có lẽ y có trời phú là nhà tiên tri. Sáng hôm nay thức dậy, trời còn mông lung, sương mù còn rậm. Giả Tấn Xuyên không thích thời tiết này, y luôn có dự cảm không hay.
Quả nhiên, mới vừa về tới cục cảnh sát, đã bị boss lớn triệu tới. Vào cục làm việc hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên y được tiếp kiến lãnh đạo cao nhất trong Cục – Cao Cục.
Cao Cục là người bản địa chính cống, dùng giọng phổ thông mang âm vị hương quê nồng đậm. Hai mắt hắn mang ý cười, thân thiện nói: “Thòng sí Giả, cậu sới rồi? Chào đi chào đi.”
Giả Tấn Xuyên khởi động máy phiên dịch trong não, chắc cục trưởng đại nhân vừa nói: Đồng chí Giả, cậu tới rồi? Vào đi vào đi.
Thế là sau khi mất hai giây tiến hành phiên dịch, Giả Tấn Xuyên bước vào phòng làm việc của cục trưởng.
Cao Cục vẫn thân thiện nói: “Ngồi đi.”
Giả Tấn Xuyên nghe lệnh làm theo, ngồi lên sô pha, dựng thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
“Thòng sí Giả, chừ lúc cậu vào phân cục của chún tôi, lão chìn rất xem chọng cậu, nhiều lần khen sợi. Trong cục cũng có thêm nhiều □.” Nụ cười của Cao Cục đã biến chất, rõ ràng mang theo vị đạo của lão cáo già xảo quyệt.
Nhưng Giả Tấn Xuyên vội tiến hành phiên dịch, nhất thời không phát giác.
Nửa câu trước thì y phiên dịch được: “Đồng chí Giả, từ lúc cậu vào phân cục của chúng tôi, lão Trần rất xem trọng cậu, nhiều lần khen ngợi.” Nhưng cái phần □ ở cuối câu là gì? Máy phiên dịch trong đầu Giả Tấn Xuyên lật tới lật lui, cuối cùng chính thức đứng máy.
Đồng chí Giả Tấn Xuyên nhận được tiếp kiến thân mật và thăm hỏi của cấp cao, nhất thời không hiểu gì, đầu bốc khói bước ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.
Lão Triệu phó đội đã ở ngoài cửa đợi y từ lâu.
“Nghe không hiểu phải không?”
Giả Tấn Xuyên thành thật gật đầu.
“Không sao, cậu xem cái này sẽ hiểu ngay.”
Y cầm văn kiện trong tay lão Triệu: “Thông báo điều động? Đây là cái gì?!”
Chân Chính về tới nhà, phát hiện nhà nội trợ vốn nên bận rộn trong bếp vào lúc này, lại khí thế bừng bừng sắc mặt thúi hơn nhà xí ngồi trên sô pha. Hắn liếc mắt nhìn nhà ăn, không có cơm. Hài… xem ra tối nay phải ra ngoài ăn cơm rồi.
Giả Tấn Xuyên thấy hắn về, đi tới, đập một tờ giấy lên mặt hắn, trầm giọng chất vấn: “Chuyện này là sao?”
Chân Chính lấy tờ giấy xuống, liếc nhìn vài cái. Đây là thông báo điều động, ý là bắt đầu từ ngày mai, Giả Tấn Xuyên phải rời khỏi đội điều tra số một, tiến hành nhiệm vụ cá nhân đặc biệt, làm bảo vệ cho Chân Chính.
Tuy không biết chị tư làm thế nào, nhưng quả thật đúng như cô nói, Giả Tấn Xuyên phải cùng hắn đi dự thi.
Giả Tấn Xuyên vẫn lạnh mặt, Chân Chính thì giữ vẻ mặt không biểu tình: “Giống như đã viết trên đó.”
“Cậu là lãnh tụ quốc gia hay chính khách nổi tiếng? Còn cần người bảo vệ riêng?” Giả Tấn Xuyên bất mãn.
Chân Chính liếc y một cái: “Các cậu không phải là bảo mẫu nhân dân sao?”
“Chúng tôi là bảo mẫu nhân dân, chứ không phải bảo mẫu của cậu! Hơn nữa tôi không những phải làm bảo mẫu cho cậu, còn phải làm bảo tiêu cho cậu!”
Chân Chính nghe thế rất vừa lòng, lãnh đạo này rất biết cách làm việc a. Hắn thanh giọng: “Gần đây tôi phải đi xa, cậu biết tôi có mạng thiên sát cô tinh, nếu không có dương khí của cậu khắc chế. Tôi sợ người bên cạnh tôi…”
Nghe giọng nói hơi đè nén của Chân Chính, cùng cái đầu hơi cúi. Xem ra hắn lại chìm vào trong quá khứ bi thương. Hài, thật ra Chân Chính không tồi, rất biết nghĩ cho người khác, dùng quan hệ để khiến mình đi theo hắn thật ra cũng là muốn tốt cho người khác đi? Với mệnh cách thiên sát ngập trời của Chân Chính, nếu không có y bên cạnh, nói không chừng lại phát sinh tai họa nào đó.
Giả Tấn Xuyên thở dài: “Được rồi. Khi nào thì đi?”
Chân Chính vẫn cúi đầu: “Nếu cậu thực sự không muốn…”
“Tôi không muốn cũng vô dụng, đây là quyết định hành chính. Đừng giả đò, rốt cuộc khi nào thì đi? Đi đâu? Mất bao lâu?”
“Ngày mai đi, tôi cũng không biết đi đâu, không biết mất bao lâu.”
“Hả?!” Có kiểu đi xa như vậy sao?
“Tôi phải tham gia một cuộc thi, không biết thi bao lâu. Địa điểm thi tôi cũng không biết, nhưng biết phải đi thế nào.”
“Thi? Thi cái gì?” Không nhìn ra tên này còn có sở trường vận động.
“Thi linh thông.”
“Hả?!” Là thứ gì? Có môn vận động này sao?
“Chính là đấu pháp.”
“Còn có kiểu thi đấu này?”
“Ừ.”
Giả Tấn Xuyên thấy Chân Chính vẫn không ngẩng đầu, ngữ khí rầu rĩ, tính ra vẫn trầm trong đau thương quá khứ. Y không biết nên an ủi thế nào. Gãi đầu, cuối cùng quyết định nhẹ vỗ vai đối phương, dịu giọng nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi đi nấu cơm, ăn cơm xong thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai đi.”
Đợi Giả Tấn Xuyên mang dép lê đi khỏi tầm nhìn Chân Chính, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe môi lạnh cứng lại cong lên nụ cười mưu đồ đạt thành.
Chuông cửa vang lên, Thập Tứ Nguyên đang xem cẩu huyết ngôn tình nhập thần, chân mập đá đá Chân Chính bên cạnh: “Mở cửa đi.”
Chân Chính không để ý tới nó, Giả Tấn Xuyên thấy chuông cửa vang lâu như thế cũng không ai ra mở, liền cầm xẻng ra khỏi nhà bếp.
Chân Chính thấy thế, vung tay ý bảo y tiếp tục nấu cơm. Hắn ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là một vật thể thuộc giống chim, cổ và chân thon dài, lông vũ màu xám trắng. Nhưng chim này rất kỳ lạ, trừ chân và cánh ra, toàn thân đều phủ giáp. Nhìn kỹ, trên cổ con chim giáp này còn đeo một túi đồ.
Nhìn người tới mở cửa, nó vô thức lùi lại hai bước, sau đó hơi run rẩy mở miệng: “Chân, Chân Chính đại nhân, thứ, thứ ngài cần, chủ nhân bảo tôi đưa tới.” Giọng nói thô như vịt, là thần thú hộ thân của Chân Thực – Tiên hạc.
Chân Chính tháo túi đồ xuống. Tiên hạt cuối cùng thở ra một cái: “Tiểu, tiểu nhân cáo từ.” Đang muốn chuồn lẹ. Lại không ngờ bị Chân Chính bắt lại lần nữa. Vốn cho rằng lần này vũ trang toàn thân coi như đã an toàn. Không ngờ em trai băng sơn của chủ nhân lại nắm chân nó, dốc ngược nó lại.
“Chân, Chân đại nhân, có gì từ từ nói, lần này ngài lại muốn hỏi gì?”
…
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ ảo len vào qua cửa sổ, trên lò huân hương bốc lên từng lọn khói xanh.
Hai tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’, tiếp theo lại vang lên giọng nói thanh thúy của một cô gái trẻ tuổi: “Đại nhân, tôi là Chân Thực.”
“Vào đi.” Giọng nam khô dính khàn khàn, như truyền tới từ nơi thật xa, nhưng nghe kỹ, lại giống như gần ngay trước mắt.
Chân Thực bước vào, quỳ xuống trước màn che: “Báo cáo đại nhân, chuyện ngài dặn đã làm thỏa đáng.”
“Tốt lắm.” Giọng nam như gần như xa đó chính là truyền tới từ sau màn. Tuy màn rất mỏng, gió nhẹ thổi qua, nó liền bay lất phất. Nhưng ánh sáng trong phòng quá tối, chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ thấp thoáng sau màn.
“Ngày mai bọn họ sẽ xuất phát.”
“Có Không Động ấn rồi, còn có Thất Sát tinh. Thật là quá hoàn mỹ!” Giọng nam lộ ra hưng phấn không thể đè nén.
Chân Thực gật đầu: “Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, tam tinh này một khi hội tụ, thiên hạ tất đổi chủ, không thể nghịch chuyển!”
17 – Tàu lượn hướng về ánh trăng
Giả Tấn Xuyên tay trái cầm một bình nước, tay phải cầm một túi đồ, trên lưng còn đeo một túi du lịch. Theo sau Chân Chính xuống taxi, tên kia chỉ xách một túi hành lý đơn giản.
Nhìn biển hiệu lấp lánh ánh đèn trước mắt, vòng đu quay và tàu lượn không xa, y cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Cậu xác định đúng là chỗ này sao?”
“Công viên giải trí Cực Lạc, không sai, chính là nơi này.” Chân Chính lấy một tờ giấy trong túi ra xác định một lượt.
Có ai đi xa mà không đến trạm xe, sân bay, lại đến công viên giải trí không? Hơn nữa còn vào lúc nửa đêm!
Công viên giải trí vào nửa đêm theo lý mà nói đã đóng cửa, nhưng tối nay lại mở cửa, hơn nữa bên trong còn có không ít người.
Khu công viên này có hai mươi mấy trò chơi, nhưng không có ai trông coi, chỉ có bên chỗ tàu lượn thì xếp hàng dài rồng rắn.
Chân Giả hai người cũng xếp hàng trong đó. Giả Tấn Xuyên nhàm chán đánh giá người phía trước. Khách tối nay xem ra có mục đích giống họ, đều tham gia đại hội đấu pháp gì đó. Muốn hỏi tại sao y nhìn ra à? Zời, thế bạn có gặp qua hòa thượng thân mặc cà sa, đầu trọc lóc. Cùng đạo sĩ thân mặc đạo bào, tay cầm pháp trần, còn có thần phụ, tu nữ, cộng với mấy người trang phục kỳ dị, xếp hàng muốn đi tàu lượn chưa?
Xếp hàng đại khái nửa tiếng, cuối cùng tới phiên họ. Chân Chính giao thư mời cho nhân viên công tác, đối phương đánh giá họ một cái, hấc cằm lên, chỉ hướng Giả Tấn Xuyên: “Y là ai của ngươi? Tùy tùng?”
Chân Chính nghe thế sầm mặt: “Gia quyến.”
Nhân viên công tác lại hồ nghi đánh giá bọn họ một hồi, cuối cùng cho đi.
Cuối cùng ngồi lên tàu lượn, bao to bao nhỏ Giả Tấn Xuyên mang tới làm cho không gian nhỏ hẹp trở nên chật chọi. Y sống chết ôm chặt mớ hành lý này, chỉ sợ lát nữa tàu lượn chạy quá nhanh, hành lý bị văng ra.
Trước khi tàu lượn chạy, Chân Chính bôi chút dịch thể trên mặt Giả Tấn Xuyên. Giả Tấn Xuyên đẩy tay hắn ra: “Tôi không bị say xe.”
“Cái này không phải dầu thuốc, là nước mắt trâu.”
Nước mắt trâu có tác dụng mở thiên nhãn, chuyến này hung cát chưa biết, nếu gặp phải những quỷ quái âm khí nặng, Giả Tấn Xuyên không nhìn thấy, thì chính là ngồi chờ chết, vô cùng nguy hiểm. Thế là hắn xin chị tư hai bình nước mắt trâu, để phòng khi cần thiết.
“Ờ.” Giả Tấn Xuyên đáp lời. Y đã thấy kỳ mà, làm gì có dầu thuốc nào bôi lên mặt.
“Xịch xịch…” Tàu lượn chậm rãi chuyển động, tim Giả Tấn Xuyên không khỏi đập gia tốc. Không biết lần này sẽ có gì chờ đợi họ. Cũng không biết tàu lượn này sẽ chạy tới đâu, dù sao người lên xe trước đó không có một ai trở lại.
Khi xe chạy lên đỉnh cao nhất, theo như bình thường, nó sẽ đổ dốc xuống thật nhanh. Nhưng chuyện thần kỳ xuất hiện, tàu lượn bay khỏi đường ray, chạy vào trời đêm.
Đêm nay là mười lăm âm lịch, trăng sáng như mâm bạc treo cao. Tàu lượn bay trên không, không ngừng lại gần vầng trăng.
Giả Tấn Xuyên không khỏi nhớ tới một khúc nhạc jazz – Đưa tôi lên mặt trăng. Lẽ nào chuyến tàu lượn kỳ dị này muốn chạy lên mặt trăng?
Đương nhiên, không tới năm phút, suy nghĩ lãng mạn này đã tuyên bố phá sản. Dây an toàn của tàu lượn đột nhiên tự động mở ra, sau đó tàu lượn biến mất giữa không trung.
Giả Tấn Xuyên không kịp thét lên, đã rơi tự do. May mà Chân Chính thân thủ mạnh mẽ, bơi trong không trung, lại gần Giả Tấn Xuyên, sau đó kéo lấy đối phương, ôm thật chặt. Đỉnh đầu lóe kim quang, Vượng Tài cảm ứng được chủ nhân nguy hiểm, tự động hiện thân, hai vuốt móc lấy cổ áo Chân Chính, không ngừng vỗ cánh.
Tạm thời coi như giữ được mạng, Giả Tấn Xuyên thở ra một hơi. Hoàn hồn lại, nhìn thấy xung quanh không ngừng có người rơi xuống. Nhưng, những người đó quả nhiên không phải phàm nhân. Có người bung dù giấy dầu, chậm rãi lượn xuống. Có người cưỡi trên thần thú bay lượn tràn đầy uy phong. Có người điều khiển pháp bảo bay lượn phong độ đường đường. Còn có người mọc cánh trên người… quả thật là bát tiên vượt biển hiển đủ thần thông.
Lúc này, trên không trung truyền tới một âm thanh kỳ ảo: “Hoan nghênh các vị tuyển thủ tối nay tới tham gia đại hội thiên hạ linh hiển ba mươi năm một lần. Bắt đầu từ lúc này các vị đã bước vào vòng thi đầu tiên. Nội dung vòng thi này: Không có bất cứ quy tắc giới hạn nào, tuyển thủ nào có thể thành công chạy thoát được khỏi biển Ảo Cảnh này, thì đã có tư cách vào vòng tiếp theo. Chúc các vị tuyển thủ may mắn. Ngoài ra, ta hy vọng ít nhất có một người có thể sống sót đi ra, ha ha ha…” Thật là một âm thanh khoa trương tới mức làm người ta chán ghét.
Cái gì? Vậy đã bắt đầu thi đấu rồi? Cuộc thi đấu này cũng thiếu chính thức quá đi? Vừa không đăng ký, lại không công bố trình tự, ngay cả nghi thức khai mạc cũng không có. Thật là quá kém cỏi! Giả Tấn Xuyên không khỏi phỉ nhổ.
Không cho y quá nhiều thời gian oán trách, y đột nhiên phát hiện, tốc độ họ rơi xuống càng lúc càng nhanh, ngẩng đầu nhìn, Vượng Tài đập cánh tới mức sắp trụi lông, vẻ mặt vô cùng kiệt lực, hai vuốt cũng bắt đầu run rẩy, nó non nớt oán trách: “Tiểu tử Giả gia kia, mau ném mấy thứ linh tinh của ngươi đi!”
Giả Tấn Xuyên vào thời khắc chỉ mành treo chuông, thế nhưng vẫn không quên ôm chặt túi to túi nhỏ hành lý.
“Không được! Cái này toàn bộ đều hữu dụng.”
Chân Chính thật hận không thể có thêm cánh tay thứ ba, như vậy thì có thể đánh cho tên cứng nhắc này tỉnh lại. Không, nếu có thêm một tay nữa, chuyện đầu tiên nên là giật mấy thứ linh tinh trên người y xuống, ném đi.
“Ui chu choa, nặng quá đi! Ta kháng nghị các người nghiệt đãi lao động nhi đồng! Thân thể nhỏ bé yếu đuối của ta… không được rồi!” Vượng Tài cảm thấy cánh mình sắp gãy, nó vô lực đập cánh nữa.
Còn chưa nói xong, hai người một chim đã rơi tự do tập thể.
Bé gấu trúc đang vui vẻ chơi quả cầu da của mình. Nó nằm bốn chân chổng trời. Trên cái bụng mập đầy lông trắng là một quả cầu da, nó cố gắng vung cái móng vuốt mập mạp, cùng hai cái chân ngắn ngủn, muốn lăn quả cầu trên bụng.
Lúc này, vang lên một tiếng ‘rắc’, tiếng vang của vật nặng rớt lên cành cây làm gãy cành, tiếp theo là một tiếng ‘bịch’, thứ gì đó rớt lên mái nhà.
“Ai da, lẽ nào trời đổ mưa đá?!” Bé gấu trúc buông cầu da ra, hơi mất chút sức mới lật được thân thể nặng nề của mình. Nó ra ngoài cửa, hé ra một đường kẽ, cái đầu lớn thò ra khỏi khe, nhìn một lát. Hai lỗ tai nửa tròn hơi động: “Không có mưa đá.”
Nó vực gan ra khỏi nhà, chỉ thấy dưới cây đại thụ già trong vườn nhà nó, có hai người nằm.
Bé gấu trúc ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên không vẫn có vài người đang chậm rãi phiêu. Nó dùng vuốt gãi đầu: “Thì ra không phải mưa đá, là mưa người!”
Mà lúc này, trong tiệm thịt Sinh Sinh Ký gần Chân gia, Thập Tứ Nguyên mơ hồ tỉnh lại trong một cái ***g sắt.
Nhìn hoàn cảnh xa lạ mà lại ẩm ướt tăm tối xung quanh: “Hử, đây là đâu?”
Nó chậm rãi nhớ lại, tối qua lúc ăn cơm, Chân Chính lấy ra một bình rượu, nói là cảm tạ ơn dạy dỗ của nó. Không ngờ tên đó còn biết tôn sư trọng đạo, biết hiếu kính sư phụ. Thập Tứ Nguyên nó bình sinh sở thích lớn nhất chính là ẩm mấy ly rượu. Đương nhiên, là một Dạ Xoa có phẩm vị, có phong cách, không phải loại rượu nào nó cũng uống, nó chỉ uống rượu nho của Pháp năm 05. Nó nhớ tối qua uống rất tận hứng, rượu nho hết bình này tới bình khác… sau đó? Sau đó nó liền say, nó là Dạ Xoa, không phải tửu tiên. Nhưng sau khi nó say đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao hiện tại nó lại bị nhốt trong ***g sắt?
Cửa phòng mở ra một cái két, hai người bước vào: “Con mèo bên trong ở đâu ra?”
“Không biết, buổi tối đóng tiệm, tôi ra cửa sau thì thấy. Nó đã bị người ta cột đặt ở bên ngoài. Ôi, bận tâm làm gì nhiều. Nhìn nó mập như thế, tối nay chúng ta mua một con rắn, lại cắt cổ hai con gà, hầm một nồi rồng hổ phụng, mùi vị chắc chắn rất ngon.” Người đó nói, lộ ra vẻ thèm muốn.
Thập Tứ Nguyên nghe thế, té ra tối nay họ dự định lấy mình nhắm rượu sao? Nó không khỏi tức giận: “Mọe tụi mi! Dám mơ tưởng linh tôn của bổn đại tiên?!”
Hai người bị nó dọa hồn rời xác, chạy vội ra ngoài: “Mẹ ơi! Mèo biết nói! Có yêu quái!”
“Chậc! Thiếu kiến thức, bổn đại tiên là Dạ Xoa! Ngươi mới là yêu quái! Cả nhà ngươi là yêu quái!”
18 – Chạy khỏi biển Ảo Cảnh
Bé gấu trúc nhặt cành cây lên, định chọc hai người kia. Không ngờ hai người vốn đang nằm bất động lại đột nhiên cử động. Người bị đè phía dưới ngữ khí cực kỳ không vui, khí tức không ổn nói: “Mau xuống!”
Người bên trên liên tục kêu ‘ai da ai da’ lật người bò sang một bên.
Bé gấu trúc nhìn mặt người đó, hình như có hơi quen mắt.
Không bao lâu, người bên dưới cũng đứng lên, mặt đen thui: “Giả Tấn Xuyên! Ngay cả mạng cậu cũng không cần, ôm khư khư mớ đồ vô dụng này làm gì?! Khụ khụ…” Không biết là do tức giận công tâm, hay do vừa rồi ngã bị thương nội tạng, hắn vừa nói xong, lập tức ho ra một chút máu.
Giả Tấn Xuyên lần này bị dọa, vội ném hành lý vẫn coi như bảo bối vừa rồi, chạy lại kiểm tra thương thế của Chân Chính. “Cậu sao vậy? Đừng nói bị gãy xương sườn nha?”
Nói rồi, y lại mở hành lý ra lục tìm: “Tôi đã nói những thứ này rất hữu dụng mà, cậu xem bây giờ không phải đã cần dùng tới rồi sao? Dùng chút rượu xoa bóp, hay là dùng thuốc cầm máu, giảm đau trước?” Nói rồi y đưa thuốc cho người đối diện.
Chân Chính đẩy tay y ra, tức méo mặt: “Nếu không phải do đống đồ linh tinh đó, chúng ta sẽ bị rớt sao?”
Giả Tấn Xuyên bị hắn nói thế, cũng cảm thấy hơi chột dạ, vội dời vấn đề đi: “Đúng rồi, Vượng Tài đâu? Không phải nó bị ngã cùng chúng ta sao?”
Nhìn xung quanh, không thấy Vượng Tài, lại phát hiện không xa có một con gấu trúc đang nhìn họ… không, nói chính xác, là đang nhìn chằm chằm Chân Chính.
Tuy gấu trúc rất dễ thương, nhưng hiện tại đang ở hoàn cảnh quái dị này, không biết đối phương có mục đích ra sao, nên họ vẫn lập tức phòng bị. Giả Tấn Xuyên giành trước chặn trước mặt Chân Chính. Chỉ là y không ngờ, tuy thân hình của con gấu trúc đó có hơi nặng nề một chút, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn. Nó nhảy vọt lên, vượt qua đầu Giả Tấn Xuyên, trực tiếp đẩy ngã Chân Chính. Chân Chính đáng thương vốn đang bị thương, không kịp phản ứng gì, đã bị đè phun ra một ngụm máu lần nữa.
Gấu trúc lập tức hóa thành nhân hình, đỡ Chân Chính lên lắc mạnh nói: “Ân công làm sao vậy?! Ân công không sao chứ?!”
Giả Tấn Xuyên lập tức đẩy con gấu ngu ngốc ra: “Mày lắc nữa thì cậu ta có không sao cũng thành có sao.”
“Hả?” Gấu trúc áy náy cúi đầu, ngay cả lỗ tai tròn đầy lông màu đen cũng run run.
Giả Tấn Xuyên lại kiểm tra thương thế của Chân Chính, dìu hắn lên để dựa vào người mình, giúp hắn thuận hơi: “Này, uống miếng nước đi. Thấy sao rồi? Có phải gãy xương sườn không?”
Chân Chính rất hưởng thụ phục vụ chủ động của đối phương, nhưng nếu không phải hắn bị thương đầy mình, vậy càng tốt hơn. Hắn lấy nước súc miệng rửa sạch vị tanh trong miệng. Rồi uống một chút nước, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.
Gấu trúc lo lắng đứng một bên, chân này cọ cọ chân kia, rụt rè mở miệng: “Ân, ân công vẫn nhớ tôi chứ?”
Chân Chính đánh giá nó: “Mày là con gấu trúc lần trước?”
Gấu trúc lập tức vui nở mày nở mặt: “Ân công vẫn nhớ tôi sao?” Nói rồi lại nhào lên.
Giả Tấn Xuyên vội cản lại: “Nè! Nè! Nè! Mày còn nhào lên lần nữa, cậu ấy sẽ đứt hơi đó.”
Gấu trúc gãi đầu, lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, cười hàm hậu: “Vậy, vậy ân công mau vào nhà đi. Ngài từ xa tới, cũng không chịu thông báo để tôi đón tiếp.” Nó vừa dẫn họ vào nhà, vừa oán trách.
Chẳng lẽ nó cho rằng bọn họ đặc biệt tới đây thăm nó sao?
Gấu trúc rất nhiệt tình, rót trà bưng nước cho hai người, còn lấy đậu phộng quý báu của mình ra chiêu đãi họ. Nhìn thấy túi to túi nhỏ của Giả Tấn Xuyên, nó còn tự giác đưa tay ra: “Các ngài đó, tới thăm là được rồi, còn mang đồ qua làm gì, khách sáo quá! Đúng rồi, sao các ngài biết tôi ở đây?”:
Giả Tấn Xuyên giật lại hành lý: “Chúng tôi không biết! Chúng tôi là… gặp tai nạn trên không, bị rớt máy bay. Đúng lúc rơi ngay chỗ này.” Tuy lần trước Chân Chính quả thật từng cứu con gấu trúc này, nhưng tạm thời không rõ lai lịch của tên này, Giả Tấn Xuyên vẫn có chút phòng bị.
Chân Chính đỡ ngực ho một cái. Giả Tấn Xuyên vội buông hành lý xuống, dìu hắn lên giường nằm, lại lấy ra mấy viên thuốc cầm máu nhét vào miệng Chân Chính. Vị thuốc đắng ngắt lan tràn trong miệng, thật ra năng lực hồi phục của Chân Chính rất mạnh, chút thương tích này một hai ngày là có thể khỏi. Chỉ là hắn cố ý giấu, hiện tại chỉ có thể tự ăn quả đắng.
Giả Tấn Xuyên lo cho Chân Chính xong, quay sang thấy gấu trúc lo lắng nhìn mình: “Ân công không sao chứ?”
Giả Tấn Xuyên ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Tình trạng không tốt lắm, xem ra phải lập tức đưa tới bệnh viện.”
Nghe y nói thế, gấu trúc khó xử: “Nhưng… nơi này không có bệnh viện.” Nơi hoang dã này, trừ dã thú chính là ma vật, nửa bóng người cũng không có, làm gì có bệnh viện chứ?
“Ta biết, cho nên chúng ta muốn lập tức ra ngoài tìm bệnh viện. Mày dẫn đường đi.”
Thấy gấu trúc nghe xong câu này sắc mặt lập tức trở nên càng khó xử, Giả Tấn Xuyên lại hỏi: “Mày không biết đường?”
“Đường thì tôi biết, nhưng muốn rời khỏi biển Ảo Cảnh này, thật sự không dễ dàng.”
Biển Ảo Cảnh tuy được gọi là biển, nhưng thật chất là một ngọn núi lớn, tại sao lấy cái tên này sao? Sự thần kỳ của ngọn núi này ở chỗ, trong một hang động nào đó trên đỉnh núi có một biển lớn tương liên với bên ngoài. Nhưng hang động này bị vương của núi – Phần Ma chiếm cứ, ai muốn rời khỏi nơi này, đều phải được sự cho phép của đại ma vương.
“Vậy chúng ta đi xin nó cho chúng ta ra ngoài?” Giả Tấn Xuyên nghe nói có biện pháp ra ngoài, lập tức phấn chấn.
“Không thể, ma vương này tính cách bạo lệ, đừng nói nhân loại, mà yêu quái, ma vật cấp thấp một chút đều là thức ăn trong dĩa của nó!”
“Cái gì?! Thật không văn minh, còn ăn người nữa chứ! Lẽ nào không có biện pháp ra ngoài sao?” Bị hất cho một chậu nước lạnh.
Gấu trúc suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng. Nếu không phải có ân công tương cứu, đại khái nó đã bị người ta sai khiến nô dịch cả đời, không có tự do. Bất luận thế nào nó cũng phải báo đáp ân tình của ân công: “Biện pháp thì có, tôi biết Phần Ma giấu thuyền Liệt Diệm để vượt biển ở đâu, chúng ta có thể nhân lúc người canh gác lơ là, trộm trà trộn lên thuyền.”
Muốn rời khỏi biển Ảo Cảnh này, nhất định phải dùng thuyền Liệt Diệm của Phần Ma vượt biển. Mà con thuyền đó bình thường đậu ở đầu ngỏ trong huyệt động, xung quanh có người trông coi. Muốn lên thuyền có thể nói là cực kỳ khó. May mà gấu trúc lần trước có lên đỉnh núi kiếm thức ăn, vô tình phát hiện một nơi phòng thủ yếu ớt, chỉ có hai ma binh trông coi. Nó nhất thời hiếu kỳ muốn nhìn thế giới bên ngoài, bèn nhân lúc hai ma binh uống rượu, đánh bài lơ là canh gác mà leo lên thuyền.
Hy vọng vận khí lần này cũng có thể tốt như vậy. Nó thầm cầu nguyện.
Đáng tiếc trời không theo lòng người, gấu trúc dẫn hai người Chân Giả cực khổ leo lên đỉnh núi, lại thấy nơi vốn dĩ chỉ nên có hai ma binh trong coi, lại có thêm một yêu ma. Tên này có gương mặt chữ quốc, chân mày chữ bát, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, người đầy cơ bắp. Nhưng lại có hai cái bím tóc te tua, tên má có hai vòng đỏ lớn, trên môi bôi son đỏ lòm.
Gấu trúc xanh mặt: “Là Mộng Nhật tướng quân!”
Trên đường tới đây, họ không ngừng gặp di thể của người tham gia thi đấu, còn gặp một vài yêu quái, ma vật. May mà Chân Chính coi như có chút bản lĩnh, tuy trên người bị thương, nhưng phí một chút công sức cuối cùng vẫn giải quyết sạch bọn chúng. Nghe gấu trúc nói mấy tên đó chỉ là tiểu tốt, công lực của Phần Ma mạnh hơn chúng gấp bội. Có thể thấy chọi cứng với đại ma vương này là chuyện không thể. Mà tướng quân Mộng Nhật là đại tướng đứng đầu dưới tay Phần Ma, có thể biết công lực cũng không bình thường.
Chỉ thấy nó ngậm bím tóc của mình, u oán thở dài: “Sao không có nam nhân chứ? Lưu manh tới đi chứ, ta đã tới chỗ hẻo lánh như vậy rồi, sao còn không có lưu manh chứ? Ông trời mau mang tới cho ta một tên lưu manh đi..”
Con người khi xui xẻo uống nước cũng mắc răng, ba người ngồi trên cây thăm dò, không ngờ lúc này cành cây không chịu nổi trọng lượng của cả ba, gãy một cái rắc.
Cái này thật sự là ‘niềm vui trời ban’, Mộng Nhật tướng quân vui mừng: “Ái da! Ông trời thật có mắt, trời đổ lưu manh rồi!”
Giả Tấn Xuyên nghe thế, cũng không còn sợ hãi, nhịn không được buột miệng: “Ngươi mới là lưu manh!”
“Ái da, mỹ nhân, sao ngươi biết ta là lưu manh…” Mộng Nhật tướng quân không buồn bực, còn đi tới nâng cằm Giả Tấn Xuyên: “Mỹ nhân cảm thấy ta thế nào?”
Giả Tấn Xuyên suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại vẫn nên nhịn nhục một chút, xoa dịu tên ma đầu này cần thiết hơn: “Đại, đại nhân anh tuấn tiêu sái, thân hình tráng kiện, dáng vẻ hiên ngang…”
Mỗi một từ của y, sắc mặt Mộng Nhật khó coi thêm một phần, khi tới từ thứ ba, sắc mặt nó đã đen như đáy nồi, gầm lên: “Câm miệng!”
Thấy ma đầu bị chọc giận rút vũ khí ra. Chân Chính vội bảo vệ Giả Tấn Xuyên: “Đại nhân ngươi trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khí chất cao quý, mỹ diễm vô song. Ngài nhất địinh là một vị thục nữ.”
Sắc mặt Mộng Nhật cuối cùng chuyển sang trời xanh: “Vẫn là mỹ nhân này có nhãn lực…” Nói rồi lấy ra một sợi dây thừng, trói Chân Chính lại, muốn khiêng đi: “Mỹ nhân, đi theo ta, tối nay chúng ta động phòng…”
Chân Chính thân có thương, lại đã trải qua mấy trận đấu, hiện tại mệt mỏi kiệt quệ, vô lực phản kháng.
Giả Tấn Xuyên thấy Chân Chính bị cướp đi, vội móc ra hai cây súng mà Chân Chính giao cho y trước khi đi. Không phải y chảnh, lúc còn ở trường cảnh sát, thành tích bắn súng của y đứng đầu toàn lớp.
Chỉ thấy Giả Tấn Xuyên hai tay cầm súng, động tác nhanh chóng gọn lẹ, tư thế đúng chuẩn, gió thổi qua khẽ động vạt áo, đúng hình ảnh một anh hùng trong trận chiến.
Y bóp cò súng, hai đạo thanh tuyền ‘vút’ một cái bắn ra. Giả Tấn Xuyên ngốc lăng, đây là súng nước sao?!
Gấu trúc cũng không còn bận tâm thực lực đối phương vượt xa mình, vì ân công cho dù có lấy trứng chọi đá cũng phải liều, nó lao tới tấn công Mộng Nhật. Không ngờ còn chưa lao tới gần Mộng Nhật, đã thấy mấy đạo kiếm quang vụt qua trên người ma đầu, trong chớp mắt, Mộng Nhật đã ngã xuống.
Mà nơi nó vốn đứng xuất hiện một bóng nam tử, hắn mặc kình trang màu đen, khoác áo đen, tay cầm cự kiếm, mái tóc ngắn rối loạn không cách nào xuôi được trong gió.
Giả Tấn Xuyên không khỏi buột miệng: “Oa! Đổ thần!”