Đang giữa hè, mặt trời rực rỡ phả từng luồng hơi nóng như muốn nướng chín vùng Phú Sơn. Thời tiết nóng bức khiến cả một vùng đồi núi giống như được đặt trên lò lửa, những tán cây tậm rạp xanh vốn mơn mởn dưới thời tiết này cũng trở nên ủ rũ, khiến cho người ta có cảm giác uể oải không nói lên lời.
Một con đường ngoằn ngoèo nổi bật lên giữa màu xanh của rừng như một con rắn lớn uốn lượn bám lấy triền núi, một bên là đồi núi thấp, một bên là con sông Mã nước xanh như ngọc. Mới hôm qua vừa có một trận mưa to, mưa liên tục từ sáng đến tối chẵn một ngày, nước mưa khiến con đường núi trở nên lầy lội, đặc quánh như bột mì trước khi cho vào lò nướng vậy.
Những tiếng bước chân từ xa vang lại phá tan bầu không khí tĩnh lặng lười biếng giữa trưa hè, từ đằng xa có một đoàn nhân mã khoảng trăm người đang từ từ tiến đến. Những bước chân đều thoăn thoắt doạ những con thằn lằn hoảng sợ chạy vội vào trong những bụi cây lẩn trốn, làm cho tầng cây lao xao một hồi.
Thời tiết vô cùng nóng nực và oi bức, hơi ẩm từ dòng sông bên cạnh cứ bám lấy từng tấc từng phân trên cơ thể, khiến da thịt dính bết vào quần áo vô cùng khó chịu, nhưng đám binh lính này vẫn khiên giáo chỉnh tề. Những bộ giáp đen với hoa văn màu vàng uốn lượn trên ngực, giáo dài khiên rộng, trường kiếm giắt sau lưng, phủ lên bởi một lớp bùn lầy khiến họ trông vô cùng chật vật những vận toát lên vẻ uy nghi của binh sĩ từng chinh chiến nơi sa trường.
Ở giữa đoàn xe là ba chiếc xe ngựa, mỗi chiếc xe có hai ngựa kéo, thùng xe trang trí hoa văn tinh xảo cho thấy chủ nhân của chiếc xe không phải nhân vật tầm thường. Dưới ánh nắng chói chang, những con ngựa và đám binh lính đang cố gắng kéo những chiếc xe này tiến về phía trước, nhưng bùn lầy bám vào bánh xe khiến nó trở nên ù lì và cục mịch, rất khó khăn mới lăn bánh được vài vòng, để rồi lại mắc kẹt.
Rèm cửa một chiếc xe khẽ vén ra, trong ánh sáng lờ mờ không đủ nhìn rõ những sự vật trong xe, nhưng những ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên mép cửa cũng đủ để người ta mơ hồ tưởng tượng vẻ đẹp của thiếu nữ bên trong. Một giọng nói trong trẻo cất lên:
“Đô uý, chúng ta đã đến đâu rồi? có thể nhanh lên một chút chăng. Nơi này đường xá nhỏ hẹp, một bên vực một bên rừng cây, không phải là nơi chúng ta nên dừng lại lâu”
Dẫn đầu đoàn người là một viên tướng tầm ba mươi tuổi, vô cùng khôi ngô cường tráng, râu ria xồm xoàm. Nhưng điểm khiến người ta chú ý là chiếc khiên rực đỏ trên lưng ông ta, chiếc khiên rực rỡ như ánh mặt trời, màu đỏ khi dưới ánh sáng mặt trời thì trở nên sống động tươi tắn như một đốm lửa, khi dưới bóng râm thì toát lên vẻ lạnh lẽo như máu. Trên vai ông ta là một con Chim ưng sa mạc, bộ lông trắng muốt kết hợp với những vằn đen làm nó toát lên vẻ cao quý. Ông ta đi sát bên thùng xe, cất giọng thưa:
“Chúng ta đang ở vùng núi Phú Sơn, thuộc vùng Nam châu, đã đi được hai phần ba lộ trình, thành trì gần nhất là Nam Sơn thành. Nhưng đường núi quá lầy lội, ngựa xe khó tiến về phía trước, sợ rằng sẽ phải cắm trại bên ngoài tối nay”
Thiếu nữ trong xe khẽ liếc nhìn mặt trời đang ngả dần về phía Tây, tuỳ tiện nói:
“Vậy cứ theo như lời của ngài, nhớ chú ý an toàn, rừng đêm chẳng phải là nơi con người nên ở”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở”. Nói rồi liền xoay ngựa rời đi.
Đoàn người đã đi được hơn nửa chặng đường, nhưng những chiếc bánh xe mắc kẹt trong bùn lại càng lúc càng sâu, cho dù người ta cố gắng dùng cành cây chèn bên dưới thì bùn vẫn ngập đến hai phần ba. Mặt trời càng lúc càng xuống thấp, những ánh nắng còn sót lại quét lên mình những binh lính đang loay hoay kéo những chiếc xe ra khỏi bãi lầy.
000
Những binh lính đang miệt mài làm việc mà không hề nhận ra rằng, trên những ngọn cây bên đường, lẩn khuất trong bóng tối đang dần dần che phủ mọi thứ, có những cặp mắt sáng rực như linh miêu trong đêm đang dõi theo họ. Những người này đã theo họ từ rất lâu rồi, toàn thân những người này được che phủ bởi một chiếc áo nguỵ trang bằng lá cây rừng, chỉ duy có đôi mắt sáng trên gương mặt đen đúa bởi bùn và đất vẫn không ngừng quan sát đoàn xe ở dưới.
Nương theo bóng tối đang dần dần che phủ khu rừng, những đôi mắt sáng rực ấy cũng dần dần tiếp cận đoàn xe, nhẹ nhàng không một tiếng động. Trong mảnh rừng yên lặng như chết ấy, chỉ có đôi tay của họ từ từ gài tên vào cung, công việc đơn giản ấy được họ làm chậm một cách đáng kinh ngạc. Tựa như từng cơn gió rừng đem mũi tên ấy lên trên cung, từ từ kéo căng.
Đợi, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi thời điểm tốt nhất để tấn công, những cây cung được kéo căng bất động như những cành cây trong khu rừng. Và rồi, khi những chiếc xe vừa được kéo ra khỏi vũng lầy, ngay trong tiếng thở dài nhẹ nhõm đầu tiên của những binh sĩ. Những tiếng “viu..viu” vang lên xé tan bầu không khí yên lặng của cánh rừng. Cùng với tiếng tên vang lên, những sát thủ nhanh chóng tháo rời chiếc áo nguỵ trang rậm rạp, để lộ ra một thân hình cường tráng được bao bởi giáp nhẹ. Họ dùng tốc độ nhanh nhất và kĩ thuật điêu luyện trượt khỏi những ngọn cây, tràn xuống như một cơn lũ màu đen từ trong khu rừng. Những bước chân của họ nhanh nhẹn như báo rừng và cung tiễn trên tay không ngừng phóng ra những mũi tên đoạt mạng.
Những mũi tên bay nhanh như sao băng, ánh hàn quang lập loè như những ngôi sao tí hon từ trong bóng tối của khu rừng phát ra, trong chốc lát đã bắn tới những binh lính ở dưới.
“Phục kích, có phục kích. Tất cả dàn trận khiên giáo quanh xe ngựa”. Viên Đô uý cất tiếng vang vọng cả vùng, tiếng hô vang lên cùng âm thanh xe gió của trận mưa tên nhưng trong chốc lát cũng có hơn mười binh sĩ gục xuống.
Những binh sĩ tuy mỏi mệt nhưng rõ ràng được huấn luyện vô cùng tốt, chỉ sau ba lượt tên đã nhanh chóng cầm khiên giáo tụ lại. Ba chiếc xe ngựa nhanh chóng trở bị vây bởi từng lớp từng lớp binh sĩ, khiên lớn che mặt họ và những thanh giáo dài sáng loáng chĩa ra xung quanh, hình thành một bức tường bằng xương bằng thịt. Cung thủ ở trong cùng cũng đã tập hợp thành đội và bắn trả, những mũi tên chuẩn xác liên tục hạ gục những sát thủ đang lao xuống.
Mắt thấy những đồng đội ngã xuống, đoàn sát thủ không những không chậm lại mà ánh mắt còn loé lên những tia lửa, máu đã kích thích sát tính của họ. Và khi khoảng cách càng lúc càng gần, cung tiễn đã không còn đem lại hiệu quả như trước, cả đội ngũ lập tức vứt bỏ chúng và rút đao bên mình ra. Những cương đao dài khoảng một mét, cong như những vầng trăng và loé lên ánh sáng của kim loại, sáng lên giữa mảnh rừng đen “Sát”. Những tiếng hét dài vang lên đồng loạt, trong khoảnh khắc, sát khi ngập tràn mảnh rừng nhỏ.
“Bảo vệ chủ tử”
Trần Ân gầm lên, trường kiếm chỉ thẳng kẻ thù, khí thế làm cho người ta phải khiếp sợ.
Chỉ trong vài hơi thở, đoàn sát thủ đã tràn đến, hung hãn chọc thẳng vào tầng tầng khiên dày. Những tên địch nhân đi đầu nhanh chóng bị loạn giáo xuyên qua cơ thể, máu huyết bắt đầu phun ra, hưng bước chân của chúng thì không ngừng lại, chúng đạp lên thi thể đồng đội mà tiến đến.
Những tiếng va chạm, tiếng trường mâu đâm vào cơ thể, tiếng xương gãy vụn khi cương đao chém xuống, tất cả đồng loạt vang lên.
Trong đám hỗn độn giữa người với người đó, đám sát thủ như không biết đau đớn, theo đội hình mũi tên liều mạng khoan thẳng vào giữa đội ngũ binh lính. Mũi nhọn tấn công là một tên sát thủ thân hình cao lớn, như sát thần hiện thân lao vào giữa kẻ địch, cương đao trong tay hắn khi thì nhanh nhẹn như rắn nước xuyên vào chỗ yếu hại, khi thì mạnh mẽ như cự chuỳ bổ đôi khiên, chém giết liên tục một đường gần chục binh sĩ, mở ra một khe hở giữa rừng khiên giáo, tưng2 bước từng bước tiền gần đến cỗ xe ngựa.
“Trần Ân, kẻ đến hãy báo tên”. Một tiếng thét chói tai vang lên cùng một đường kiếm đầy uy lực chém xuống cắt đứt đường tiến công của hắn. Một vị tướng tay trái cầm khiên đỏ rực, tay phải cầm trường kiếm như cô hồn dã quỷ từ dưới lòng đất chui lên, ngăn cản trước mặt tên đầu lĩnh.
Trong nháy mắt đao kiếm va chạm, tên đầu lĩnh sát thủ bị lực phản chấn lui về sau hai ba bước, Trần Ân không cho đối thủ một giây để trả lời mà lao đến quét một kiếm về giữa ngực kẻ địch, một kiếm vừa nhanh vừa tràn đầy sức mạnh.
Tên đầu lĩnh cũng không phải kẻ vừa, mặc cho thân thể còn chưa vững, nghiêng ngả vặn người tung một đao gạt đường kiếm của Trần Ân ra, tay trái loé lên quang mang, một thanh chuỷ thuỷ ánh lên ánh sáng xanh đâm về phía cổ viên Đô uý nhưng bị chiếc khiên đỏ cản lại. Hai người như dã thú lao vào nhau, liên tiếp giao thủ, mỗi chiêu mỗi thức đều đánh vào chỗ hiểm, không chút lưu tình.
Hắc y tràn ra từ cánh rừng càng lúc càng đông, những binh lính tuy một thân từng trải nơi sa trường cũng mau chóng vơi dần trước lưỡi đao của kẻ địch. Vòng tròn bảo vệ quanh những chiếc xe ngựa càng lúc càng thu hẹp, trong khi quân địch thì càng đánh càng hăng, mắt thấy đã sắp không thể giữ nổi nữa.
Bắt giặc phải bắt vua trước, lúc này vài tên sát thủ đã tiếp cận được thùng xe mặc cho binh lính xung quanh liều chết chống cự. Nhưng kẻ đến vừa hung hãn vừa không sợ chết, sẵn sàng dùng mạng đổi mạng, chỉ cần bắt được người trong xe là trận chiến kết thúc. Sự điên cuồng như vậy đã nhanh chóng đánh gục những thân binh hộ vệ bên xe, một tên nhanh chân đã lên được thùng xe, vung đao phá tan cửa có ý muốn chui vào.
“Bảo vệ tiểu thư”. Trần Ân thấy sự tình trên, mắt đỏ ngầu quát lớn, liên tiếp vung mười kiếm tấn công kẻ địch, muốn bức lui hắn. Kiếm thế càng lúc càng mãnh liệt, phối hợp với khiên một công một thủ vô cùng nhuần nhuyễn làm tên sát thủ không ít lần bối rối.
Tên đầu lĩnh cũng một thân kinh qua không biết bao nhiêu chiến trường, trường đao trong tay múa càng lúc càng nhanh, đao chiêu khi ảo khi thật biến hoá liên tục, kết hợp với thanh chuỷ thủ như độc xà luôn lăm le tìm sơ hở, khiến Trần Ân không dứt ra được.
Tên sát thủ phá tan cửa, ánh mắt gã hiện lên sự tham lam cùng hưng phấn. Nhưng khi nhìn thấy sự tình bên trong xe thì không khỏi ngây người, một cô gái tuyệt mĩ đang lẳng lặng ngồi bên trong, tay cầm một chiếc nỏ tinh xảo, không nói không rằng bắn thẳng vào trán gã; vẻ đẹp tuyệt mĩ đó trở thành hình ảnh cuối cùng mà gã thấy trong đời.
Những tên còn lại chưa kịp hết sửng sốt khi thấy đồng bọn đột ngột văng ra khỏi xe, đã nhanh chóng bị những binh lính dùng gươm giáo của họ đâm xuyên qua người, vì để đột kích họ đã ở quá xa đồng đội. Ở phía xa xa, mắt thấy đồng bọn chết thảm trong tay kẻ địch, những tên sát thủ ở vòng ngoài chuyển hướng mũi tên của chúng về phía chiếc xe.
Những tiếng “phập..phập” do mũi tên sắc nhọn đâm sâu vào trong gỗ vang lên, trong khoảnh khắc đó những binh lính quả cảm đã dùng tấm khiên của họ che chắn trước cửa xe. Nhưng không may, một vài mũi tên đi lạc găm vào những con chiến mã to khoẻ, cơn đau đớn làm chúng hí dài và nổi điên và bắt đầu lao đi. Một binh sĩ gần đó vứt bỏ khiên giáo, vươn tay muốn giữ dây cương nhưng bị chúng hất văng qua một bên, bất tỉnh tại chỗ.
“Bắn nó, bắn gục những con ngựa”. Trần Ân gương mặt tái mét, chỉ tay về chiếc xe, muốn dừng nó lại bằng mọi giá. Nhưng hai bên đang giao tranh kịch liệt, nào có dễ dàng để cung thủ có cơ hội ra tay.Đám chiến mã như kẻ mù trong đêm, điên cuồng lao đi trên con đường nhỏ hẹp bất chấp mép vực ngay bên cạnh, như một tia chớp xuyên qua giữa hai đội nhân mã. Một bóng người từ trong thùng xe lao ra, chộp lấy dây cương, nghiêng ngả cố gắng kìm chiếc xe lại.
Người này mặc áo vải thô bó sát người, chuyên dùng cho kị sĩ, trên vai còn quấn một chiếc áo khoác có mũ trùm, che kín cả khuôn mặt. Bộ quần áo kị sĩ bó sát người, trong những tia nắng lẻ loi còn sót lại của ngày dài, lộ ra một thân hình tuyệt mĩ, trước đầy đặn sau cong vểnh, vô cùng dụ hoặc.
Đôi bàn tay trắng nõn đang giữ chặt dây cương, thân hình mảnh mai lắc lư tự như sắp ngã theo theo chiếc xe ngựa khiến cho người ta liên tưởng đến một cành liễu lung lay dưới gió. Nàng cố gắng lái những con ngựa điên này đi đúng đường, vì ngay sát bên kia thôi chính là mép vực và con sông Mã mạnh mẽ đang chảy, phía trước lại chính là một khúc quanh gấp.
Khúc quanh đã gần ngay trước mặt, dây cương được ghì đến mức hằn lên bàn tay trắng nõn những đường đỏ rõ ràng, đôi chút chỗ còn rướm máu. Bằng một sức mạnh vượt quá cơ thể nhỏ nhắn của một cô gái một cô gái, những con chiến mã bị kéo chuyển hướng ngay khi vào khúc quanh, những gót sắt vừa vặn rẽ khỏi mép vực trong gang tấc. Nàng chưa hít lấy một hơi, thì thùng xe to lớn theo quán tính vẫn tiếp tục đi thẳng, lao ra khỏi mép vực, và kéo theo cả những con chiến mã trượt xuống dòng sông Mã cuồn cuộn, biến mất không một chút dấu tích.
Mắt thấy chiếc xe ngựa to lớn biến mất tại mép vực, chỉ còn lại vài vết bánh xe nguệch ngoạc hằn sâu trong bùn, những binh sĩ còn sót lại như hoá điên, hung hăng lao vào tấn công kẻ địch. Trong cơn điên cuồng, những thanh kiếm được vung lên cho đến khi chúng gãy nát hoặc những thanh đao tước đi hơi thở cuối cùng của chủ nhân chúng.
Khi kiếm đã gãy, khiên đã vỡ, con đường núi xinh đẹp chỉ còn lại những vết máu loang lổ và những xác người nằm la liệt, có xác kẻ thù, có xác binh lính, thậm chí có những người quấn vào nhau, đến chết cũng không rời.
Đứng bên mép vực, đôi mắt của tên thủ lĩnh đám sát thủ nhìn đăm đăm vào dòng nước bên dưới, đến khi những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên má làm hắn tỉnh lại thì đã qua một lúc lâu rồi, mưa rồi.Ra lệnh cho thuộc hạ thu gom xác chết phe mình, còn phe địch thì tất cả đều đẩy xuống sông, xóa sạch dấu vết. Riêng hai chiếc xe ngựa thì được dỡ hàng hóa xuống, chia nhỏ cho mọi người đeo lên vai rồi cũng đẩy xuống dòng nước đen ngòm.
Chưa đầy mười lăm phút trôi qua, đám sát thủ đã hoàn thành công việc, đứng thành đội ngủ chỉnh tề sau lưng hắn từ bao giờ, áo tơi mũ trùm, sẵn sang đợi lệnh. Đôi môi tên đầu lĩnh mấp máy: “Đi thôi”
Cả đoàn người biến mất dần trong bóng tối của khu rừng như chưa từng xuất hiện. Những giọt mưa càng lúc càng dày đặc, gột rửa mùi máu tanh của khu rừng già.