Sát Quỷ Đạo

Chương 4: Chương 4: Lễ Hội Hoa Đăng




Mặt trời đã ngả về Tây, thành Hàm Dương khoác lên mình một vẻ rực rỡ khiến lòng người mê mẩn. Trên khắp các con đường trong thành, đâu đâu cũng có ánh đèn lồng đủ màu sắc soi rọi, những con đường nhộn nhịp bởi người đi chơi lễ, những gánh hàng rong cất tiếng hát rao bằng giọng từ các miền xa lạ.

Dương Lăng đang ngồi bên mép cửa sổ, hướng ra con sông trước mặt, say mê nhìn ngắm vẻ đẹp của thành Hàm Dương về đêm. Ánh sáng từ những con thuyền đi lại như thoi đưa trên mặt sông đen ngòm đem lại cho hắn chút cảm giác ấm áp của ký ức.

- Anh luôn thích mơ mộng như vậy.

Vân Lộ không biết khi nào đã đứng phía sau Dương Lăng.

- Dẫu sao cũng không ai đánh thuế giấc mơ. Sông thực tế quá buồn chán lắm.

Hắn trả lời, ánh mắt nhìn ra con sông có chút mơ màng. Trong phút chốc hiện lên hình ảnh đi chơi những ngày lễ hội ở kiếp trước, tuy mỗi nơi mỗi vẻ, nhưng bầu không khí vui tươi rộn ràng này khiến hắn cảm thấy mình đang sống.

- Nhiệm vụ lần này anh không cần nhận.

Vân Lộ nói nhỏ, cô cảm thấy những điều kiện đưa ra lúc chiều là quá nguy hiểm, nhất là với một Kỵ Binh cấp thấp như Dương Lăng.

Dương Lăng cười cười vẫy tay.

- Cô không cần lo lắng, tôi không dễ chết vậy đâu.

- Anh vẫn thích giúp người khác như vậy, những người như chúng ta không nên có ý nghĩ này trong đầu, nó quá nguy hiểm.

Vân Lộ thở dài, quen biết Dương Lăng lâu rồi, có một số chuyện không nói ra nhưng nàng hiểu rất rõ. Hắn không thích hợp làm một Kỵ Binh. Mặc dù Kỵ Binh bị mọi người ghét bỏ, nhưng hắn vẫn muốn giúp đỡ người khác, cố gắng tự coi mình như một người bình thường.

- Cô sợ tôi liên lụy cô sao, yên tâm đi, tôi không để cô chết đâu.

Dương Lăng nhảy vào trong nhà, lấy một cái bánh ngọt trên bàn cho vào miệng.

- Xì, anh yên tâm. Có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chạy trước, dẫu sao Giám Sát cũng không đặt nặng vấn đề nhiệm vụ.

Vân Lộ chu cái mỏ nhỏ nhắn của mình.

- Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cô không thể bỏ bạn bè dễ dàng như vậy chứ.

Dương Lăng dở khóc dở cười.

- Người khác thì tôi sẽ áy náy lương tâm, còn anh thì không.

Vân Lộ cười nhạt.

- Được rồi , không nói chuyện này nữa. Chúng ta đi chơi thôi, lễ hội thế này không phải khi nào cũng gặp được đâu.

- Cô cũng ham chơi đâu thua gì tôi.

Dương Lăng lập tức vui vẻ.

Mười lăm phút sau, Dương Lăng và Vân Lộ sánh vai đi hòa vào dòng người đi chơi hội. Hôm nay chỉ là đêm trước Lễ hội mà thôi, nhưng khắp nơi đã tràn ngập không khí rộn ràng vui tươi. Cả tòa thành như một ngọn đèn khổng lồ, rực sáng giữa màn đêm.Trên các con đường trong thành, người người đi lại náo nhiệt, khắp nơi đều là hoa đăng. Trên tay mỗi người đều cầm một cái đèn, nhỏ to đều có, thậm chí có những kẻ giàu có sau lưng dẫn theo vài tên hầu khiêng một cái hoa đăng to tướng.

Lầu các hai bên đường đều treo những dây hoa đăng rực rỡ đủ màu, xanh xanh đỏ đỏ đong đưa theo gió trông vô cùng bắt mắt. Người đi đường chen nhau ngắm nhìn, chỉ chỏ vào các loại hoa đăng, tiếng cười nói náo nhiệt hòa với không khí thoang thoảng hương thơm của rượu khiến lòng người cũng nhộn nhạo theo.

Dương Lăng nhìn ngắm một vòng, bất giác mỉm cười. Trong đầu hắn đang nhớ đến những mùa Giáng Sinh, cũng rực rỡ thế này, nhộn nhịp thế này. Thầm than trong lòng, không hổ danh là Đăng hội Hàm Dương, chỉ có ngày không có đêm.

Vân Lộ cũng đi nhiều nơi, nhưng đều là làm nhiệm vụ, lần đầu tiên hòa mình vào không khí náo nhiệt của lễ hội thế này cũng không khỏi cảm thấy lạ lẫm, nhìn đông ngó tây vô cùng hiếu kì.

Bên cạnh có mấy người bán đèn lồng, miệng không ngừng cất tiếng hát rao. Ở Hàm Dương này, người ta thích hát rao. Nó như là một nét văn hóa đặc trưng của vùng này, bán đèn lồng hát rao, bán rượu hát rao, thậm chí bán gà vịt cũng hát. Mỗi bài hát rao đều có ca từ đơn giản, nhưng lại mang nét đặc sắc riêng của từng nghề, từng người bán.

Vân Lộ ngắm nhìn những chiếc đèn bằng vải lụa xinh đẹp đong đưa theo gió, trong mắt hiện lên sự thích thú, nhưng cuối cùng cũng đi ngang qua. Việc này không thoát khỏi mắt Dương Lăng, hắn dừng lại trước một người bán đèn lồng, cất tiếng hỏi:

- Bác ơi, đèn lồng này bán sao vậy ?

- Đèn lớn hai mươi đồng, đèn nhỏ mười đồng. Nếu mua hai chiếc sẽ giảm năm đồng.Ông già bán đèn cười cười nói, đôi bàn tay gân guốc vẫn không ngừng cắt dán những mảnh lụa cho một chiếc đèn mới.

Vân Lộ thấy Dương Lăng dừng lại, cũng nhẹ nhàng đứng bên cạnh nhìn ngắm những chiếc đèn lồng, đôi mắt tập trung vào một cái đèn hoa sen ngũ sắc tuyệt đẹp được treo trên cùng của sạp hàng.

Dương Lăng chỉ lên ngọn đèn hoa sen đó, tươi cười hỏi:

- Ông à, chiếc đèn này bán sao ?

- Ồ, cậu rất có mắt thẩm mĩ đấy, đây là chiếc đèn đẹp nhất của lão, giá một trăm đồng.Ông lão tươi cười, gương mặt vui sướng không giấu vẻ tự mãn vì tác phẩm mình làm ra.

- Ồ, rẻ vậy sao ? vậy lấy cho cháu chiếc đó.Dương Lăng thoải mái thanh toán tiền, đặt chiếc đèn vào tay Vân Lộ, cười tủm tỉm.

- Không cần cảm ơn tôi đâu.

- Hứ, tôi đâu có nhờ anh mua giùm, tự tôi cũng có tiền.

Vân Lộ ngoài cứng trong mềm. Mặc dù cong mỏ lên phản đối Dương Lăng nhưng ánh mắt dán chặt vào chiếc đèn hoa sen, không ngừng ngắm nghía.

Theo dòng người đông đúc, Dương Lăng cùng Vân Lộ đến một ngọn đồi ở phía Tây Bắc của thành. Khi nhìn thấy toàn cảnh trước mắt, Vân Lộ không khỏi “A” lên một tiếng.Phía trước bọn họ là một ngọn đồi nhỏ, đang rực rỡ dưới ánh sáng của vô vàn ngọn hoa đăng. Ngọn đồi này có rất nhiều cây bạch quả cổ thụ, vì đang là đầu xuân nên cành lá đều trơ trụi. Nhưng lúc này trên mỗi cành cây khô gầy đó, đều được treo rất nhiều đèn hoa đăng, tạo thành một rừng “cây hoa đăng” lấp lánh.

Bạch quả ngàn năm chính là điềm đại cát đại lợi, trong truyền thuyết dưới tàng cây bạch quả cầu khấn sẽ đem lại những điều may mắn trong cuộc sống. Dưới tàng cây sớm đã đông đúc những người đi chơi hội, treo những chiếc đèn lồng lên cây và nhắm mắt cầu nguyện.

- Chúng ta đến đó xem đi.

Dương Lăng kéo tay Vân Lộ chen vào đám người, đi dưới những cái cây hoa đăng rực rỡ đó, tận hưởng cảm giác lễ hội.

Đến dưới chân cây đại thụ lớn nhất ở trên đỉnh đồi, Vân Lộ dừng lại, tỏ ý muốn treo đèn lồng lên cây.

Cây đại thụ này to cao hơn hẳn những cây khác, những chạc cây cũng vươn cao quá đầu người, nên dù nó cổ xưa và có dáng đẹp nhất khu rừng, nhưng trên những cành cây cũng chỉ lưa thưa khoảng chục chiếc đèn lồng đang đung đưa theo gió.

Xung quanh gốc cây có không ít cặp đôi đang cố gắng treo đèn của mình lên những cành cây, râm ran vang lên những tiếng cổ vũ động viên người tình từ những cô gái.

- Để ta giúp nàng nhé.

Dương Lăng đưa tay đỡ lấy chiếc đèn hoa sen ngũ sắc của Vân Lộ, nháy mắt với nàng.

- Tự ta cũng treo được, ai cần ngươi giúp.

Những cành cây này chỉ cao hơn hai mét, với một Kỵ Binh mà nói thì chẳng khác gì dưới đất, nhưng nàng vẫn đặt đèn lồng của mình vào tay hắn. Một cô ái dịu dàng chẳng ai nhảy lên treo đèn vào những cành cây cao hơn hai mét cả.

Chỉ với vài bước nhảy đơn giản, chiếc đèn hoa sen ngũ sắc đã được treo trên một cành cây, lung lay theo gió như một ngôi sao giữa trời đêm.

Vân Lộ nhìn say sưa ngắm nhìn chiếc hoa đăng, rồi ngước nhìn khu rừng rực rỡ dưới chân đồi, đôi mắt long lanh. Nàng quay sang bên canh, nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười thậm chí còn rực rỡ hơn cả những hoa đăng đẹp nhất, nói nhỏ.

- Cám ơn.

- Này, đừng dễ xúc động vậy chứ. Ngày mai ta đưa nàng đi ngắm đèn trời không phải là khóc luôn sao ?

Bầu không khí đẹp đẽ trong nháy mắt bị câu nói tưng tửng của Dương Lăng thổi đi mất tiêu.Vân Lộ chỉ lườm hắn một cái rồi nhẹ nhàng đi xuống đồi.

Rời khỏi những con đường lớn đông đúc tấp nập, Vân Lộ dẫn Dương Lăng đi đến một con phố nhỏ. Khác với vẻ nhộn nhịp của con đường bên cạnh, con phố này chỉ treo mỗi nhà một chiếc đèn lồng nhỏ. Hai bên con phố đều là những căn nhà gỗ có vẻ cổ xưa, tất cả các căn nhà bên trong đều bán đàn, từ đàn tranh tới đàn nhị, tam huyền cầm đến nguyệt cầm, loại nào cũng có.

Đến trước một cửa tiệm có tên “Thiên Giai”, Vân Lộ tiến vào nói với tên phục vụ đứng ở quầy.

- Ta đến để lấy đàn.

Tên phục vụ mới tuổi thiếu niên thấy đột nhiên có một mỹ nữ xuất hiện, cơ hồ quên cả việc tiếp khách, đứng si ngốc ngắm nhìn. Cho đến khi Dương Lăng ho nhẹ một tiếng mới vội vã mở miệng:

- Xin hỏi tiểu thư tên gì ?

- Lộ Vân.

Nàng khẽ trả lời.

- Ra là Lộ Vân tiểu thư, xin đợi một chút.

Tên phục vụ chạy biến vào phòng sau, chỉ trong chốc lát đã cầm ra một cây đàn tranh. Cây đàn này có vẻ nặng khác thường, khiến tên nhóc này cầm lảo đảo muốn rơi đến nơi, Dương Lăng vội đến đỡ giùm hắn.

Vân Lộ lấy từ trong người ra vài đồng tiền lẻ đưa cho hắn, rồi hai người rời cửa tiệm trở về phòng trọ của mình.

Quá nửa đêm, trên nóc của một ngôi tửu lâu năm tầng ở khu Tây thành, có hai bóng đen đang đứng lặng lẽ hòa mình vào màn đêm. Cả hai người đều mặc đồ da bó sát, đeo mạng che mặt, trên người có mang vũ khí. Họ đang quan sát những binh lính đi tuần tra bên dưới.

Khác với những khu vực khác của thành Hàm Dương, khu Tây hiện tại đang bị phong tỏa, lệnh giới nghiêm được ban bố khiến khu vực này lạc long so với phần còn lại đang tưng bừng không khí lễ hội của tòa thành.

Chốc chốc lại có một nhóm mười binh sĩ, giáp dày thương nhọn, dắt theo chó săn đi tuần khắp các con đường.

- Năm phút nữa sẽ đến lúc giao ca.

Vân Lộ nói khẽ.

Ngay khi những binh lính của ca sau gặp ca trước và bắt đầu bàn giao công việc, Dương Lăng và Vân Lộ hóa thành hai bóng đen lao vùn vụt trên mái nhà, tiến thẳng vào khu phía Tây.

Ngay khi nhảy xuống mái một căn nhà vùng trung tâm phía Tây, một cảm giác ớn lạnh lập tức chạy dọc sống lưng Dương Lăng.

- Chúng ta bị phát hiện rồi.

Vừa dứt lời, trong những góc khuất trên mái nhà, vài mũi tên xé gió lao ra nhắm về phía hai người bọn họ.

Dương Lăng khéo léo lách mình giữa những mũi tên, trượt mình nhảy sang một mái nhà thấp hơn. Chưa kịp đứng vững, thì tiếng xé gió từ sau cuốn tới, bất đắc dĩ hắn đành vung hai thanh đoản đao ra đón đỡ, mượn lực trượt lùi ra sau năm sáu mét mới dừng lại.Bên kia Vân Lộ cũng bị hai binh sĩ dùng trường kiếm tập kích, hai người đấu với nhau vài chiêu nhất thời chưa phân thắng bại.

Hai bên trái phải Dương Lăng là mấy cung thủ đang chĩa tên về phía hắn, trước mặt bị một gã binh sĩ to lớn chắn ngang. Hắn cao phải tới hai mét, loại trường kiếm quân đội to lớn dùng hai tay vậy mà hắn chỉ cầm bằng một tay, chỉ vào mặt Dương Lăng quát lớn.

- Ngươi đã vi phạm lệnh giới nghiêm, mau bỏ vũ khí đầu hàng. Nếu chống cự sẽ bị xử tử tại chỗ.

- Đội trưởng nhiều lời làm gì, bắt trước hỏi sau cũng được.

Một gã binh sĩ cầm cung đứng gần đó lên tiếng.

Dương Lăng khịt mũi không trả lời, tính toán đường lui để cùng Vân Lộ rời đi. Họ đã bị lộ, công việc hôm nay cũng nên kết thúc càng sớm càng tốt, tránh kéo thêm nhiều binh sĩ đến đây.

Gã Đội trưởng thấy Dương Lăng không trả lời mà từ từ lui từng bước nhỏ, xem ra có ý muốn chạy nên cũng không kiên nhẫn nữa, lao mình tới tấn công trước. Cả thân hình như một ngon núi phóng đến, vung thanh trường kiếm chém thẳng xuống đầu Dương Lăng.

~Rầm~ Mái ngói chỗ Dương Lăng vừa đứng bị chém bay một mảng lớn, nhưng Dương Lăng dùng một tốc độ ma quỷ lách qua một bên né đòn tấn công đó. Ngay lập tức những cung thủ nãy giờ đang chờ đợi phía sau phóng một loạt tên đánh bồi, nhưng tất cả đều cắm xuống mái ngói.

Những cung thủ bị dọa sợ, hắc y nhân này vậy mà thân pháp lại né được cả cung tiễn. Phải biết rằng cung họ dùng đều là trường cung tam thạch của quân đội, lực đạo và tốc độ vô cùng mạnh mẽ, tuy không nói là bách phát bách trúng nhưng một loạt tên bắn ra đều dễ dành tránh khỏi thì đây là lần đầu gặp.

Dương Lăng cũng chẳng để tâm đến những cung thủ nọ, nhảy vài bước lớn đến kế bên Vân Lộ hỗ trợ. Hai người phối hợp ăn ý với nhau chỉ trong vài chiêu đã bức lui hai binh sĩnh, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Ngay khi sắp sửa phóng mình qua mái nhà, một tiếng hét lớn vang lên:

- Phóng lưới.

Trong nháy mắt, một tấm lưới đen nhè nhẹ lấp lánh ánh kim loại bao trùm lấy hai người, cuốn chặt lấy họ rớt xuống con hẻm nhỏ dưới chân.

Gã Đội trưởng mau chóng dẫn binh sĩ đến lục soát ngõ nhỏ đó, nhưng họ chỉ tìm được một tấm lưới rách, còn bóng dáng hai kẻ đột nhập đã mất tăm không còn dấu tích.

- Hai kẻ quái vật này là ai vậy ?

Cầm trên tay tấm lưới rách, vẻ mặt hắn trầm ngâm. Đây là lưới mắt cáo dệt bằng sợi pha kim loại, rất chắc chắn, cho dù là Dị Ma cũng khó thoát nổi. Mép lưới đều có bi sắt để khi tung lưới sẽ nhờ lực li tâm mà quấn chặt mục tiêu, phong tỏa hoạt động tay chân, nên người thường mà dính phải thì chắc chắn không thể thoát. Vậy mà bây giờ lại bị cắt rách, hơn nữa vết rách rất ngọt và thẳng tắp, tựa như giấy bị dao cắt vậy.

- Đưa chó săn đến đây.

Gã ra lệnh, mặc dù hắn biết ra khỏi khu Tây là một rừng người, chó săn cũng khó có khả năng tìm ra tội phạm, nhưng có hi vọng còn hơn không.

Cùng lúc đó, phủ Tổng trấn.

Trong một tòa lầu các thanh nhã phía Tây, có một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đang quỳ một gối giữa một đồ hình. Hai cánh tay không ngừng rê theo đồ hình phức tạp trên sàn gỗ, đôi mắt lim dim. Dưới chân anh ta không ngờ lại là bản đồ khu Tây được khắc lên gỗ, những ngón tay anh ta vân vê đến mép đồ hình thì nhấc lên, mở mắt ra nói:

- Thoát rồi, có đụng độ nhỏ nhưng binh sĩ không giữ được họ. Hơn nữa hình như họ cũng phát hiện ra tôi rồi.

Một lão nhân khoảng ngũ tuần, thân hình cao lớn tráng kiện, nãy giờ đứng ở bên lẳng lặng quan sát, nheo mắt nói:

- Phát hiện ra cậu sao ? Họ cũng là Thuật sĩ à.

Người thanh niên đứng thẳng dậy, nói bằng giọng khẳng định:

- Không phải Thuật sĩ, nếu không họ đã không phạm vào kết giới khu Tây, nhưng khả năng cảm ứng của họ rất mạnh, ngay khi tôi cảm ứng được họ thì họ cũng đồng thời cảm ứng được tôi.

- Loại người như vậy đến tham gia Lễ hội cũng không phải hiếm, nhưng sao họ lại lảng vảng gần khu Tây ? Lẽ nào là vì Dị Ma.

Lão già nhắm mắt trầm tư, Lễ hội năm nay có lẽ sẽ không yên bình nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.