19 – Thuyền u linh
Lúc này “Đổ thần” xoay người lại, vừa không phải Phát ca lại không phải Tinh gia, mà là một anh chàng điển trai tướng mạo mạnh mẽ.
(Phát ca: Là chỉ Châu Nhuật Phát trong một bộ phim về đánh bài của Hồng Kong. Tinh gia: tương tự)
Tuy anh chàng này cứu họ, nhưng hiện tại vẫn chưa biết rõ là địch hay bạn. Cho nên Giả Tấn Xuyên và Chân Chính không lập tức cảm tạ. Ngược lại gấu trúc hàm hậu, không suy nghĩ nhiều, bước tới thi lễ: “Cảm tạ đại hiệp rút đao tương trợ!”
Đối phương chỉ hơi gật đầu, phất áo một cái, vác cự kiếm đi lên thuyền Liệt Diệm.
Thật khốc! Quả nhiên là đại hiệp! Giả Tấn Xuyên nhìn đối phương đi, trong mắt không khỏi có chút mong ước và sùng bái.
Cho tới khi đối phương biến mất, y mới nhớ ra nhiệm vụ quan trọng hiện tại, liền cởi trói cho Chân Chính đang bị cột như con sâu róm. Không biết dây thừng này làm bằng chất liệu đặc biệt, hay do Mộng Nhật quá mức thèm muốn, mà cột rất chặt, nhất thời không cởi ra được.
Lúc này sau lưng truyền tới tiếng quát: “Mau sang bên này!”
“Bắt bọn họ lại!”
“Lên!”
Chết tiệt! Bị phát hiện rồi. Truy binh từ nơi khác đuổi tới, mắt thấy sắp xông qua.
Giả Tấn Xuyên và gấu trúc hợp lực, hai người vác Chân Chính co cẳng chạy lên thuyền.
Trên thuyền đã có một vài người, bọn họ thấy một đám ma binh trên bờ đang lao tới, vội thu mỏ neo, kéo bàn đạp.
Lực bạo phát của con người là vô cùng tận. Hiện tại sau có truy binh, đường phía trước thì sắp bị cắt đứt, Giả Tấn Xuyên dùng tốc độ trước nay chưa từng có lao tới.
Nhưng chân người có nhanh cũng không địch lại được ma vật, tiếng quát của truy binh cứ quanh quẩn bên tai.
Giả Tấn Xuyên không khỏi quay đầu nhìn, chỉ thấy một ma tốt đã giơ đại đao lên, chém vào họ.
Đúng lúc này, bên chân trời truyền tới tiếng kêu, kim quang vụt qua, đại đao của ma tốt bị đánh rớt.
Giả Tấn Xuyên vui sướng hô lên: “Vượng Tài!”
“X! Đám người không có nghĩa khí các ngươi, ném một mình phượng ta trên nóc nhà rách nát đó!” Vượng Tài vừa xuất hiện đã ngoác mồm chửa. Giả Tấn Xuyên cũng không có thời gian đấu võ mồm với nó, cùng gấu trúc tiếp tục vác Chân Chính chạy lên thuyền Liệt Diệm. Bàn đạp lên thuyền đã bị kéo lên một nửa.
“Đám bạch si các ngươi! Con gấu trúc tinh đó, ngươi mau biến về chân thân vác họ chạy!”
Gấu trúc giật mình, đúng rồi! Sao nó không nghĩ tới chứ? Quả nhiên nó quá ngốc. Không rảnh tiếp tục oán trách mình, nó biến về chân thân, Giả Tấn Xuyên lập tức dìu Chân Chính trèo lên. Tuy bốn cái chân ngắn của nó không chạy được quá nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn chân người.
Cuối cùng chạy tới bến thuyền, nhưng bàn đạp đã bị kéo lên hết, thuyền Liệt Diệm bắt đầu chạy ra cảng.
Giả Tấn Xuyên ngồi xuống: “Xong rồi.”
Khi y đang chán nản, Chân Chính vẫn luôn trầm mặc không nói cuối cùng mở kim khẩu: “Đừng nản chí. Vượng Tài, mang chúng ta qua!”
“A?! Lại tới?!” Vượng Tài bất mãn, cánh của nó mới vừa hồi phục chút sức lực thôi, lại phải làm khổ lực nữa sao?!
Chân Chính chép miệng, ý bảo nó nhìn ra sau lưng.
Vượng Tài quay đầu nhìn, một đám yêu ma quỷ quái đông nghìn nghịt đã đuổi gần sát. Hiện tại cũng không phải thời gian tính toán, giữ mạng quan trọng. Giả Tấn Xuyên ôm Chân Chính gào lên với gấu trúc: “Biến về nhân hình, ôm ta, mau!”
Tiếp theo Vượng Tài móc lấy dây lưng của Giả Tấn Xuyên, nó vỗ đôi cánh ‘yếu ớt’, cố sức bay về thuyền Liệt Diệm.
Má ơi! Nặng quá! Hai người đàn ông đã đủ nặng rồi, còn thêm cục mập chết toi, quả thật là ngược đãi lao động nhi đồng!
Vượng Tài thầm oán trách.
May mà thuyền Liệt Diệm chưa đi xa, không bao lâu, Vượng Tài đã ném ‘vật nặng’ lên sàn thuyền. Nó cũng mềm người, liên tục thở dốc hà hà.
Mà ma vật trên bờ có vài con đã vung cánh, muốn đuổi theo. Lúc này trong đám ma vật bước ra một đại vật khổng lồ cao chừng bốn mét, có cái đầu trâu, thân mặc giáp. Nếu Giả Tấn Xuyên thấy nó, nhất định sẽ la lên: Oa! Ngưu Ma vương!
Đại vật to lớn đó chính là đại ma vương của biển Ảo Cảnh – Phần Ma! Nó ngăn cản thủ hạ đang định đuổi theo: “Đừng đuổi theo!”
“Nhưng đại vương…”
Phần Ma phủi tay: “Dù sao bọn họ cũng chạy không thoát khỏi biển Ảo Cảnh!”
Thuyền Liệt Diệm nghe tên còn tưởng là một con thuyền nhỏ cổ sắc cổ hương, nhưng thật ra nó là một con thuyền xa hoa kiểu hiện đại.
Giả Tấn Xuyên gục lên lan can nhìn lại, thấy ma vật đã không đuổi theo, cuối cùng y cũng buông được tảng đá lớn trong lòng xuống, hai người hai động vật đã chạy thoát một kiếp.
Giả Tấn Xuyên và gấu trúc vội vàng tháo dây thừng, mà Vượng Tài hiếu kỳ đi vòng vòng trên thuyền.
Lúc này phía trước vang lên tiếng bước chân, Giả Tấn Xuyên ngẩng đầu nhìn, thì ra là ‘đổ thần’ đã cứu họ vừa rồi. Đối phương vốn tướng mạo anh tuấn, gió biển thổi qua, vạt áo khoác phiêu bay, càng thêm khí thế vô cùng. Chỉ thấy hắn nâng tay lên, cự kiếm đang vác trên vai bị nhấc lên, huơ kiếm về phía Chân Chính.
Giả Tấn Xuyên vô thức muốn đẩy Chân Chính ra, không ngờ kiếm của người đó tốc độ quá nhanh, chỉ thấy đao quang vụt qua, dây thừng trên người Chân Chính bị cắt đứt.
Thì ra không phải muốn đối phó họ… Giả Tấn Xuyên tỉnh táo lại, phát hiện trên người đã đổ đầy mồ hôi. Chân Chính khẽ nghiêng đầu với nam nhân đang định đi kia: “Cảm ơn.”
Đối phương nghe thế, bước chân dừng lại, một giây sau lại cất chân đi.
“Ghê thật ghê thật!” Trinh sát viên Vượng Tài đi thám thính một vòng trở về báo cáo.
“Kêu cái gì chứ?” Thật chịu không nổi tên này, không biết còn cho rằng là chim hỉ tước đang hót.
Vượng Tài đã chìm vào hưng phấn, cũng bất kể Giả Tấn Xuyên trách cứ, tiếp tục la lớn: “Thuyền này thật sự quá xa hoa! Ngươi đoán thử đi? Nơi này có sòng bài! Còn có rạp chiếu phim, sảnh ca vũ, còn tham quan mỹ thực các nước, thậm chí còn có bể bơi trong phòng và bồn tắm xoáy! Trời ạ! Yêu quái hiện tại đã biết hưởng thụ như thế rồi?!
Chân Chính nhíu mày: “Người đâu?” Khi bị đám ma tốt truy đuổi vừa rồi, quả thật thấy trên thuyền đã có vài người. Nếu nó đi trinh sát, ngay cả bồn tắm của người ta cũng rõ ràng, thì không thể không phát hiện ra người.
“Ừm, trên thuyền có một vài nhân loại, xem ra đều là người quan sát thi đấu. Hiện tại đều đang ở trong buông lái.” May mà Vượng Tài từ nhỏ theo Chân Chính, đã sớm hiểu ý nhau, nếu không Chân Chính nói đơn giản như thế, người bình thường có thể nghe hiểu mới lạ!
“Đi xem thử đi?” Giả Tấn Xuyên đề nghị.
Chân Chính gật đầu, mà gấu trúc thì bị bức phải lên thuyền tặc rồi, cũng chỉ đành theo họ.
Trong buồng lái quả nhiên có chừng 30 người, dù họ mặc trang phục kỳ dị, nhưng có thể nhìn ra, đều là người có chút năng lực. Trong đó có nam tử áo đen từng giúp đỡ họ hai lần kia.
“Các ngươi yêu tâm đi, yêu nô của ta sẽ điều khiển phương hướng.” Một người đàn ông trung niên thân lấp lánh ánh vàng, ăn mặc như nhà giàu mới nổi nói, yêu nô của hắn chính là cẩu yêu đang lái thuyền.
Trong đám người có người phản đối: “Ai biết ngươi có động tay chân gì không? Không được! Chúng ta phải trông chừng!” Hắn vừa nói thế, lập tức được người khác phụ họa.
Người đàn ông trung niên lấy lượt ra, chải tóc sau đầu lên phía trước, che đi đỉnh đầu trọc lóc, nói không quan tâm: “Tùy các ngươi.”
Tiếp theo lại có người đưa ra vấn đề mới: “Yêu nô của ngươi biết hướng ra ngoài không?”
Cất lược đi, dùng tay ép chặt tóc, rồi mới mở miệng: “Phòng lái có bản đồ hàng hải, hơn nữa du thuyền hiện đại hóa thế này, đương nhiên có hệ thống điều hướng tự động. Các ngươi yên tâm đi.”
Nghe hắn nói thế, có vài người yên tâm đi lên hưởng thụ các trò chơi. Có người vẫn phái thủ hạ hoặc thức thần, yêu nô trông chừng. Có vài người thì dứt khoát ở lại buồng lái trông chừng.
Đám người Chân Chính cũng theo ra ngoài. Giả Tấn Xuyên cho rằng hiện tại nên tìm một căn phòng nghỉ ngơi, không ngờ chuyện đầu tiên Chân Chính làm lại là bảo Vượng Tài thăm dò xung quanh du thuyền. Sau đó hắn nhìn chằm chằm tượng nữ thần trên đầu thuyền phát ngốc.
Giả Tấn Xuyên có chút khó hiểu. Mười phút sau, Vượng Tài trở về báo cáo: “Không tốt! Thuyền này không phải thuyền Liệt Diệm gì, trên bụng thuyền có khắc một hàng chữ ‘Russell Titanic”.
Chân Chính đời mắt khỏi bức tượng, thầm thì: “Quả nhiên… thuyền u linh.”
…
Trong lão trạch của tông tộc Chân thị tại thôn Chân Ẩn. Chiến Thiên tỉnh giấc trên chiếc giường lớn gỗ lim, khi hắn mở mắt ra, đã mơ hồ một lúc! Hắn đang ở đâu? Trong nhà? Không đúng, hiện tại hồn phách của hắn đang ở trong thân thể một nam tử hiện đại, hắn không còn ở Đại Toàn triều! Nơi này cũng không phải là nhà chủ công hắn… nơi này là?
Hắn ngồi dậy xuống giường, cùng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Một cô gái khí khái bước vào, Chiến Thiên biết người này, đây là em chồng của em gái chủ công, chị tư của Chân Chính – Chân Thực.
Cô thấy Chiến Thiên đã xuống giường, bèn cười nói: “Ngươi tỉnh rồi?”
Chiến Thiên gật đầu: “Dám hỏi cô nương, tại hạ tại sao ở đây?”
“Tối qua ngươi uống quá nhiều, sá đệ đêm qua phải cùng tiểu Giả xuất môn, không thể chăm sóc ngươi, nên đã nhờ ta để mắt. Hơn nữa nghe nói Chiến tiên sinh là bảo vệ của tiểu Giả, đạo hạnh cao thâm, ta cũng muốn mở mắt một chút. Cho nên, đã mang Chiến tiên sinh về đây, mong Chiến tiên sinh đừng trách cứ.”
Tối qua lúc ăn tối, hắn quả thật uống rất nhiều rượu, trước kia tửu lượng của hắn có thể nói là ngàn chén không say, nhưng hiện tại thân thể này rõ ràng không biết uống, chưa uống bao nhiêu ly, hắn đã say mèm. Xem ra Chân Chính này có tâm trù tính, gạt hắn sang một bên.
Không được! Hắn phải lập tức trở về bên người chủ công.
Hắn đi qua Chân Thực lao ra khỏi phòng, Chân Thực cũng không cản hắn, mặc ý hắn phóng qua người cô.
Không được! Bất luận làm gì cũng không thể ra được cửa lớn. Mỗi lần hắn muốn vượt qua cửa lớn thì đều bị một đạo linh lực bắn ngược về, muốn vượt tường thì cũng bị bắn về, rõ ràng, nơi này có thiết lập kết giới!
Rốt cuộc là sao?! Chị em Chân gia có âm mưu gì? Chủ công ngài nhất định phải bình an vô sự.
20 – Ảo cảnh
Giả Tấn Xuyên bị một trận hàn khí đánh thức, trong mộng dường như có một đôi tay lạnh lẽo vuốt ve y, cảm giác đó chân thật như thế, tới mức sau khi tỉnh lại y còn sờ tay mình, trên đó có một tầng da gà. Vén rèm cửa sổ lên, sắc trời bên ngoài đã là hoàng hôn, nhìn đồng hồ, sáng sớm ba giờ. Ba giờ à… thời khắc gặp ma. Y lại không nguyên do nổi da gà lần nữa mà.
Y bước xuống giường mặc quần áo. Trên thuyền an tĩnh dị thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển thấp thoáng, lẽ nào thuyền dừng rồi? Giả Tấn Xuyên rời khỏi phòng, gõ cửa phòng Chân Chính sát bên. Đợi chừng một phút, không người đáp. Y thử vặn nắm đấm cửa, cửa thế nhưng không khóa, y liền vào trong.
Đẩy cửa vào, trong phòng không một bóng người, chỉ có một ly sữa không tới một nửa và một miếng bánh mì. Chân Chính đi đâu rồi? Chuyện gì mà gấp như thế, đồ chỉ mới ăn một nữa đã đi? Không đúng, tại sao vào lúc này mà hắn lại ăn sáng? Hắn dự định đi đâu?
Y xoay người ra ngoài, đi gõ cửa phòng gấu trúc, cũng không có ai đáp. Lần này chưa được mấy giây y đã vặn nắm đấm cửa đi vào, trong phòng cũng không có ai. Trên bàn sách còn có một quyển tiểu thuyết đang mở, bên cạnh là một ly trà còn bốc khói. Xem ra tên này đang xem sách. Nhưng thời gian này không ngủ, còn xem sách cái gì chứ? Hơn nữa tại sao xem được một nửa liền ra ngoài? Lẽ nào cũng giống Chân Chính gặp chuyện gấp gì?
Y càng nghĩ càng thấy bất thường, chuyện này có cổ quái.
Giả Tấn Xuyên chạy trong du thuyền, gọi lớn Chân Chính, Vượng Tài, gấu trúc, nhưng hoàn toàn không có ai đáp. Không có người! Một người cũng không có! Mỗi chỗ trên du thuyền, y đều tìm qua, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có, đừng nói là những người bạn của mình, ngay cả những tuyển thủ tham gia thi đấu khác cũng biến mất tăm. Trong buồng lái không có người nào điều khiển, nhưng thuyền vẫn tiếp tục đi trong thời khắc gặp ma của trời đêm đầy sương.
Giả Tấn Xuyên mệt mỏi đặt mông ngồi xuống sàn, y nhớ tới lời Chân Chính: Thuyền u linh, Russell Titanic còn có tên là Nữ thần Mưa Gió, là con thuyền u linh vô cùng nổi tiếng trong lịch sử. Con thuyền này bắt đầu chạy từ cuối thế kỷ 19, vào một ngày đầu thế kỷ thì gặp nạn, chìm xuống đáy biển. Nhưng chuyện kỳ quái phát sinh, vào khoảng giữa thế kỷ, có người phát hiện bên cảng biển con thuyền đáng lý ra phải chìm sâu trong đáy biển. Càng ly kỳ hơn là, trên thuyền còn chứa đầy hàng hóa. Thức ăn trong phòng bếp cũng vẫn còn nóng. Trong phòng nghỉ ngơi của thành viên thuyền tìm được một cuốn nhật ký, ngày cuối cùng là ngày 3 tháng 5 năm 1901…
Lúc đó Giả Tấn Xuyên còn cho là xạo, thuyền u linh gì chứ? Con thuyền Liệt Diệm này nhìn thế nào cũng giống một du thuyền hiện đại hóa, căn bản hoàn toàn không có liên hệ với con thuyền cũ kỹ của thế kỷ trước. Nhưng hiện tại phải giải thích thế nào… không, rốt cuộc là người đi đâu rồi? Y nhìn bức tượng nữ thần trên đầu thuyền xuất thần. Đột nhiên, y thấy bức tượng nữ thần đó đột nhiên mở miệng, lộ ra nụ cười quái dị. Giả Tấn Xuyên hoài nghi mình bị hoa mắt, y nhắm lại xoa xoa. Khi mở mắt ra lần nữa, chuyện đáng sợ diễn ra. Y quả thật không dám tin tưởng, con thuyền này nào phải du thuyền hiện đại hóa xa hoa gì, đây rõ ràng là thuyền buồm ba lá cũ kỹ rách nát. Lá buồm đã rách tơi tả, thân thuyền cũng cũ kỹ mục đầy vết loang lổ. Ẩn ẩn tỏa ra mùi tanh của nước biển và mùi mục.
Y biết tình trạng hiện tại, chỉ có một cách giải thích, đó chính là – y gặp ma rồi! Cả đời Giả Tấn Xuyên nếu nói sợ cái gì, thì chính là ma! Tuy y chưa từng gặp ma, nhưng đối với thứ chưa biết, con người luôn có cảm giác sợ hãi theo tiềm thức. Càng chưa từng gặp, thì trí não lại càng tưởng tượng và sợ hãi vô tận.
Y biết bản thân hiện tại đã đổ đầy mồ hôi, thân thể cũng run rẩy, y cảm thấy mình sắp ngã xuống, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Tinh thần y khẩn trương và tập trung cao độ, để ý bất cứ động tĩnh nào bên cạnh mình. Thỉnh thoảng lại quay phắt người nhìn sau lưng. Nhưng cái gì cũng không có, bốn phía hoàn toàn yên ắng…
“Sàn sạt sàn sạt”, là thứ gì? Giống như tiếng đồ sắt cọ lên mặt đất. Âm thanh càng lúc càng gần, Giả Tấn Xuyên không dám chớp mắt nhìn chằm chằm nơi truyền tới âm thanh. Là thứ gì vậy?
Xuất hiện rồi… đó là một đám xương khô mặc áo giáp hải tặc, bọn họ chậm rãi đi khắp nơi, nhưng một bộ xương hải tặc trong đó lại phát hiện thấy Giả Tấn Xuyên đã bị dọa không thể động đậy. Chúng liền cầm vũ khí lên, miệng phát ra tiếng ‘vù vù’ như gió thổi qua hang động, chém về phía Giả Tấn Xuyên.
Lần này y cuối cùng cũng hoạt động được hai chân mình, cố gắng chạy đi. Nhưng mấy bộ xương từ bốn phương tám hương vây tới, nữ thần ở đầu thuyền lại lần nữa mỉm cười quái dị với y. Y chịu không nổi nữa, không thèm quan tâm gì nữa, trèo lên lan can, định nhảy xuống biển.
Đúng lúc này, y cảm thấy đầu đau nhói, có thứ gì đó đang mổ vào đầu y. Bên tai còn truyền tới tiếng kêu khẩn trương, “Giả Tấn Xuyên! Giả Tấn Xuyên! Cậu mau tỉnh dậy, Giả Tấn Xuyên!”
Đôi mắt không có tiêu cự rốt cuộc cũng trở lại bình thường, Giả Tấn Xuyên hoàn hồn lại. Nơi đây trở lại là du thuyền xa hoa, mà y đang trèo lên lan can thuyền, chân trái đã thò ra bên ngoài. Cánh tay mạnh mẽ của Chân Chính ôm eo y, Vượng Tài thì đang cố sức mổ đầu y.
“Ai ai! Vượng Tài dừng tay! Mỏ nữa sẽ lủng đầu ta!” Giả Tấn Xuyên lập tức ngăn cản Vượng Tài tiếp tục mưu sát mình.
Chân Chính thấy y đã tỉnh, lập tức kéo y xuống, thở ra một hơi nặng nề: “Cậu tỉnh rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi tới phòng cậu thì thấy cậu không ở đó, liền biết cậu xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi toàn bộ thứ cậu thấy là ảo giác, nơi này sở dĩ gọi là biển Ảo Cảnh chính là vì nó có thể khiến người ta nảy sinh ảo giác. Theo như tình trạng của cậu, chắc nó có thể tìm được cảnh làm cậu sợ nhất, sau đó kích khởi nỗi sợ của cậu, mê hoặc cậu, khiến cậu mất đi ý chí cầu sinh.”
“Sao cậu không bị gì hết?” Lẽ nào người mặt liệt có thần kinh vượt bậc?
“Hừ! Trình độ thôi miên này còn chưa khống chế được tôi.” Dù sao hắn cũng là bác sĩ tâm lý, hơn nữa hắn có huyết thống cường đại của Chân gia.
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính tìm kiếm những người khác trên thuyền, gõ cửa phòng gấu trúc, nó còn đang mắt lèm nhèm, oán trách không rõ từ: “Ân công, nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?”
Giả Tấn Xuyên đánh giá nó: “Ngươi không sao?”
“Hả? Có chuyện gì? Tôi ngủ rất ngon, đang ăn một xe trúc.”
Chân Chính nói vào tai y: “Có thể nó không sợ cái gì hết.”
Quả nhiên kẻ vô tri không biết sợ, người đơn thuần mới là hạnh phúc.
Lúc này gần đó truyền tới tiếng đấu đá, hai người hai động vật cùng chạy qua.
Thì ra hai tuyển thủ đang tấn công lẫn nhau, một người trong đó là tên nhà giàu mới nổi kia. Hai mắt họ đều mất đi tiêu cự, rõ ràng bị ảo ảnh mê hoặc. Giả Tấn Xuyên đang muốn đi lên ngăn cản, không ngờ tên nhà giàu mới nổi đó lại đột nhiên vung kiếm, đối phương lập tức thân đầu hai nơi. Mà hắn cũng thu kiếm về đâm thẳng vào tim mình.
Giả Tấn Xuyên bước mau tới xem xét, sờ lên động mạch cổ của hắn, đã đoạn khí rồi. Y nâng tay vuốt đôi mắt còn chưa nhắm lại của hắn.
Không thể để mặc tình huống này tiếp tục phát triển, phải mau cứu họ ra. Hai người hai động vật chia ra hành động, tìm kiếm những tuyển thủ tham gia thi đấu còn lại.
Chân Chính tìm được nam tử hắc y đã hai lần cứu họ trong buồng lái. Đối phương rõ ràng cũng bị mê hoặc, hắn đâm cự kiếm vào mặt đất, chống đỡ thân người. Một tay siết thành quyền, dùng lực rất lớn, móng tay ghim vào lòng bàn tay, chảy ra máu đỏ. Có thể thấy hắn dùng lực ý chí chống đỡ.
Chân Chính đi tới đấm một phát thật mạnh vào bụng hắn. Đối phương bị cảm giác đau đớn kéo ý thức về, hai mắt hắn hồi phục rõ ràng, nhìn Chân Chính trước mặt, chân mày nhíu chặt, xem ra còn chưa hiểu rõ là chuyện gì.
“Vừa rồi ngươi trúng ảo thuật của biển Ảo Cảnh.” Chân Chính giải đáp cho hắn.
Đối phương nhìn Chân Chính thật sâu, sau đó đôi môi mỏng gợi cảm phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
“Trả lại cho ngươi thôi.” Nói xong, Chân Chính quay người đi.
Tình huống không lạc quan lắm, tuy bọn họ đã tận lực, nhưng chỉ cứu được ba người. Mà bọn họ đã ở trên biển ba ngày rồi, phong cảnh bên ngoài một chút cũng không thay đổi, chỉ có biển lớn vô tận vô biên. Theo bản đồ hàng hải cho thấy, theo lý thì chỉ cần một ngày là có thể tới được cảng gần nhất.
Đối với tình trạng này, Giả Tấn Xuyên rất buồn bực, trong này nhất định có gì đó kỳ quặc: “Không phải cái biển Ảo Cảnh này cũng là một loại ảo giác chứ?”
Chân Chính nghe y nói thế, không khỏi hoài nghi, lẽ nào mình cũng trúng ảo thuật? hắn ngưng tụ linh khí vào lòng bàn tay, phát ra một sợi linh tơ bắn lên trời: “Đi!”
Không bao lâu, linh tơ bị Chân Chính thu hồi, hắn nhếch môi: “Hừ, thật sự bị trúng chiêu.”
Giả Tấn Xuyên vội hỏi: “Sao vậy?”
“Nơi này chẳng qua là một kết giới, căn bản không phải là biển gì. Linh tơ của tôi tra được, không gian này không kéo dài tới một km.”
Nam tử hắc y nghe thế, rút ra phi hành pháp bảo – một thanh phi kiếm, vác vũ khí bay lên, chỉ thấy tia sáng cường liệt chớp qua chân trời, Giả Tấn Xuyên không khỏi che mắt lại. Đợi y mở mắt ra lần nữa, hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi, họ không còn ở trên biển, cũng không còn trên thuyền Liệt Diệm gì, mà đang ở trên đỉnh núi trụi lủi. Ở không xa đã có một đám ma tốt đang đợi họ. Đi đầu chính là đại ma vương chiếm núi – Phần Ma.
“Phần, Phần Ma!” Gấu trúc thấy ma đầu này liền biết không tốt, vội trốn ra sau lưng Chân Chính.
Mà Giả Tấn Xuyên thấy tạo hình của đối phương, quả nhiên không phụ kỳ vọng, hô lớn: “Oa! Ngưu Ma vương!”
Chân Chính và anh đẹp trai hắc y đã vào tư thế phòng bị, chuẩn bị chiến một trận bất cứ lúc nào. Chân Chính không mấy nắm chắc, tuy thương tích trên người họ đã lành, nhưng đối phương yêu nhiều thế đông, mà Phần Ma kia vừa nhìn đã biết không phải đèn cạn dầu. Mà bên phía mình, kiếm khách hắc y thực lực xem ra không yếu, nhưng cũng không biết rốt cuộc mạnh thế nào. Hắn dặn dò Giả Tấn Xuyên sau lưng: “Nhớ dùng súng.”
Không nói còn tốt, nói tới là Giả Tấn Xuyên liền một bụng hỏa: “Chính là hai cây súng nước đồ chơi của cậu?!”
“Bên trong không phải nước bình thường, đó là nước phép trộn máu của tôi.” Tính ra đối với đại ma vương không có tác dụng gì. Nhưng dùng để đối phó tiểu quái, thì tuyệt đối có thể.
Giả Tấn Xuyên gật đầu, rút đôi súng ra, bày tư thế chuẩn bị. Chiến sự sắp sửa bùng phát.
Không ngờ lúc này Phần Ma lại vỗ tay ‘bôm bốp’, mà đám tiểu quái bên cạnh hắn, có tên gõ chiêng đánh trống, có tên bắn pháo hoa, vui quên trời đất.
Đang diễn cái trò gì đây?
Phần Ma mở miệng: “Chúc mừng sáu vị tuyển thủ, các người chính thức giành được tư cách tham gia thi đấu.” Đây rõ ràng chính là giọng nói khoa trương khiến người ta đáng ghét ở trên không trung lúc ném họ ra khỏi tàu lượn.
21 – Tư cách tham gia đấu
Mọi người nghe thấy câu nói này, đều kinh ngạc. Hiện tại là sao đây?
Chân Chính nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
Giọng nói khoa trương đó lại vang lên: “Ha ha, chào các vị, bổn đại vương là trọng tài của cuộc thi này. Biển Ảo Cảnh chẳng qua là trắc nghiệm nhỏ đối với thực lực của các ngươi. Chỉ có người thông qua thăm dò mới có tư cách vào tham gia thi đấu.”
Mọi người đã vô cùng khổ tâm, đã đánh cược cả tính mạng, vậy mà vất vả nửa ngày vẫn chưa thi đấu thật, mà chỉ là một màn trắc nghiệm nhỏ?
“X! Vì một ‘trắc nghiệm nhỏ’ mà chết nhiều người như vậy?! Cuộc thi đấu của các ngươi tổ chức kiểu gì vậy?!” Giả Tấn Xuyên phẫn hận khó yên, nếu không phải có Chân Chính kéo y lại, y đã lao lên rồi.
Phần Ma nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Nếu đã quyết định tham gia cuộc thi đấu này, thì nên biết bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tánh mạng, ngay cả điều này cũng không giác ngộ được, thì đừng tham gia nữa!”
“Mi…” Giả Tấn Xuyên còn muốn tranh luận, thì ‘đổ thần’ hắc y kia lại mở miệng: “Sao chúng ta biết ngươi có phải là trọng tài thật hay không.” Giọng nói rất thấp, ngữ khí thì cường ngạnh, lãnh liệt như khí chất của hắn.
Quả thật, ai có thể đảm bảo đây không phải là gian kế của ma vương, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, sau đó một lưới tóm gọn.
Phần Ma không vui chế nhạo: “Chậc! Tiểu tử rất thông minh. Đường đường một đại vương như ta, khinh thường dùng mấy thủ đoạn hạ lưu đó đối phó các ngươi.” Nói rồi hắn phất tay, tiểu tốt sau lưng vội dâng một thứ lên: “Nhìn cho rõ đi! Chứng thư của đại hội thiên hạ linh hiển.”
Giả Tấn Xuyên nhìn kỹ, trong tay Phần Ma là một quyển sổ nhỏ bìa da đen, hình dạng đơn giản, chỉ có một dòng chữ lớn màu vàng: Thiên hạ linh hiển.
“Xì! Hiện tại làm giấy chứng nhận giả rất nhiều, ai biết mi có phải tốn mấy chục tệ để làm không?” Giả Tấn Xuyên chính là không tín nhiệm đại ma đầu này.
Phần Ma cũng không tính toán với người thiếu kiến thức như y: “Chậc! Đồ nhà quê. Tin hay không thì tùy.”
Chân Chính nhìn chứng thư đó thì đã hơi tin, vì trên chứng thư có linh khí ấm áp mát lành giống như thư mời. Hơn nữa với thực lực của Phần Ma, quả thật cũng không cần phải dùng thủ đoạn này để đối phó họ, tính ra cho dù bọn họ cùng lên, cũng không phải đối thủ của hắn.
Chân Chính hơi gật đầu: “Tôi tin.”
Giả Tấn Xuyên bất mãn trừng hắn: “Nè!”
Chân Chính gác tay lên vai y, nhẹ ấn một cái, ý bảo y đừng nôn nóng: “Chứng thư của hắn là thật.”
Phần Ma lập tức trưng vẻ khoa trương cho Giả Tấn Xuyên xem, ý bảo: Ngươi xem đi.
Chân Chính lại nói: “Hơn nữa hiện tại chúng ta quả thật đã ra bên ngoài, cậu nhìn đi, di động đã có tín hiệu rồi.” Quả thật vậy, trong biển Ảo Cảnh di động không có tín hiệu.
“Hừ, thế nào? Bây giờ tin chưa? Đi theo ta, ta đưa các ngươi tới nơi thi đấu.”
Giả Tấn Xuyên còn có hơi không cam lòng, nhưng thấy Chân Chính đã đi qua, chỉ đành đi theo. Mà gấu trúc thì rất mù mờ, thi đấu? Thi đấu gì? Nó có cần đi theo không? Nhưng nếu không đi theo, thì nó phải trở về thế nào?
“Ân công, đợi tôi với ~” Gấu trúc biến về chân thân mập mạp chạy qua.
‘Đổ thần’ hắc y không nói gì cả, đi theo đội ngũ. Mà hai tuyển thủ tham gia thi đấu khác được cứu thì rất may mắn, không những được người ta cứu, giữ được tính mạng, mà còn được hưởng không tư cách tham gia thi đấu. Đương nhiên là vui vẻ đi theo.
Mọi người tới một hang động, nhìn bên ngoài, cũng giống như một hang động bình thường. Không ngờ bên trong lại bố trí hoa lệ sáng chói, giống như một tòa hoàng cung.
Phần Ma vỗ tay hai tiếng, có tiểu quái bưng một mâm đồ lên, nó chào hỏi mọi người: “Nào nào nào, một người một tờ, không sợ bị bỏ sót. Cầm xong thì cứ an tâm, mau lên đường đi.”
Giả Tấn Xuyên đi lên nhìn, thì ra là chứng nhận tư cách tuyển thủ. Vậy mà nói cứ như là siêu độ vong hồn? Quả nhiên là miệng chó không mọc được ngà voi.
“Các vị tuyển thủ đã cầm chứng nhận tư cách chưa? Lập tức lên đường thôi. Đi từ chỗ này.” Phần Ma có vẻ rất nôn tiễn khách.
Mọi người nhìn góc tường Phần Ma chỉ, vẻ mặt nghi vấn, góc tường đó chỉ có một cái thùng rác thôi, ngay cả cửa cũng không có.
Gấu trúc không khỏi đưa ra nghi vấn: “Đại vương, đi từ chỗ nào?”
Phần ma híp lại, che miệng cười gian: “Ngươi mở nắp thùng rác nhìn là biết.”
Gấu trúc quả thật đi sang mở nắp thùng rác, còn cong lưng dòm vào trong. Lúc này Phần Ma đạp lên cái mông trắng bóc mọc cái đuôi màu đen của nó một cái, gấu trúc thét lên một tiếng ‘a’ rồi rớt vào. Tiếng thét đó vang vọng rất lâu mới biến mất, có thể thấy bên trong là không gian rất sâu.
Phần Ma quay lại nhìn Giả Tấn Xuyên: “Thế nào? Có cần ta giúp ngươi luôn không?”
Chân Chính không cho hắn cơ hội đó, kéo Giả Tấn Xuyên nhảy vào thùng rác.
Thì ra trong thùng rác có một cửa truyền tống, bên dưới kết nối với một không gian sâu không thấy đáy, giống như động vô đáy. Giả Tấn Xuyên nhắm mắt lại, níu chặt Chân Chính, ước chừng một phút sau, hai người mới rơi tới đáy động. Không có tiếp xúc trực tiếp với mặt đất như tưởng tượng, mà rớt lên một thứ mềm mại đầy lông, tiếp theo là một tiếng thét: “A!!”
Giả Tấn Xuyên mở mắt nhìn xuống, thì ra hai người đè lên người gấu trúc. Y lập tức nhảy ra, kiểm tra tình huống đối phương: “Nè! Đồ mập, mi không sao chứ?”
“Không… không sao, tôi chịu… chịu nổi…” Gấu trúc nói yếu ớt, một cú vừa rồi quả thật không nhẹ nha.
“Ồ, là gấu trúc sao? Thật đáng yêu, nó không sao chứ?” Lúc này có người đi tới quan tâm hỏi.
Giả Tấn Xuyên lúc này mới phát hiện, thì ra hiện tại bọn họ đang đứng ở sảnh lớn của một khách sạn nào đó, người đi ngang đều nhìn chằm chằm vào họ. Mà nam tử trước mặt, có mái tóc dài màu vang xõa tới tận eo, còn có đôi mắt hoa đào màu xanh bích, quần áo hoa lệ tao nhã, khí chất cao quý, là một công tử điển hình.
Hắn nâng mặt gấu trúc lên: “Ôi ~ hài tử đáng yêu quá a ~ bao nhiêu tiền? Ta mua!” Rõ ràng có khí chất cao quý, nhưng đáng tiếc nói chuyện lại đầy tùy tiện.
Gấu trúc xoa cái lưng bị đè muốn gãy, may mà nó nhiều thịt, nếu không đã không còn mạng. Nghe giọng điệu bỡn cợt của công tử kia, nó tức giận: “Ta không phải sủng vật, không bán!”
Hoàn toàn không xem trọng lời gấu trúc, hắn lại tự nói: “Ối cha cha, còn biết nói, ta muốn mua! Người đâu!” Sau lưng lập tức xuất hiện hai tùy tùng mặc âu phục màu đen, đeo mắt kính đen, ăn diện như vệ sĩ. Họ cong lưng với công tử đó: “Đại nhân, có gì phân phó.”
“Cho họ năm triệu đô la. Con gấu trúc này ta mua!”
Không đợi gấu trúc tức giận, Giả Tấn Xuyên đã không chịu nổi nữa: “Nè! Đừng tưởng có tiền là oách lắm! Nó không bán không nghe sao? Hơn nữa, gấu trúc là quốc bảo, chỉ năm triệu đã muốn mua? Không có cửa đâu!”
Công tử kia nhướng đôi mắt đầy tà khí: “Ồ… vậy ta trả mười triệu!”
Giả Tấn Xuyên nghe thế hai mắt bắn ánh vàng, ngữ khí cũng trở nên có chút do dự: “Mười triệu à…”
“Nè! Đồ không có lập trường kiên định!” Nó đã biết tên này không đáng tin, vội trốn ra sau lưng ân công.
Chân Chính không định để ý vụ ồn ào này, nói với Giả Tấn Xuyên một câu: “Đi thôi.” Hoàn toàn coi như không nhìn thấy mỹ nam tóc vàng, dẫn đầu đi lên bậc thềm.
Gấu trúc có chỗ dựa, vội đi theo, lúc đi còn quay lại làm mặt quỷ với công tử tóc vàng kia.
“Ối chà chà, làm mặt quỷ cũng rất đáng yêu ~” Đáng tiếc người nào đó hiển nhiên không thu được khí tức chán ghét của nó, vẫn tự làm hoa si.
Phần Ma ăn cơm tối xong, ngồi trên bảo tọa xỉa răng. Một tiểu quái ăn mặc như quân sư bên cạnh lo lắng nói: “Đại vương… nếu bọn họ phát hiện ra thì sao?”
Phần Ma nhét tăm xỉa răng vào mũi tiểu quái: “Thiếu tiền đồ! Phát hiện thì phát hiện, bọn họ còn có thể trở lại tìm ta sao?!”