Sát Quỷ Đạo

Chương 3: Chương 3: Nhiệm Vụ Bí Mật




Bên bờ một con suối nhỏ cách ngôi làng khoảng hai mươi dặm về phía Đông.

Dương Lăng đang ngồi thảnh thơi dưới bãi cỏ ăn sáng, bên cạnh hắn là chiếc áo khoác rộng thùng thình đang được vắt ngang một cành cây, nước từ đó còn nhỏ ra tí tách.

Hắn nhắm mắt thưởng thức bữa sáng của mình, chỉ vài ổ bánh mì và thịt khô, trên gương mặt đầy vẻ hưởng thụ. Từ đăng xa, một bóng người chậm rãi đi đến:

- Tôi không thấy bánh mì cũ và thịt khô có gì ngon lành mà anh lại bày ra cái vẻ mặt sung sướng đó.

Người đến là một cô gái trẻ, tầm hai mươi tuổi, dắt một con hắc mã sau lưng. Mái tóc màu hung nhạt phối hợp với gương mặt thanh thoát trắng trẻo làm toát lên vẻ xinh đẹp pha chút kiêu kì. Thân hình thon thả giấu sau bộ quần áo đơn giản bằng vải thô, thêm một chiếc túi khá lớn phía sau khiến cô không khác gì một lữ khách bình thường.

- Vân Lộ, đừng coi thường món bánh mì này. Nó làm bằng lúa mì đen, ngon lắm đấy, cô muốn thử một miếng không .

Dương Lăng cười cười, trên tay vung vẩy ổ bánh mì nhăn nhúm như cái giẻ lau.

- Cám ơn, tôi chỉ ăn thức ăn dành cho người.

Cô gái tên Vân Lộ dẩu môi, tên này đến cái thứ đó cũng dùng để mời khách được.

- Ờ quên, cô chắc vừa mới thu tiền công xong, nên dắt tôi đi ăn một chút nhỉ.Dương Lăng lại cười, chỉ chỉ cái ba lô sau lưng cô. Vân Lộ cũng cùng tổ chức với Dương Lăng, chỉ khác là cô không có khả năng chiến đấu mạnh mẽ nên đảm nhiệm vai trò làm người giám sát kiêm việc thu tiền công.

- Nếu anh muốn ra trước Tòa án binh vì tham ô thì tôi cũng chiều.Vân Lộ cười lớn, móc ra một cái túi to bằng hai bàn tay đung đưa trước mặt hắn, bên trong phát ra những tiếng kim loại trong trẻo.

- Cô suốt ngày lấy Tòa án binh ra hù dọa tôi, nếu tôi chết thì ai kiếm tiền cho cô đây.

- Tôi có nghe lầm không vậy, cái thứ như anh một tháng kiếm về được bao nhiêu mà tôi phải dựa vào anh để sống, đừng làm tôi đau bụng chứ.

Cô ta lại cười, Dương Lăng cảm thấy Vân Lộ có một nụ cười trông vô cùng quyến rũ nếu không tính ánh mắt khinh bỉ đang nhìn mình.

- Được rồi, cô đến đây không phải để sỉ nhục tôi chứ.

- Tất nhiên là không, anh thì biết nhục là gì. Tôi đến đưa anh tiền công cho việc vừa rồi.

Vân Lộ đáp, bàn tay nhỏ nhắn thò vào trong túi, rút ra ba thanh vàng to bằng ngón tay ném về phía hắn.

-Thêm một thanh được không, cái túi đó còn nhiều mà.Dương Lăng chụp lấy ba thanh vàng đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái túi như muốn moi từ đó ra thêm vài thanh nữa vậy.

-Quên đi, có nhiều vàng hơn nữa anh cũng chẳng để làm gì.Nàng cất chiếc tui vào trong ba lô và khóa lại. Dường như chẳng hề nghe thấy lời van nài của hắn, cô tiếp tục nói:

- Có nhiệm vụ mới cho anh đây. Thật khó để kiếm được một nhiệm vụ dễ dàng cho kẻ yếu đuối như anh.

- Cám ơn.

Dương Lăng chỉ mỉm cười. Vân Lộ lờ đi và tiếp tục nói:

- Có một nhiệm vụ khá đặc biệt, con trai của Tổng trấn thành Hàm Dương yêu cầu Kỵ Binh giải quyết một vụ Dị Ma ở trong thành.Nghe đến thành Hàm Dương, Dương Lăng nhíu nhíu mày, nói:

- Đó chả phải là nơi đã cấm Kỵ Binh đặt chân vào hay sao ? Họ có lực lượng quân đội riêng để chống lại dị thú bất kì xâm nhập mà.Mỗi một thành phố đều có một Tổng trấn cai quản. Thành Hàm Dương cũng vậy, nhưng Tổng trấn Hàm Dương trước nay không hề thích Kỵ Binh nên đã ban lệnh cấm họ đặt chân vào thành dù bằng lí do gì đi nữa. Hành động này xem như chống đối với Hoàng tộc, nhưng dòng họ của vị Tổng trấn này được Hoàng gia ưu ái nên không thấy họ có ý kiến gì về mệnh lệnh trên.

- Đúng vậy, nhưng con Dị Ma này rất ít khi gây án và ẩn dấu rất khéo léo, người của họ không thể tìm được vết tích gì của nó. Sắp tới lễ hội Hoa đăng trong thành, họ không muốn lễ hội này bị phá hỏng nên bất đắc dĩ đành nhờ đến chúng ta. Và anh được cấp trên chỉ thị thực hiện nhiệm vụ này, trong bí mật. Tiền công sẽ là bốn phần, dĩ nhiên nếu anh sống sót trở về.

Dương Lăng nhíu nhíu hàng lông mày.

- Nói như vậy con Dị Ma này cũng không phải loại thường, theo tôi nghĩ là một con biến dị sống lâu năm.

Vân Lộ thở dài:

- Đúng vậy, nhưng nhiệm vụ lần này không ai khác ngoài anh có thể thực hiện được. Các Kỵ Binh khác đều có yêu khí quá nồng đậm, tiến vào thành sẽ bị phát hiện ngay, chỉ có anh mới có thể lặng lẽ vào thành như người bình thường được.

Dương Lăng khác với các Kỵ Binh khác ở chỗ hắn hầu như chỉ sử dụng sức mạnh cơ thể của mình, rất hiếm khi dùng đến sức mạnh thật sự của Kỵ Binh. Cũng vì thế trong Hội Kỵ Binh thứ hạng của hắn không được cao lắm, nhưng mấy nhiệm vụ bí mật thế này lại trở thành đối tượng hoàn hảo.

- Chà, lễ hội sao, lâu rồi tôi cũng không tham dự lễ hội. Nhưng tôi không thể mặc quân phục vào thành được, khỏa thân lại càng không.

Dương Lăng nhét nửa cái bánh mì còn lại vào trong miệng, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói:

- Bớt nhiều chuyện đi, đây là đồ của anh.

Vân Lộ lại lấy từ ba lô ra một cái bọc nhỏ vứt trước mặt hắn. Dương Lăng mở ra xem thì thấy đây là một bộ đồ bình thường, xem ra là để cai trang vào thành.Khoác lên mình một bộ đồ bằng vải lanh thoáng mát, Dương Lăng trông không khác gì một lữ khách bình thường, sát khí của quân đội hầu như được ẩn dấu hoàn toàn sau lớp vải. Xoay mình ngắm nghía một hồi, hắn tấm tắc khen:

- Không ngờ cô chọn đồ lại vừa vặn như vậy, rất hợp với vẻ ngoài đẹp trai của tôi.

- Hoang tưởng, không còn nhiều thời gian chơi bời đâu, Hàm Dương cách đây ba ngày đường, còn cách bốn ngày nữa là lễ hội được tổ chức.

Vân Lộ cau mày, tên khốn này lúc nào cũng lề mề.

- Xin tuân lệnh.

Dương Lăng nháy mắt, thu dọn đồ đạc rồi phóng mình lên lưng ngựa. Vân Lộ cũng cưỡi con hắc mã của mình, phóng theo sánh vai cùng hắn.

- Cô đi đâu vậy?

Dương Lăng bất ngờ khi thấy cô ta đi cùng mình, buột miệng hỏi. Thường thì Giám Sát không làm việc chung với Kỵ Binh, họ chỉ đến giao nhiệm vụ và trả công sau khi nhiệm vụ hoàn thành.

- Đến Hàm Dương, nhiệm vụ này chúng ta cùng làm, chúng ta sẽ đóng giả làm anh em đến thăm người thân nhân dịp lễ hội.

- Tôi thấy đóng giả làm vợ chồng thì khó bị phát hiện hơn đấy.

Dương Lăng cười bí hiểm, liếc mắt nhìn nàng.

- Muốn làm anh hay làm người hầu, tùy anh chọn.Vân Lộ bị hắn nhìn đến độ có chút bối rối, gắt lên. Thực ra lúc đầu Hội Kỵ Binh cũng sắp xếp cho họ đóng giả làm vợ chồng, nhưng vì ngại ngùng nên nàng tự ý sửa lại thành anh em.

Hai người họ sánh vai cùng tiến về thành Hàm Dương, trên đường đi Vân Lộ bắt Dương Lăng phải học thuộc thân phận giả và những lưu ý khi thực hiện nhiệm vụ này, lúc nào cũng réo bên tai khiến hắn nhức hết cả đầu.

Tiết xuân mang theo không khí giá lạnh làm tuyết đóng băng trên đường thành từng tảng băng lớn lồi lõm, khiến xe ngựa đi qua lắc lư không yên, mỗi khi bánh xe nghiến qua lớp băng lại phát ra các tiếng "tí tách" sắc lạnh nghe thật động tâm. Khắp nơi đều treo đen lồng, to có nhỏ có, đủ loại kiểu cách, hình dạng khác nhau, cái gần cái xa, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh sáng dìu dịu trông thật là đẹp mắt.

Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cuộc họ cũng đến dưới cổng thành Hàm Dương. Tòa thành cổ kinh với tường cao sừng sững đầy vẻ cổ kính, binh sĩ đi tuần từng nhóm qua lại trên tường thành, người nào người nấy đều toát lên sát khí của quân nhân đã từng chinh chiến sa trường.

Hàm Dương là thành trì lớn nhất khu vực mạn Đông, được người ta gọi là tòa thành của lễ hội. Những lễ hội đặc sắc được tổ chức quanh năm suốt tháng, mùi rượu và tiếng ca hát chưa bao giờ dứt cả ngày lẫn đêm.

Mặc dù thời tiết có chút se lạnh, nhưng dòng người đổ vào thành dự lễ hội như một dòng sông kéo dài, đâu đâu cũng thấy ngựa xe tấp nập, tiếng cười nói ríu rít vang lên không dứt.

Dương Lăng và Vân Lộ sau khi vào thành thì đặt một phòng trọ ở một tửu lâu ven sông. Tiểu nhị mới đầu không chú ý lắm đến hai người khách lữ hành từ phương xa đến, nhưng khi Vân Lộ đưa cho hắn vài thanh bạc thì thái độ trở nên nhiệt tình hẳn, cười nói lấy lòng:

- Hai vị đi đường xa đến dự Hội hoa đăng hay sao ? Hội hoa đăng ở thành này nổi tiếng lắm đấy, mỗi năm mỗi vẻ khiến người ta say mê.

Vân Lộ muốn lên tiếng thì Dương Lăng đã nhanh nhảu nói trước:

- Đúng vậy đúng vậy. Nghe danh Hội hoa đăng Hàm Dương đã lâu, nay mới có dịp cùng phu nhân đến thưởng thức. Lấy cho ta một căn phòng thượng hạng nhé.

Tên tiểu nhị vui vẻ dắt hai người lên một căn phòng trên tầng, không mảy may để ý đến vị phu nhân đôi mắt đang tóe lửa đang “âu yếm” nhìn chồng mình.

Căn phòng của họ có cửa sổ hướng ra con sông lớn trong thành. Bên trong phòng rất rộng rãi với đồ gỗ được chạm khắc tinh xảo, một chiếc giường đôi và hai bộ quần áo ngủ đã chuẫn bị sẵn, phục vụ rất chu đáo.

Từ lúc vào phòng, Vân Lộ vẫn giữ đôi mắt hình viên đạn với Dương Lăng, hầm hừ trong miệng nhưng không tiện phát tác, chỉ dặn dò tên phục vụ vài câu rồi bắt đầu chuẩn bị công việc.

Dương Lăng chả mảy may để ý, chỉ vơ đại bộ quần áo ngủ rồi đi tắm. Ba ngày đường liên tục tuy không khiến hắn mệt mỏi, nhưng người ngợm luộm thuộm chả khác gì tên ăn mày, mà hắn lại ưa sạch sẽ.

Ngủ một giấc đến trưa, Dương Lăng bị mùi thức ăn nóng hổi đánh thức, làu bàu lết khỏi giường đi đến bên bàn ăn, cầm một cái bánh ngọt cho vào miệng.

- Ngon thật.

- Còn biết dậy ăn sao ?

Vân Lộ không thèm ngước nhìn hắn, vẫn tập trung vào bữa ăn của mình. Nàng sau khi tắm rửa đã thay cho mình một chiếc váy đơn giản màu vàng nhạt, nhẹ nhàng tôn lên những đường cong gợi cảm của cơ thể. Chiếc váy làm cô mất đi khí chất mạnh mẽ của một quân nhân, thay vào đó là vẻ dịu dàng thanh thoát của một tiểu thư nhà giàu.

- Vân Lộ này, tôi đã khen cô xinh đẹp bao giờ chưa nhỉ ?

Dương Lăng cười nói. Vân Lộ đích thực là một mỹ nữ cực phẩm, chỉ có điều thường ngày vẻ đẹp đó không bộc lộ ra mà thôi.

- Lắm lời, ăn xong chúng ta sẽ đi gặp khách hàng.

Vân Lộ chẳng quan tâm đến lời khen của hắn, chỉ đáp gọn lỏn.Nhắc đến công việc, Dương Lăng cũng không đùa cợt nữa, lấy cho mình một chén cơm và bắt đầu ăn.

- Cô nói khách hàng là con trai của Tổng trấn ?

- Đúng vậy, anh ta tên là Trần Minh, Đô úy đội cảnh vệ của thành. Nhiệm vụ chính của anh ta là bảo vệ trật tự cũng như chống lại những thứ dị giáo xâm nhập vào thành.Vân Lộ đưa cho hắn một tờ giấy, trên đó ghi chép thông tin cơ bản về khách hàng lần này.

- Haha, vậy chẳng phải việc của anh ta là ngăn những thứ chúng ta vào thành hay sao. Việc này có vẻ vui đây.

Dương Lăng đọc sơ lí lịch của Trần Minh.

- Vậy nên chút nữa gặp mặt anh đừng gây sự, dẫu sao anh ta cũng chẳng ưa gì Kỵ Binh đâu.

Vân Lộ nhắc nhở, tên này đôi khi cũng tưng tửng gây phiền phức, điều mà cô không muốn thấy.

- Cô biết mà, tôi quen với việc lờ đi mọi thứ rồi.

Gã phẩy tay, nhét một miếng thịt cừu vào trong miệng, đôi mắt lim dim ra vẻ tận hưởng.Quá trưa, trong một gian phòng riêng biệt trên tầng hai của một trà lâu nhỏ, có hai vị khách đang ngồi uống trà, nhìn ngắm dòng người qua lại như thoi đưa bên dưới.

- Minh, thật sự anh phải nhờ đến bọn họ sao ? Ngài Tổng trấn chắc chắn sẽ không thích việc này đâu.

Người lên tiếng là một đại thanh niên trẻ tuổi, dáng người khôi ngô cường tráng, mái tóc cắt ngắn và hình xăm ngọn lửa ở cánh tay làm cho anh ta toát lên vẻ dữ dằn.

- Hết cách, nhưng tôi có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho thành phố. Hiện tại chúng ta còn có thể ém nhẹm thông tin được, nhưng nếu có thêm án mạng thì chắc chắn dân chúng sẽ bắt đầu hoang mang, và triều đình sẽ có cớ can thiệp trực tiếp vào đây. Tốt nhất cứ mời họ can thiệp trước nhưng trong tầm kiểm soát của chúng ta vẫn hay hơn. Còn cha tôi thì không cần báo cho ông ấy biết.

- Điều nay không hay đâu, anh biết tính của Ngài Tổng trấn mà.Trần Minh, gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sáng rực đang nhìn ra cửa sổ, toát lên vẻ kiên định. Người kia muốn tiếp tục lên tiếng thì Trần Minh đã giơ tay, ra hiệu im lặng.

- Khách của chúng ta đến rồi.Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, sau đó là giọng nói lưu loát của phục vụ.

- Thưa ngài, những vị khách ngài đợi đã đến rồi.

- Mời họ vào đây. Gã tay có hình xăm ngọn lửa lên tiếng.

Dương Lăng cùng với Vân Lộ từ ngoài cửa tiến vào, trang phục của họ mặc không khác gì một cặp vợ chồng bình thường, Vân Lộ còn đưa cho tên phục vụ vài đồng xu nhỏ.

- Xin chào, những người bạn của tôi.

Trần Minh đứng dậy chào đón hai người, làm qua loa vài động tác chào xã giao không khác gì những người bạn lâu ngày gặp lại, anh ta còn tự tay rót cho mỗi người một ly trà nóng.

- Khá bất ngờ khi chúng tôi được chào đón nhiệt tình như vậy.Vân Lộ nói khẽ, trên mặt nàng lúc này là một cái mạng mỏng che mặt, chiếc mạng mỏng rung lên theo mỗi câu nói của nàng. Vân Lộ biết vẻ ngoài xinh đẹp của nàng khá gây chú ý, không tốt cho công viêc bí mật như lần này.

- Xin đừng hiểu nhầm, mặc dù tôi không thích các vị nhưng hiện tai các vị là khách. Một gia chủ không thể quá hẹp hòi với khách mà mình mời đến.

- Tốt, vậy chúng ta bắt đầu công việc luôn.

Vân Lộ nói khẽ.

- Hỏa, lấy thứ đó ra đây.

Trần Minh ra hiệu.

Từ trong giỏ xách sau lưng, Hỏa lấy ra một cuộn giấy da lớn được đặt trong ống đồng, trải rộng lên mặt bàn.

- Đây là bản đồ chi tiết Hàm Dương, những dấu đỏ khoanh tròn là nơi những vụ án mạng xảy ra, tất cả đều nằm ở phía Tây thành.

Trần Minh vừa diễn giải, vừa chỉ lên bản đồ. Nơi đầu ngón tay anh ta là năm dấu đỏ được khoanh tròn, tất cả đều nằm khá gần nhau.

- Chỉ ở phía Tây thành thôi ư, một Dị Ma khôn ngoan sẽ không kiếm ăn liên tục ở một địa điểm. Hàm Dương rộng lớn này đủ để nó tung hoành thoải mái.Dương Lăng chau mày, điểm này rất khác thường.

- Chúng tôi cũng đã lùng sục từng tấc đất ở khu vực đó, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào. Ngay cả những con chó săn tốt nhất cũng bất lực.

Trần Minh trầm ngâm. Quân đội của anh ta dựa vào khả năng đánh hơi của chó săn để truy lùng những sinh vật lạ xâm nhập vào thành, đây là lần đầu tiên gặp phải thứ khiến anh cảm thấy bất lực.

- Công việc như đã nói trước, giá cả sẽ được trả cao gấp năm lần. Nhưng bù lại phải hoàn toàn bí mật.

Vân Lộ khẽ gật đầu.

- Tôi hiểu.

Trần Minh xua tay, ra hiệu nghe hắn nói tiếp:

- Để tôi nói rõ, trong thành hiện đang bí mật triển khai quân đội canh phòng ban đêm. Việc hoàn toàn bí mật có nghĩa là nếu chạm trán quân đội trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, tôi sẽ không can thiệp và coi như không biết. Cô hiểu chứ.Vân Lộ cau mày, quân đội thành Hàm Dương là binh lính thuộc hàng tinh nhuệ nhất, nếu bị họ xem như kẻ địch và vây công thì Kỵ Binh trong tình trạng bình thường cũng không thể dễ dàng thoát thân.

Cô biết đây là nhiệm vụ mật nhưng vừa đánh với Dị Ma vừa tránh né quân đội là vô cùng nguy hiểm, bất giác cô quay sang nhìn Dương Lăng đang nhàn nhã tận hưởng ly trà.

- Được rồi, chúng tôi nhận việc này. Nhưng có một số thứ cần anh chuyển vào thành, ngay khi nhận được nó chúng tôi sẽ bắt đầu công việc. Chắc Đô úy như ngài đến mấy món đồ chơi cũng không giúp được chứ ?Dương Lăng tươi cười nói, đưa tay ra nhận lấy tấm bản đồ.

- Vũ khí tôi sẽ đưa vào thành trong tối nay, địa điểm cũng đã đánh dấu xanh trên bản đồ.Tôi hi vọng hai người sẽ làm xong việc trước đêm mai, tôi không muốn Lễ hội bị phá hủy và thành Hàm Dương rơi vào náo loạn. Dương Lăng nhấp một ngụm trà, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc:

- Tất nhiên, nếu Hàm Dương đại loạn thì các ngài chẳng thể trả tiền cho chúng tôi, công việc làm ăn không nên để lỗ vốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.