Giảng thuật của
Lão già về hư giới như là mở một cánh cửa ra trước mắt mọi người, khiến cho võ
giả đến từ Liệt Diễm tinh vực đều lâm vào trầm tư
Trong đó, Phí Lan
có thu hoạch lớn nhất, hơi híp mắt, tựa hồ đang lẳng lặng lĩnh ngộ sự ảo diệu của
hư giới.
"Theo như lời
ngươi nói, cường giả Hư Thần cảnh một khi vẫn lạc, hư giới sẽ không còn tồn tại
nữa, nhưng không gian ta nhìn thấy ở quê hương vì sao chưa hề tiêu vong?"
Thạch Nham nghi hoặc nói.
" Vị trí của
hư giới đó chắc có đặc thù, thông qua khe hở không gian tiến vào. Nói cách
khác, hắn vân lạc trong không gian loạn lưu, dùng phương pháp đặc thù vẫn diệt,
thể cho nên hồn phách tiêu tán, hư giới vẫn còn bảo tồn." Lạnh lùng cười
" vẫn lạc
trong không gian loạn lưu, hư giới bất diệt?" Phí
Lan tò mò hỏi.
"Ta nói, dùng phương pháp đặc thù vẫn
lạc trong loạn, hư giới mới không tiêu tán." Lão già híp mắt: "về phần
là phương pháp gì thì ha ha, ta không tiện nhiều lời. Nhưng ta có thể khẳng định,
chỗ đó chắc là hư giới hình thành, bị vây trong hư không loạn."
Đám người Thạch Nham ngơ ngác nhìn nhau,
không hiểu gì.
Một phen giải thích của lão già này bọn họ
chưa từng nghe thấy, rất nhiều chổ huyền ảo căn bản đoán không ra, chỉ có thể để
hắn giải thích, cũng chỉ có thể tin theo.
"Ta dưới các ngươi tới một chỗ."Lão
già trầm ngâm một chút rồi nói: "Đi theo ta ra sau núi.
Nói xong, hắn dẫn đầu đi về phía lúc này tiểu
Man phương hướng ly khai, đoàn người Thạch Nham yên lặng đi theo.
Rất nhiều chiến sĩ Cự nhân tộc cũng đều trầm
mặc đi theo, ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, lờ mờ có chút hưng phấn.
Phía sau Cự sơn, trong một vườn hoa gieo trồng
vô số hoa cỏ kỳ dị, không hề thiểu phụ nữ và trẻ em của Cự nhân tộc, đang nuôi
trồng những hoa cỏ kỳ dị này, tiểu Man cũng ở đó, bên cạnh một phụ nhân Cự nhân
tộc, kích động nói kinh lịch luyện của hắn.
Phụ nhân đó mặt đầy nếp nhắt, trên thần thể
đầy vết thương, giống như đã từng bị thương nặng, vĩnh viễn không thể khôi phục
như lúc ban đầu.
Nàng ta hiền lành nghe tiểu Man nói, thỉnh
thoảng lịa gật đầu, đợi cho phát hiện lão già của Cự nhân tộc đi tới thì khom
mình lập tức khom mình hành lễ: "Ra mắt tộc lão?"
Lão già gật đầu, ôn hòa cười nói: "Đứa
nhỏ Tiểu Man này không tồi, so với Chấn Cổ năm đó còn xuất sắc hơn một chút,
tương lai sẽ là chiến sĩ tốt."
Phụ nhân không có một chút vui sướng, ngược
lại, ánh mắt còn có chút ảm đạm, chua sót nói: "Ta thà để nó tư chất bình
thường, cả đời tầm thường vô vi, vĩnh viễn đừng trở thành chiến sĩ kiệt xuất."
Tiểu Man vẻ mặt không vui: "Ta là nam
nhân, tương lai sẽ chiến đấu như a đa."
Phụ nhân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão già cũng có chút bất đắc dĩ, trấn an:
"Nam nhân của Tộc ta đều phải kinh lịch huyết chiến, đây là trách nhiệm mà
tộc ta không trốn tránh được. Cũng là vị vậy, bọn họ trước khi thành niên, ta
không nói với họ, không muốn cho họ áp lực, để họ có thể sống những năm tháng
tuổi thơ một cách vô ưu vô lự, nhưng... ai rồi cũng phải lớn lên, không có chiến
sĩ chiến đấu thì tiểu bối sao có thể an cư lạc nghiệp?"
"Ta minh bạch, cũng chỉ tùy tiện nói vậy
thôi." Phụ nhân gật đầu, cố nặn ra một nụ cười, hiền lành nhìn nhi tử:
"Chỉ là nhìn đứa con lớn lên, nghĩ đến những gì chúng sẽ gặp phải, chung
quy vẫn không đành lòng."
Rất nhiều chiến sĩ và phụ nhụ của Cự nhân tộc
nghe những lời họ nói, đều thổn thức cảm thán, trầm mặc không nói gì.
Đám cường giả từ Liệt Diễm tinh vực tới bị
cảm xúc của cảm xúc ảnh hưởng, không ngờ cũng nổi lên một tia không đành lòng,
có thể tưởng tượng bọn họ sống cũng không tự tại.
"Ngay phía trước." Lão già Cự
nhân tộc hít sâu một hơi, đi xuyên qua vườn hoa, dân mọi người tới tới vách đá
phía sau núi, hư không phía trước vách đá đó có những khe hở không gian rất nhỏ,
như kiếm mang giăng khắp nơi, trong đó có một có một khe hở cực lớn.
lão già thân thể bay lên, rơi vào trong khe
hở không gian, ở bên trong vẫy vẫy tay.
Đám người Thạch Nham lập tức tiến vào.
Sắc trời mờ mịt, không có sinh linh ba động,
một mảng thương mang, không có thiên địa năng lượng mạnh, lọt vào trong tầm mắt
đều là bát ngát mênh mông, thần thức mở ra, tầng tầng bị quản chế, không thể
nhìn hết toàn cảnh.
" Có cảm giác quen thuộc hay
không?" Lão già mắt sáng ngời, có chút khẩn trương nhìn về phía Thạch
Nham.
Thạch Nham cảm thụ trong chốc lát, vẻ mặt
chấn động: "Có chút quen thuộc, cực kỳ giống nơi lúc trước ta tiển
vào."
các chiến sĩ Cự nhân tộc nghe vậy thì sắc mặt
vui vẻ, nắm chặt quyền đầu, có chút kích động.
" Đây là một hư giới khác của tổ tiên
đó." Lăo già hít sâu một hơi, giải thích: "Hắn tách hư hồn, ở một mặt
khác hình thành hư giới, cũng ở trong hư không loạn, khiển hư giới bảo trì bất
diệt. Hư giới Nơi này và cái ngươi từng tiến vào vốn là thuộc về cho, tất nhiên
là cực kỳ giống nhau. Hai hư giới phân biệt bị vây trong hư không lưu, một cái ở
cố thổ, một cái ở chổ này, vốn là có thể dùng hư giới để liên thông, chỉ là về
sau lại phong bế, bị hư không tự phát hình thành vách tường phá hỏng."
Mọi người ngạc nhiên.
" Có thể phân tách hư hồn ư?" Phí
Lan chấn động.
" Đạt tới Hư Thần cảnh, có rất nhiều
chỗ kỳ diệu, ngươi về sau chậm răi lĩnh ngộ thì sẽ biết được." Lão già gật
đầu, sắc mặt khó coi: "Chia lìa hư hồn không phải là chuyện tốt, tổ tiên
đó dùng phương pháp đặc thù vân diệt hư không lưu, hình thành hai hư giới. Chỉ
là thời gian trôi qua, hư không tự nhiên hình thành vách tường, triệt để che lại,
không cho nối với nhau nữa."
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Thạch Nham,
đột nhiên nói: "Tổ tiên Của ta và cường giả của các tộc từ cố thổ trốn vào
vực ngoại không, gánh vác trọng trách tiêu diệt sạch dư nghiệt của thần tộc. Chủng
tộc khủng bố này một ngày chưa diệt, cuộc sống của cường giả cố thổ khó yên,
năm đó mấy tộc liên thủ đối phó với chủng tộc này, bức họ khỏi cố thổ, vẫn còn
lo lắng, các tộc đều tự phái ra cường giả ra vực ngoại đuổi giết, nhất mạch của
chúng ta chính là một nhánh người đuổi giết của Cự nhân tộc năm đó."
Thạch Nham chấn động.
"Chỉ là, trải qua chiến đấu truy đuổi
trong vực ngoại, tiền bối của chúng ta đi qua mấy tinh vực, cách cố thổ càng
lúc càng xa xôi, thậm chí dần dần mất đi liên iaệ. Lúc này mới có hư giới thông
đạo, hy sinh một cường giả của tộc nhân, dùng cái giá là triệt để vẫn diệt,
chia lìa hư hồn, hình thành hai hư giới liên thông với cố thổ. Chúng ta và cố
thổ vốn có liên hệ, nhưng vì năng lượng của thiên địa hư không tự phát hình
thành vách tường, cuối cùng vẫn bị tách ra, mất đi liên hệ mấy vạn năm."
Lão già chậm rãi kể lại, thanh âm trầm thấp
thong thả, đến đây thì ngừng một chút rồi đột nhiên nói: "Ngươi hôm nay
tìm tới đây, có lẽ chính là cơ duyên của chúng ta."
"Cơ duyên gì?" Thạch Nham kinh ngạc.
Lão già cười: "Ngươi biết không gian
chi lực, vách tường hư không dưới sự xé rách của không gian chi lực cường hãn,
có thể đả thông. Mà ngươi, trong cơ thể lại có khí tức cốt tủy của tiền bối tộc
ta, ngươi chắc có thể cảm ứng được phương hướng chính xác, chỉ cần theo phương
hướng quán thông, hai tinh vực cách nhau xa xôi tự nhiên có thể dùng hư giới để
tương thông, ngươi thấy sao?"
Thạch Nham thân thể run lên.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong mắt lão già
này, mình căn bản không có bí mật gì cả.
Không gian chi lực, còn có khí tức của
hoàng kim tủy, đối phương không ngờ đã nìn thấy rõ.
"Xin giúp chúng ta quán thông!"
Lão già quát khẽ.
"Xin giúp."
Những chiến sĩ Cự nhân tộc cũng đều túc mục
khẩn cầu, hơi khom người.
Đoàn người Lỵ An Na, Phí Lan sửng sờ ở đó.
"Tộc ngươi ở cố thổ đã không còn tộc
nhân nào sống sốt, mặc dù đả thông thì các ngươi có thể làm gì? cố thổ không
còn thích hợp để các ngươi tu luyện?" Trên mặt Thạch Nham hiện ra vẻ khó xử,
nội tâm kích động.
Dựa theo lời nói của lão già, chỉ cần đả
thông vách tường hư không thì có thể thông qua hai hư giới liên thông hai tinh
vực, nan đề khốn nhiễu hắn chẳng phải là có thể giải quyết dễ dàng có?
Hắn kỳ thật cầu còn không được.
Nhưng vẫn muốn nói điều kiện.
"Cố thổ mặc dù không thích hợp để tiếp
tục tu luyện, nhưng luôn có di vật của tộc ta, một số thứ cực kỳ trọng yếu đối
với chúng ta vân tồn tại." Lão già hai mắt sáng rực: "Chúng ta, cũng
thật sự muốn nhìn một chút xem cố thổ trông thế nào."
"Ta chỉ có một
điều kiện." Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta nếu liên thông
được với cố thổ, mong rằng các ngươi cho ta một chỗ nhỏ để đặt chân, để người của
ta có thể tu luyện ở đây."
"Tất
nhiên." Lão già cười cười đáp ứng.
"Vậy ta sẽ
thử xem." Thạch Nham bỗng nhiên trầm tĩnh lại, Cự nhân tộc sẽ không nói dối,
chuyện bọn họ đã đáp ứng thì tuyệt sẽ không đổi ý, có câu trả lời của lão già,
hắn không còn gì để lo lắng.
" Chúng ta
đi trước, lúc vách tường hư không được đả thông, không gian ba động không ổn định,
nói không chừng sẽ tăng thêm rất nhiều hung hiểm. Nơi này, để mình hắn ở lại là
được." Lão già trầm ngâm một chút, bảo tất cả mọi người rỡi khỏi hư giới
này.
Chiến sĩ Cự nhân
tộc nghe vậy thì đều xoay người đi ra ngoài.
Lão già nhìn về
phía đám người Phí Lan, Lỵ An Na, thành khẩn nói: "Các ngươi ở đây cũng
không giúp được gì, hơn nữa ngược lại còn có thể để xảy ra bất trắc."
" Chúng ta
đi thôi." Phí Lan cũng rất thức thời, gật đầu, là người thứ nhất rời khỏi
nơi này, một lần nữa quay về chổ vách đá.
Đám người Tạp Tu
Ân, Tử Diệu, Phong Nhiêu, Tạp Thác cũng yên lặng đi ra, để lại hư giới kỳ diệu
trong khe hở không gian cho một mình Thạch Nham.
Rất nhanh, cả hư
giới rộng lớn chỉ còn lại một mình Thạch Nham.
Hắn híp mắt, đi tới
lối vào hư giới, bồng bềnh trong khe hở không gian trong suốt, mắt hơi híp lại,
trên người dần dần truyền đến không gian ba động cực kỳ rõ ràng.
Xỉ xỉ.
trong một khe hở
không gian tinh mịn, phút chôc truyền đên một dòng quang, thần thể Thạch Nham
như bị tách ra, bên cạnh người hiện ra một không gian phong nhận.
Một khối tinh thể
cực đại từ trong khe hở không gian trước mắt hắn đột nhiên bắn, trôi nổi bất động
phía trước người hắn.
Không huyễn tinh,
tinh thạch kỳ dị được hắn giấu kín trong một khe hở không gian khác, kỳ vật thần
kỳ có thể tăng cường không gian chi lực cho hắn được hắn kéo về.
Lão già của Cự
nhân tộc mắt ánh thần quang, mỉm cười chậm rãi nói: "Ta vốn đang có chút
lo lắng, nhưng hiện tại không còn lo lắng nữa rồi, hắn đích xác có năng lực
này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chắc có thể rất nhanh xuyên qua
vách tường không gian, cố thổ, chúng ta cuối cùng cũng có thể được thấy cố thổ
rồi."
Mấy chục
chiến sĩ Cự nhân tộc bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.