Túc Nguyên là một thành bang lớn nằm ở phía Đông Nam của đại lục, nằm ở phía nam Rừng Đen vĩ đại. Láng giềng gần của nó ở hướng Tây chính là Hàm Dương, hai tòa thành cùng với nhau tạo thành một mối dây kinh tế lớn mạnh nhất nhì phía Đông Nam lục địa.
Lân cận Túc Nguyên thành, sâu bên trong Rừng Đen quanh năm suốt tháng âm u lạnh lẽo, ở nơi ba con sông giao nhau là một doanh trại quân đội đặc chủng bí mật.
Nằm ở vị trí giao thông thủy thuận lợi, doanh trại quân đội này cũng kiêm vai trò một cảng quân sự lớn. Trên bờ là tầng tầng các dãy nhà bằng đá được xây dựng trải dài trên sường các ngọn đồi. Tất cả đều nhìn về phía bến cảng to lớn dưới chân đồi, lúc này đang neo đậu không ít Thủy thần hạm, loại chiến thuyền bọc thép cỡ lớn.
Tại trung tâm của bến cảng, trong phòng họp trên tầng ba của một tòa nhà lớn, đang có không ít người đang ngồi quanh bàn gỗ lớn, tất cả bọn họ đều trầm tư.
Một trung niên chừng tứ tuần, thân hình to lớn cục mịch có vẻ là người nóng tính nhất, đọc xong tờ da dê truyền tin không nhịn được quát ầm lên:
- Thế này là thế nào, một đội quân trăm người bị diệt sạch trong một đêm. Đùa với tôi à, họ là binh sĩ dưới trướng Trần Ân, một địch ba vậy mà lại biến mất như muối bỏ biển vậy. Coi thường quá sức, tôi muốn dẫn quân đem đầu của đám giặc đó về.
Một lão già đầu trọc lóc, đứng lên trách mắng:
- Mạc Dã anh lúc nào cũng giết giết giết, anh chỉ biết giết thôi à. Kẻ địch là ai còn chưa biết, đem quân đi đâu ?
- Thế ông ngồi nhìn hai xe hàng chất đầy quặng Thiên ngân không cánh mà bay sao ? Nó đáng giá hơn cái mạng già của ông đấy.
Thiên ngân là thứ kim loại quý giá nhất mà con người tìm được ở lục địa này, sản sinh từ sâu trong lòng đất với số lượng ít ỏi, được xem như là tinh hoa của đất trời, giá trị của Thiên ngân là không thể đo đếm được. Có thể rèn dũa trong lửa như thép, nhẹ hơn nhôm và sáng hơn bạc, không bị ăn mòn hay gì sét, một thứ tuyệt phẩm kim loại để làm vũ khí.
- Đây là lần thứ ba bị tập kích rồi, lần thứ ba đấy, còn mất cả một Đô úy nữa, chẳng lẽ ngồi im để kẻ địch cười vào mặt sao ?
Lại thêm vài người đứng lên nói, chỉ trong chốc lát đã cãi nhau ầm ĩ cả lên.
Một lão già tóc hoa râm dài ngang vai, gương mặt nhăn nheo nhìn không ra cảm xúc. Hắn ta ngồi ở ghế chủ vị lặng lẽ quan sát thái độ của mọi người xung quanh. Lông mày càng lúc càng nhíu chặt, hiển nhiên cái mớ lộn xộn trước mặt khiến lão không vừa ý, bèn nhẹ nhàng ho hắng:
- Tất cả im hết đi, tôi gọi các người đến không phải xem mấy người đấu đá nhau. Lão Lạc, người của ông điều tra hiện trường có phát hiện gì không ?
Lão Lạc là một trung niên khoảng ngũ tuần, tuy đã bước sang bên kia sườn dốc của cuộc đời nhưng nhìn vẫn còn uy dũng. Được gọi đến liền gật đầu trả lời:
- Bẩm Thống chế đại nhân, người của tôi điều tra hiện trường, phát hiện mũi tên dùng trong cuộc chiến là loại tên ngắn vùng Giao Thủy phía Tây Nam.
Thống chế hơi ngẩn ra, hiển nhiên bất ngờ với kết quả điều tra của hắn:
- Vùng Giao Thủy ở đây rất xa, hơn nữa ta chưa từng nghe vùng đó có lực lượng nào đủ sức làm việc này.
Lão Lạc lại cung kính đáp lời:
- Đúng vậy, người Giao Thủy khá khác biệt so với chúng ta, quân lính thường thuộc về các tộc trưởng, bảo vệ bộ tộc là chính. Khả năng chiến đấu khó có thể đánh lại quân đội chính quy, huống hồ lại là quân của tướng Trần Ân, nên tôi cho rằng khả năng lớn nhất là chỉ để che dấu thân phận mà thôi.
Nói tới nói lui vẫn không biết kẻ ra tay là ai, tuy lão Thống chế tu dưỡng hơn người cũng phải cảm thấy tức giận vì bị kẻ khác đùa bỡn.
- Việc này không phải chỉ một người làm được. Theo ngươi, những thế lực nào có khả năng gây ra việc này, muốn đối chọi với Hoàng tộc hẳn không phải kẻ vô danh.
Giọng điệu của lão lúc này đã trầm thấp uy nghiêm vô cùng, khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi:
- Thưa Thống chế, chuyện này tôi không nói được, vì ngoài các hắc bang lớn ra, các lãnh chúa cũng là đối tượng khả nghi.
Trong lúc mọi người ở phòng họp đang bàn tán xôn xao, thì từ nhánh sông phía Bắc, một thuyền quân nhu cỡ lớn đang tiến vào bến cảng.
Mặc dù đã đến gần bến, nhưng chiếc thuyền không có ý định thu buồm giảm tốc độ, vẫn nương theo cơn gió mà lướt đi. Trên bờ một đám binh lính vội vã chạy ra hiệu nhưng chiếc thuyền vẫn như người mù, cắm đầu tiến về phía trước.
- Chạy mau, nó sắp đâm rồi.
Vài người thất thanh la lên. ~ Rắc rắc ~ tiếng gỗ gãy vụn vang lên, con tàu quân nhu lao thẳng vào những chiếc Thủy thần hạm đang ngạo nghễ đỗ ven bờ. Thủy thần hạm tuy có lớp vỏ thép dày, nhưng chiếc quân nhu hạm lại thuộc loại siêu trọng, lực đâm mạnh mẽ nghiền nát mạn thuyền của hai chiếc Thủy thần hạm, xô chúng đâm vào những chiếc bên cạnh theo hiệu ứng domino.
Toàn bộ khu cảng lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng tù và báo động không ngừng vang lên làm náo động cả một góc rừng. Binh sĩnh từ khắp các trại lập tức đổ về cảng, nhưng họ chưa kịp đến nơi thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Chiếc tàu quân nhu kia sau khi đâm và dính chặt vào đám chiến hạm, không ngờ bây giờ lại đang bốc cháy. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, chỉ trong vài khắc đã bao trùm lấy chiếc thuyền quân nhu, sau đó lan sang các chiến hạm bên cạnh lúc này đã dính vào nhau thành một khối.
Gió Đông thổi mạnh tới, không ngừng làm thế lửa lan nhanh. Các binh sĩ lập tức bắt tay vào cứu hỏa, nhưng bến cảng lúc này như được nhúng dầu hỏa, lửa bốc cao nuốt trọn những chiếc tàu, thậm chí bắt đầu lan sang sác tòa nhà gỗ sát mép nước.
Trong phòng họp lúc này mọi người cũng đã bị tiếng tù và báo động, từ trên cao bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đang diễn ra ở bến cảng, một biển lửa.
Mắt thấy những chiếc Thủy thần hạm con cưng của mình đang tắm mình trong ngọn lửa, Mạc Dã hai mắt đỏ ngầu gầm lên:
- Chuyện gì thế này, kẻ nào nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra ?
Phòng họp được chia ra làm phòng ngoài và phòng trong, các tướng lĩnh quan chức cao cấp thì họp bên trong, những tướng cấp thấp thì ở phòng ngoài nghị sự. Mấy viên tướng ngoài phòng họp lúc này cũng lấm la lấm lét, sự việc xảy ra quá nhanh, khi họ biết được thì thế lửa đã không thể vãn hồi, cắn răng bước lên thưa:
- Bẩm tướng quân, không biết tại sao quân nhu hạm của chúng ta lại đâm vào bến cảng, hiện giờ đã bốc cháy lớn.
Mạc Dã nghe đến đây gân xanh trên trán nổi lên từng đợt, mất quân nhu, cảng bị tập kích, liên tục chịu nhiều cuộc tấn công như vậy mà vẫn chưa biết kẻ thù là ai, điều này sắp làm hắn phát điên mất rồi.
- Lý Việt, Trương Vệ, Mông Đức ra bến cảng trực tiếp chỉ huy tình hình. Cố Ngạn, Học Mai, Trầm Khang tăng cường quân giới bị, bất kì sinh vật sống nào tới gần doanh trại bắn không cần hỏi. Còn hai người các ngươi, lập tức dẫn quân của mình bảo hộ nơi này.
Dẫu sao cũng là tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, sau khoảnh khắc bất ngờ ban đầu lập tức ra lệnh cho các tướng ở phòng ngoài chia nhau làm nhiệm vụ, trong chốc lát chỉ còn lại những người ở phòng trong.Lạc Lão nãy giờ chỉ trầm ngâm quan sát tình hình, lúc này mới hướng về lão Thống chế cung tay thưa:
- Sự tình nguy hiểm, để đảm bảo an toàn xin các tướng và Thống chế đại nhân rút lui.Lão Thống chế cau mày:
- Địch đã đến tận nhà, ngươi nghĩ còn chỗ nào để đi. Sự việc không hề đơn giản, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta rút vào Rừng Đen bất tận ư, chỉ sợ càng như ý kẻ địch muốn.
Mạc Dã lúc nãy còn nóng nảy chỉ đông quát tây, bây giờ đã bình tĩnh lại, cung tay thưa:
- Thống chế đại nhân nói có lý, chạy vào Rừng Đen cũng khó mà sống được, chi bằng mọi người hãy nằm lại ở đây đi.
Những lời nói kì dị của Mạc Dã làm cho mọi người đều ngẩn ra, lời này là có ý gì. Hai quan viên ở gần Mạc Dã nhất bị những lời nói này khiêu khích, lập tức sáp tới gần muốn to tiếng với hắn. Khi chỉ còn cách hắn hai bước, thì hai người bọn họ đồng thời ngã quỵ, thân xác đổ sụp xuống nền nhà còn đầu thì lăn lông lốc, máu tươi trào ra tanh nồng. Mạc Dã không biết từ khi nào đã rút đao, máu trên lưỡi đao nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
- Mạc Dã, ngươi..ngươi làm gì vậy ?
Những người trong phòng bị hành động của Mạc Dã làm hoảng sợ. Một vài vị tướng quân đội thì nhanh chóng rút kiếm ra, còn những vị quan thì lui nhanh về phía sau.
Gương mặt nhăn nheo của lão Thống chế vẫn bình thản, dường như mọi việc vừa xảy ra đối với lão không có gì đặc biệt cả. Chỉ nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế sau lưng, cặp mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Mạc Dã:
- Nếu như ta đoán không lầm, mục tiêu ban đầu của ngươi chính là tất cả những người ở phòng này, tất cả đều là một âm mưu lớn của ngươi. Những vụ tấn công đánh cướp Thiên ngân chỉ là bước đầu, từ những vụ đánh cướp đó sẽ dụ ra một viên tướng cấp cao, và rồi ngươi sẽ giết họ.
Mạc Dã nhếch môi cười, việc lão thống chế nói vanh vách kế hoạch của hắn đến giờ phút này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục nữa. Cá đã trong chậu, chỉ cần vung tay là bắt.
- Tất cả gì là một chuỗi mồi nhử, liên tục dụ ra những con cá to hơn...cuối cùng, dụ ra một bầy cá lớn.Dương Lăng cười nói, toàn bộ những sự việc chấn động gần đây đều nhắm vào Hoàng gia. Kẻ này tung một cái bẫy lớn, tóm gọn những đầu lĩnh cấp cao trong quân đội của Hoàng gia, một cái bẫy thật tuyệt.
Đã một tháng trôi qua sau sự việc ở Hàm Dương thành, một tháng này hắn được nghỉ phép. Một phần vì bị trọng thương trong trận chiến vừa rồi, một phần khác Vân Lộ sợ ma tính trong người hắn chưa ổn định, nên lén thêm bớt một chút vào báo cáo gửi Hội.- Còn ở đó mà cười, những quan chức đó ít nhiều đều có quan hệ với Hội Kỵ Binh. Chuyện này đã được thông báo đến tất cả Kỵ binh của Hoàng gia rồi, anh cũng phải tham gia.
Vân Lộ cau mày, thái độ tên này lúc nào cũng phởn phởn khùng khùng như vậy. Nói cho hắn một chuyện động trời như vậy mà làm như nghe cổ tích, nhưng cô cũng hơi bất ngờ khi ngay lập tức đoán ra chân tướng sự việc như vậy.
- Ô, kẻ thù hốt trọn cả một đống tướng lĩnh giữa doanh trại bí mật, cô nghĩ tôi đánh lại chắc.Dương Lăng tỉnh bơ trả lời, quả thật kẻ thù lần này rất mạnh. Âm mưu từng bước rõ ràng, hơn nữa phải có năng lực mới thực hiện được. Nhiệm vụ này khó đối phó hơn mấy con Dị Ma nhiều lắm.
Vân Lộ cũng không bực tức, dường như biết trước hắn sẽ nói vậy. Lấy từ trong giỏ xách ra một cuộn giấy, vung vẩy trước mặt Dương Lăng.
- Anh chỉ cần đi điều tra cho có là được rồi, nhiệm vụ lần này chắc Thập đại cường nhân sẽ ra tay. Đây là người được Hội cho rằng gây ra sự việc trên, là “kẻ đó”.
Trên cuộn giấy vẽ một gương mặt quen thuộc, mái tóc ngắn xuề xòa, gương mặt không có gì đặc biệt, chỉ là lưu ý phần ghi chú bên dưới lại ghi rõ ràng: siêu cấp. Kỵ Binh cũng chia ra các cấp độ khác nhau, một tên cà lơ phất phơ như hắn chỉ là hạ cấp. Siêu cấp trở lên tương đương với người trong Thập đại cường nhân, tức là nhóm mười Kỵ binh hùng mạnh nhất. Dương Lăng hơi ngẩn người, sau đó ánh mắt lập tức hiện ra chút vẻ nhu hoà, rồi nhanh chóng trở nên nóng bỏng, điều chỉnh tâm trạng một chút Dương Lăng cười cười:
- Đúng là khó nhai thật đấy, cũng lâu rồi không gặp.
- Than thở suốt ngày, có phải đàn ông không vậy. Mau mau đi làm nhiệm vụ đi.
Nghĩ lại là thấy nhức đầu, bà cô này lúc nào cũng giao cho những nhiệm vụ “dễ ăn” mà đều phải thừa sống thiếu chết mới làm xong. Chỉ là một Giám sát quan quèn mà lúc nào cũng lên mặt dạy đời, chả có tí nữ tính nào cả. Lẩm bẩm oán hận một hồi Dương Lăng lại lôi tấm bản đồ ra xem, bây giờ hắn phải đến nơi tụ họp của Kỵ Binh, nhóm của hắn đang đợi ở Nam Sơn thành. Sau khi hội họp ở Nam Sơn thành sẽ đến vùng Túc Nguyên.
- Khốn nạn, mới từ Hàm Dương rời đi, giờ lại phải vòng về, chẳng ra làm sao cả.
Dương Lăng làu bàu. Mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây, mà hắn vẫn đang trên quan đạo đến thuộc vùng Hà Nguyên, tiếp giáp với Nam Sơn. Vùng này dân cư tương đối thưa thớt, chủ yếu là rừng cây và đồng cỏ, có nơi đồng cỏ cao hơn đầu người. Giữa nơi khỉ ho cò gáy thế này thì chỉ có nước ngủ bụi, người không mệt nhưng ngựa vẫn cần nghỉ ngơi.
Sống ở cái thế giới này khá lâu rồi, mặc dù hắn thích cái không khí không hề ô nhiễm ở đây, nhưng thói quen ở thế giới cũ vẫn bám theo. Hắn chẳng bao giờ ưa ngủ ngoài trời, việc này chẳng hề lãng mạn như tiểu thuyết theo kiểu trời đầy sao trăng thanh gió mát gì đó. Ngủ ngoài trời thực sự đơn giản là làm mồi cho muỗi, chưa kể nếu mưa gió thì còn chật vật vô cùng.
Men theo một nhánh sông nhỏ hướng về vùng núi Phú Sơn, Dương Lăng đi thẳng cho đến khi trời tối thì hạ trại. Tìm một chỗ đất sạch sẽ cách bờ sông không quá xa, nhóm một đống lửa lớn và trải một tấm bạt, thế là đã xong chỗ qua đêm. Ngoài ra hắn cũng đặt một số bẫy thú rừng nhỏ, hi vọng mình có chút may mắn.
Đi đường liên tục khiến bụi đất bám đầy người, mặc dù chẳng ai chê trách gì hắn nhưng thói quen tắm hằng ngày vẫn không bỏ được, hơn nữa tiện thể có khi kiếm được chút thịt cá cho bữa tối.
Ở nơi thôn dã này chẳng có người nhìn lén, nên Dương Lăng cứ trần truồng mà lao xuống dòng sông nhỏ. Nước sông trong vắt, lấp lánh ánh sáng bàng bạc do sao trời chiếu xuống, trầm mình trong dòng nước mát khiến cơ thể hắn được thả lỏng. Tố chất cơ thể của Kỵ binh vượt trội người thường rất nhiều, nhưng không có nghĩa là cơ thể hắn không phải chịu áp lực do vận động thời gian dài.
Dương Lăng trầm mình xuống dưới đáy dòng sông, bất động ngồi lên đám sỏi như một tảng đá, hô hấp cũng được hạn chế tới mức tối đa, hòa mình vào dòng nước, biến môi trường xung quanh thành một phần của bản thân mình. Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên mở mắt ra, tay vung nhanh về phía trước ~chóc~ một tiếng rồi lập tức thu tay lại, một con cá to khoảng ba mươi phân đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Tối nay có thịt cải thiện bữa ăn rồi.
Rời con sông nhỏ đi về chỗ đống lửa của mình, Dương Lăng muốn kiếm một cái que để đem con cá này xiên nướng và phơi bộ đồ mới giặt của mình. Khi còn cách đống lửa trại hai ba bước chân, hắn đột nhiên phóng mình về phía trước. Tay phải hóa trảo mãnh liệt đánh về phía bên phải.
- Ai ?
Dương Lăng quát lên, tay phải của hắn đã chộp thẳng vào yết hầu của kẻ địch, ánh mắt sắc bén tỏa ra sát khí mãnh liệt.
- Động đậy là chết.
Trả lời hắn là một giọng nói trong trẻo, đồng thời hắn cảm nhân được cảm giác lạnh lẽo của kim loại ngay trước ngực mình, nơi hiện giờ đang bị kê bởi một chiếc nỏ. Người nói là một cô gái, mặc bộ đồ kỵ sĩ rách nát, hơn nữa tóc tai cũng rối bù như người rừng, chỉ là đôi mắt sáng quắc đang nhìn chẳm chằm vào hắn không chút yếu thế.
- Cô muốn làm gì ?
Dương Lăng trầm giọng hỏi. Trên tay cô ả là loại nỏ liên hoàn của quân đội đặc chủng, lực sát thương cự ly gần rất lớn, hơn nữa còn bắn liên tục được ba mũi tên. Thứ vũ khí này khó lòng nằm trong tay lũ cướp đường được.
- Lui lại, bỏ tay của ngươi ra.
Nàng dứ dứ tên nỏ vào người hắn, ra hiệu làm theo lời của mình. Dương Lăng mặc dù có thể vặn gãy cổ cô ta, cùng lắm là thêm ba cái lỗ trên người, dẫu sao khả năng phục hồi của hắn thì tên nỏ chưa đủ sức uy hiếp hắn. Nhưng hắn không muốn giết người bừa bãi, với lại cô nàng này xem ra không có ý định hạ thủ, nên thả tay ra và lui về sau.
- Được rồi, đừng bắn, có gì cũng thương lượng được mà.
Dương Lăng từ từ lui ra sau, cô gái cũng cầm nỏ theo sát hắn. Ánh lửa giúp nhìn rõ hơn gương mặt của cô ta, trắng thật, hắn thầm nhủ trong lòng. Đột nhiên gương mặt trắng như tuyết của cô ta ửng đỏ, sau đó bất ngờ tung một cước.
- Dâm tặc.
Hoàn toàn bất ngờ.
Dương Lăng rất tự tin vào khả năng quan sát của mình, nhưng cô gái này ra chiêu quá bất ngờ, thậm chí chỉ là theo bản năng. Hai chân Dương Lăng run rẩy lùi lại một bước, thống khổ ôm chặt lấy chỗ yếu hại giữa hai chân, ngẩng đầu lên, chậm rãi quỳ xuống mặt đất. Bởi vì sự đau đớn đã khắc sâu đến tận xương tủy, đến nỗi hình dạng cái miệng của hắn cũng vô cùng khoa trương, hình chữ "O", hơn nữa còn kéo rất dài
- Ôi…mẹ..ơi…