Sát Thần

Chương 882: Chương 882: Hư giới




Ads Hơn mười tộc nhân của Cự nhân tộc đột nhiên trở nên kích động, thần thể khổng lồ thậm chí run rẩy, đôi mắt như kim cương, tỏa ra thần quang chói mắt.

Lão già Cự nhân tộc ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm Thạch Nham không chớp mắt, miệng run run, trong nhất thời ngay cả nói cũng không nên lời.

Đám võ giả đến từ Liệt Diễm tinh vực Phí Lan, Lỵ An Na, Tạp Tu Ân, Kiệt Tư Đặc không hiểu gì, cau mày nhìn bọn họ, trong mắt toàn là vẻ nghi hoặc khó hiểu, không biết nên nói chen vào như thế nào.

" Tổ địa! Là tổ địa!"

" Tộc lão, là tổ địa!"

" Ông trời, có thể nhìn thấy người tới từ tổ địa!"

Chiến sĩ Cự nhân tộc trải qua một phen trầm mặc ngắn ngủi thì vỡ òa, đều hò hét, ầm ầm như thiên lôi

Lão già Cự nhân tộc cũng vẻ mặt kích động, hai mắt nhìn về phía Thạch Nham xán thần quang sáng rực, thần thể khô kiệt như tỏa ra sinh cơ, truyền đến một cỗ khí huyết ba động mãnh liệt.

Thạch Nham cũng không thể bình tĩnh, bất khả tư nghị nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi, các ngươi cũng như ta, tới từ Thần Ân đại lục ư?"

" Không, không quá giông." Lão già sau một lúc mới khôi phục bình tĩnh, cười khổ lắc đầu: "Chúng ta không phải là sinh ra ở tổ địa, không được may mắn như vậy, chúng ta sinh ra trên Sinh mệnh chi tinh này, nhưng tổ tiên của chúng ta cũng đến từ Thần Ân đại lục như ngươi."

Thạch Nham kinh ngạc.

"Tổ tiên đều vẫn lạc rồi, tộc nhân thế hệ trước không thể kiên trì cho tới bây giờ, chúng ta đều là được sinh ra về sau. Nhưng chúng ta biết, tổ địa của chúng ta chính là Thần Ân đại lục." Lão già thổn thức một phen rồi cảm khái nói: "Thật không ngờ, qua mấy vạn năm lại có người từ tổ địa tới, quả thật là kỳ tích."

hơn Mười chiến sĩ Cự nhân tộc cũng kích động không thôi, đều hỏi Thạch Nham, tổ địa hiện giờ rốt cuộc tình huống ra sao.

Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, thở dài một tiếng, cười khổ giải thích: "Thiên địa năng lượng của Thần Ân đại lục đã tới hậu kì, không còn thích hợp cho võ giả sinh tồn, ta rời khỏi chổ đó chính là để tìm hy vọng cho thân nhân, tìm một nơi ở mới."

Tộc nhân Cự nhân tộc nghe hắn nói như vậy thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía lào già Cự nhân tộc.

" Sinh mệnh tinh thần lợi hại tới mấy thì cũng bị thời gian ăn mòn, một tinh thần cường giả càng nhiều thì tiêu hao năng lượng càng lớn.

Tổ địa trải qua vô số nhật nguyệt tiêu hao, sinh ra vô số cường giả, một ngày kia sẽ khô kiệt, cũng là việc đương nhiên." Lão già vẻ mặt bất lực, giải thích với Thạch Nham: "Tổ tiên có ghi lại, từng nói thiên địa năng lượng ở tổ địa cực kỳ tràn đầy, cường giả như mây, là nơi tu luyện được mọi người mơ ước, đương nhiên, tổ tiên đã vẫn lạc vô số năm rồi, chỉ là rất nhiều người vân điểm tô cho đẹp tổ địa, trở thành một mảng niết bàn trong tâm linh, Có điều là hy vọng xa vời thôi."

Thạch Nham gật đầu: "Có thể lý giải."

Cự nhân tộc ở Sinh mệnh chi tinh chắc sống cũng không tự tại, sinh linh có trí tuệ cũng có một bệnh chung, khi cuộc sống gian nan thì luôn sẽ tìm cho tìm một lý tưởng để ký thác, để tạo một hy vọng cho mình.

Đối với Cự nhân tộc mà nói, tổ địa từng cực độ phồn vinh Thần Ân đại lục này chính là ký thác tâm linh, của bọn họ, luôn luôn nhớ nhung.

Nhưng mà, những lời của Thạch Nham hôm nay đã xóa bỏ niệm tưởng trong lòng họ, nói rõ cho bọn họ: tổ địa đã không còn thích hợp cho bọn họ sinh tồn.

Đây là sự thực tàn khôc.

"trên Tổ địa còn Cự nhân tộc nhất mạch không?" Lào già trầm mặc một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt có chút run rẩy bất an, tựa hồ không muốn nghe thấy tin dữ.

Các chiến sĩ Cự nhân tộc cũng đều nhìn về phía hắn với vẻ trông mong.

Thạch Nham sững sờ một chút rồi lắc đầu tàn nhẫn, có chút không dám nhìn vào mắt họ: "Không còn, đã rất lâu rồi không có tộc nhân của tộc ngươi hoạt động. Chắc đều vẫn lạc rồi."

các tộc nhân của Cự nhân tộc như gặp trọng kích, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, ôm ngực không lên tiếng, tựa hồ đang lo lắng.

Thạch Nham cũng không biết nên an ủi như thế nào, ánh mắt chua sót, lại than khẽ, có chút động cảm với sự bi thương của Cự nhân tộc.

Chủng tộc này đã đi xa xứ mấy vạn năm, tới xa lạ tinh thần xa lạ, tựa hồ gánh vác trách nhiệm nào đó, thương hải tang điền biến ảo, vô số năm tháng trôi qua, hôm nay Cự nhân tộc sống cũng không được tự tại, cực kỳ gian nan.

Trong lòng bọn họ tựa hồ thủy chung đang có một tia niệm, coi tổ địa là ký thác tâm linh, ảo tưởng tổ địa vẫn phồn vinh, hy vọng xa vời tổ địa vẫn còn có tiền bối, còn có tộc nhân sinh tồn.

Nhưng Thạch Nham đã chặt đứt một tia kỳ vọng của bọn họ một cách tàn nhân, khiến cho hy vọng của bọn họ biến thành tuyệt vọng.

" Ngươi đã nói ngươi từng thấy người của tộc ta." Lão già nhìn hắn.

"Đã gặp, nhưng chỉ là thi hài, vẫn lạc nhiều năm rồi?" Thạch Nham cười khổ.

" Ở nơi nào?"

" Trong kỳ lạ không gian kỳ lạ, chiến đấu dấu vết của chiến đấu, có thi cốt của mãnh thú, tộc nhân của các ngươi cảnh giới cũng không cao, chỉ là hoàng kim cự nhân cấp bậc Thần Vương. So với các ngươi hiện tại thì yếu hơn nhiều." Thạch Nham có chút chột dạ.

Hắn ở trong không gian đó, dùng cốt tủy của tên hoàng kim cự nhân luyện hóa vào trong xương cốt mình, được rất nhiều lợi ích.

Loại hành vi này có hiềm nghi tiết độc thi thể, có chút có chút bất an, lo lắng không thôi.

" Không gian Kỳ lạ?" Lão già lại ngây ra, cẩn thận hỏi: "Không gian gì?"

" Một cái không gian nối với tổ địa, từ khe hở không gian đi vào, chỗ đó cũng không lớn, khó miêu tả lắm, tóm lại thì không gian đó không có dấu vết của sự sống, không có thực vật hoa cỏ, chỉ có xương của mãnh thú và... Ngươi tộc nhân của tộc ngươi." Thời gian qua lâu rồi, Thạch Nham cực lực nhớ lại, mới miêu tả ra ấn tượng lúc trước, nói có chút loạn, cũng không tỉ mỉ.

" Đó không phải là không gian, là Giới, chắc chỉ là hư giới, nếu không thì có thể có hoa cỏ thực vật rồi." Lão già bình tĩnh nói.

Giới? Hư giới?

Thạch Nham không hiểu ra sao, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía hắn.

Phí Lan Trầm mặc hồi lâu tinh nhãn đột nhiên lóe sáng, thần thể hơi chấn động, nhìn về phía lão già.

Lão già cũng thuận thể nhìn về phía Phí Lan: "vị trưởng bối này của Các ngươi đã đạt tới Hư Thần cảnh, chắc đã chạm tới cánh cửa của giới, không biết có phải không?"

Phí Lan trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu: "Vừa nhập môn, giới của ta chỉ là một mảng thương mang, muốn thực sự hình thành còn cần một quá trình rất dài."

Đám cường giả của Liệt Diễm tinh vực đều sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Phí Lan, chờ bà ta giải thích.

" Cường giả Hư Thần cảnh có linh hồn tế đài bốn tầng, điểm này các ngươi chắc đã kiến thức từ tên thần tộc đã bỏ chạy đó." Phí Lan cau mày, chậm rãi nói: "Linh hồn tế đài Bốn tầng, chia làm thức hải, áo nghĩa áo nghĩa, hư giới, hồn hồn, hư giới chính là lúc đột phá dần dần hình thành, lúc đầu chỉ là một mảng thương mang khí, theo cảnh giới tinh luyện và đột phá, mới chậm rãi ngưng luyện, dần dần hình thành. Ta tiến vào Hư Thần cảnh không lâu, hư giới của ta chưa chân chính ngưng luyện thành công." Đám người Thạch Nham triệt để ngây dại, thần thái kinh ngạc.

" Cái gì gọi là hư giới?" Thạch Nham mắt lóe sáng.

" Khó có thể dùng từ để tả." Phí Lan như nói mê: "Hư giới dùng thức hải, tầng áo nghĩa, thần hồn mà sinh, tự thành một mảng thiên địa, hư giới tuy là hư, vân vô cùng kỳ diệu, bên trong hư giới, có thể hư ảo ra vạn vật, mình chính là thần duy nhất của hư giới?" Nàng ta tiến vào Hư Thần cảnh không lâu, giải thích hữu hạn, nói không thấu triệt, nói đến một nửa thì nhớ tới nơi này có người cảnh giới mạnh hơn, Phí Lan lập tức ngừng lại, hư tâm nói: "Ta nghĩ, nhận thức của người nơi này đối với hư giới thì chắc minh bạch hơn ta rất nhiều, ta sẽ không bêu xấu đâu." Ánh mắt bà ta nhìn về phía lăo già với vẻ chờ đợi. bà ta là Hư Thần cảnh duy nhất của Liệt Diễm tinh vực thời kì này, nhận tri đối với hư giới cực kỳ hữu hạn, mà đến nay hư giới vẫn chưa thật sự ngưng luyện, rất muốn nghe giải thích của cường giả Cự nhân tộc.

" Ngươi nói đúng, hư giới khó có thể dùng tử để tả, chỉ có người sở hữu mới chạm đến được, mới có thể cảm ngộ sự ảo diệu, với thiên địa áo nghĩa tu luyện bất đồng, sự phức tạp của thần hồn và rườm rà của thức hải, hư giới của môi người đều khác nhau." Lão già Cự nhân tộc lạnh lùng cười: "Nói đơn giản, hư giới chính là một mảng thiên địa mới trong linh hồn tế đài, chỉ ngươi mới có thể coi nó là thật, đối với người khác tới mà nói thì là hư ảo không tồn tại."

Hắn nói so với Phí Lan thì cũng không rõ ràng hơn được là bao.

Mọi người vẻ mặt mờ mịt, nhưng Phí Lan như có chút sở ngộ, mắt sáng lên, khom người thành khẩn nói: "Thụ giáo."

Lão già lắc đầu cười éười: "Nói nhiều mấy cũng không bằng nhìn trực tiếp."

Lời nói chưa dứt, trên đỉnh đầu hắn, không gian lặng lẽ truyền đến một cỗ ba động huyền diệu, một thế giới cực kỳ thần kỳ, tựa hồ thay đổi theo tâm niệm của hắn, từ từ mở ra trên màn trời ở đỉnh đầu mọi người.

Chỗ đó có ba động tinh diệu của kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành, lão già cười cười, trong phạm vi mười dặm trên đỉnh đầu mọi người, dần dần có con sông chậm rãi hình thành, có dãy núi sừng sững, có từng tòa cung điện hùng vĩ, tựa hồ như được những bàn tay vô hình xây lên, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được kiến tạo thành.

Nháy mắt, tựa như quỳnh lâu điện ngọc, quỷ phủ thần công.

Mọi người ngửa mặt lên trời, trợn mắt há hốc mồm.

Nụ cười của Lão già không giảm, tiếp tục biến ảo niệm đầu, con sông dài ra bốn phương tám hướng, dãy núi chậm rãi ép tới, một cỗ lực chấn nhiếp khủng bố xộc thẳng vào lòng người.

Một dãy cung điện to lớn ầm ầm hạ xuống, sườn núi chung quanh cự thạch bay tán loạn, tựa hồ bị cung điện đó ép cho sụp xuống, móng của cung điện cũng nổ tung, cát đá bắn tung tóe, nào có giống như là hư ảo? Căn bản chính là thực chất.

" Võ giả hấp thu thiên địa năng lượng để khổ tu, vạn vật thế gian cũng dùng thiên địa năng lượng làm cơ sở để diễn biển hình thành, hư giới của ta, nhờ ta mà có, ta muốn biến hóa tất cả chỉ cần tùy tâm mà động, dùng thiên địa năng lượng chuyển biến mà thành." Thanh âm của Lão già bình thản: "Nhưng hư giới chỉ là hư giới, trong mắt ta là thật, trong mắt các ngươi cũng là thật, đó là vì cảnh giới của các ngươi không đủ. Nếu các ngươi cũng đạt tới cảnh giới của ta sẽ biết hư giới của ta chỉ là hư, hư giới mà các ngươi tự mình hình thành mới là thật. Ta nếu vân lạc thì hư giới cũng ta sẽ không còn tồn tại nữa, thiên địa tiêu tán, không lưu lại chút giấu vết nào, cho nên hư giới của ta chỉ là hư."

Lời nói của hắn huyền ảo khó lường, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại không lĩnh ngộ ra được thâm ý, chỉ có Phí Lan chậm rãi gật đầu, mắt sáng ngời, hình như có thu hoạch cực lớn.

Nhưng mọi người mặc dù không mò ra được thâm ý, nhưng lại cực kỳ rung động, ý thức được Hư Thần cảnh thần kỳ khó lường cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.