Một viên sinh mệnh chi tinh cấp sáu màu
xanh thẳm của Ám Ảnh Quỷ Ngục, vị chi chiến tinh, là chủ tinh của Chiến Minh.
Trung ương Chiến Thần điện nguy nga bao la
hùng vĩ, Phòng Hàn lạnh lùng, nhíu mày nhìn mười mấy gã võ giả dưới trướng. Mười
mấy gà võ giả này người cảnh giới kém cỏi nhất cũng là hư thần nhị trọng thiên,
người, cảnh giới cao thâm có hai gã Thủy Thần nhất trọng thiên, những người này
đều là trụ cột của Chiến Minh.
Phong Hàn trước khi buông xuống Ám Ảnh Quỷ
Ngục, những người này từng đều là bá chủ một phương của Ám Ảnh Quỷ Ngục. Chờ
lúc Phong Hàn dần dần lộ sừng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, liên tiếp đến
dựa vào hắn, tiến tới hình thành thế lực Chiến Minh mạnh nhất Ám Ảnh Quỷ Ngục.
Mười mấy gã cao tầng Chiến Minh đều là mặt
co mày cáu, ánh mắt lóe ra hào quang rét căm căm.
“Chúng ta cùng Thần Quang xưa nay nước giếng
không phạm nước sông, Thần Quang cũng chưa từng đến Ám Ảnh Quỷ Ngục hoạt động,
lần này vội vàng mà đến, lập tức chiếm lấy những lành địa vốn thuộc về U Ảnh tộc
kia, thật làm càn! Bọn họ căn bản không đem chúng ta đặt ở đáy mắt!” Trên đầu
Thích Trạch đan xen vết sẹo hẹp dài chữ thập, lớn tiếng quát.
Thích Trạch cảnh giới tu vi Thủy Thần nhất
trọng thiên, Thống lĩnh Hỏa Trùy chiến bộ của Chiến Minh, chủ tu hỏa diễm áo
nghĩa, tính tình cũng cương liệt như lửa.
Trước khi đến dựa vào Phong Hàn, Thích Trạch
ở Ám Ảnh Quỷ Ngục chính là nhân vật nổi danh khó chơi, cường giả dưới trướng
cũng cực kỳ tàn nhẫn độc ác, làm ác bốn phương.
Phong Hàn năm đó hao phí vô số sức lực, mới
đem Thích Trạch ngăn chặn, lấy thủ đoạn tanh máu lạnh lùng tàn khốc làm cho
Thích Trạch cam bái hạ phong, chủ động quy hàng, làm cho dưới trướng trở thành
một bộ của Chiến Minh, đối với Phong Hàn trái lại là trung thành và tận tâm. Tất
nhiên, trừ Phong Hàn, hắn ở Chiến Minh không phục bất luận kẻ nào.
“Thần Quang xúc tu vươn quá dài, nên chặt đứt.”
Mâu Vinh bộ dáng âm nhu, cũng là cảnh giới Thủy Thần nhất trọng thiên, khí chất
như nước, một thân áo dài màu xanh lam sâm.
Thích Trạch cùng Mâu Vinh đều là cường giả
cảnh giới Thủy Thần của Chiến Minh, lúc trước cũng đều là nhân vật thanh danh
hiển hách, tuy đã thành một phần tử của Chiến Minh, nhưng góc cạnh trên người vẫn
sắc bén như cũ.
“Nếu Tâm Nghiên chưa bị kèm hai bên, ta đã phái
các ngươi xuất phát.” Phong Hàn lạnh mặt, miệng hừ một tiếng, nói: “Các ngươi
có phương pháp nào đem Tâm Nghiên giải cứu ra?”
Thích Trạch, Mâu Vinh nhìn nhau cười khổ, bất
đắc dĩ lắc đầu.
Tát Na danh tiếng cực lớn, thủ đoạn cũng cực
kỳ tàn nhẫn, trừ phi lúc này Thích Trạch, Mâu Vinh ở bên kia, nếu không căn bản
không có biện pháp.
Từ chiến tinh hướng tới một chỗ có được mạch
khoáng thần tinh hình thành kia, trên đường tự nhiên sẽ có cơ sở ngầm của Thần
Quang. Một khi bị phát hiện động cơ, Tật Phong chiến bộ của Hạ Tâm Nghiên tất sẽ
lâm vào hoàn cảnh hung hiểm, Thích Trạch, Mâu Vinh biết Phong Hàn cưng chiều đối
với Hạ Tâm Nghiên, đương nhiên sẽ không loạn ra chủ ý xấu
“Mâu Vinh, ngươi đi một chuyển, cầm chữ ta
viết đi qua.” Phong Hàn nhìn thật sâu về phía hai người, hồi lâu, bỗng nhiên
đưa cho Mâu Vinh kia một tờ giấy.
Mâu Vinh không rõ nguyên do tiếp nhận, chỉ
liếc một cái, nhịn không được thất thanh hét lên: “Minh chủ, ngươi, ngươi thực
theo lời muốn dem người của chúng ta rút đi?”
Sau khi tin tức U Ảnh tộc rút lui khỏi truyền
đến, Phong Hàn cùng Thích Trạch, Mâu Vinh lập tức bắt tay vào làm hành động hẳn
lên, phái chiến hạm đi đến rất nhiều mạch khoáng U Ảnh tộc nắm giữ, chiếm lấy
trước một bước, dựng lên lá cờ Chiến Minh.
Thần Quang tuy cũng nhân cơ hội đoạt một ít
quặng tinh, nhưng cùng Chiến Minh so sánh, lại là xa xa không bằng, bất luận số
ngôi sao hay là trình độ tài nguyên phong phú, đều kém hơn rất nhiều.
“Thần Quang đòi lĩnh địa tuy chỉ là một nửa,
nhưng, nhưng lại đều là sản vật phong phú nhất!” Thích Trạch cũng hét lên.
“Ta biết.” Sắc mặt Phong Hàn âm lệ: “Thần
Quang đã đến Ám Ảnh Quỷ Ngục, chúng ta về sau xung đột tự nhiên chịu không nổi.
Chúng ta nhường một bước trước, chờ bảo đảm Tâm Nghiên không ngại nữa, chúng ta
lại từng bước đánh trở về”.
Mâu Vinh thầm than một tiếng, bất đắc dĩ gật
gật đầu, không nói nhiều cái gì.
Hắn biết Phong Hàn đã hạ quyết tâm, cũng biết tính quan trọng của Hạ
Tâm Nghiên ở trong lòng Phong Hàn, tự nhiên sẽ không ngốc phản bác.
Cầm chữ Phong Hàn viết, Mâu Vinh tụ tập Thủy
Nguyệt chiến bộ của hắn, từ chủ tinh của Chiến Minh lên đường rời khỏi, hướng
sinh mệnh chi tinh Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên bị nhốt chạy đi.
Sinh mệnh chi tinh chứa mạch khoáng thần
tinh.
Một chiếc chiến hạm thủy tinh tím chậm rãi
từ trên trời buông xuống, thủy tinh tím chói lọi rực rỡ loá mắt, từng hàng võ
giả vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đứng ở ven chiến hạm.
Tát Na cùng võ giả Thần Quang nơi đây, đều
nghênh đón, Tát Na vân sắc mặt lạnh lẽo, trên mặt tràn ra một tia mỉm cười, coi
như tâm tình cực kỳ sung sướng.
Như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, một nữ
tử xinh đẹp thân váy màu tím nhạt, quyển rũ động lòng người, chậm rãi thướt tha
hiện ra. Mặt nữ tử như hoa đào nở, kiều yànyù giọt, dáng người tính cảm đây đà,
trong bước chân đong đưa góc váy bay lên, lộ ra một đoạn nhỏ tuyết trắng chói mắt.
Rất nhiều võ giả Thần Quang, ánh mắt nhìn về
phía nàng đều nóng vô cùng, đây là nhiệt liệt của nam nhân đối với nữ thần độc
hữu trong lòng.
Nữ tử kia uyển chuyển mà đến, cùng Tát Na mỉm
cười nói chuyện, cử chỉ thong dong hoa mỹ, làm cho ánh mắt người ta trước sau
không thể từ trên người nàng dời đi.
Trên phi điểu chiến hạm.
Những võ giả Tật Phong chiến bộ kia, nhíu
mày nhìn về phía nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên hiển hiện ra, có người nhịn không được
thở dài: “Nữ nhân này quả nhiên là hồng nhan họa thủy”.
“ừm, là khắc tinh của nam nhân. So với đại
nhân nhà chúng ta không kém chút nào, cũng không biết là nhân vật nào”.
“Làm phiền Tát Na ra nghênh đón, thân phận
nữ nhân kia ở Thần Quang nhất định không thấp”.
“Hẳn là cao tầng của Thần Quang, một điểm
này không có gì đáng hoài nghi”.
Võ giả Chiến Minh đều nói sôi nổi, âm thầm
sợ hãi than, đem nàng cùng Hạ Tâm Nghiên so sánh, vừa so sánh như vậy, phát hiện
một người tính cảm ghẹo người, một người thanh lịch thoát tục, đều có một phen
khí chất xuất chúng độc đáo khác, thế mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Không ai chú ý tới ở sau khi nữ tử áo tím
kia hiện thân, Thạch Nham lặng lẽ biến mất ẩn náu ở trong đám người, giống như
cố ý làm cho người ta che ở phía trước, giống như đang tránh né cái gì.
Hạ Tâm Nghiên cũng chưa phát giác được cái
chi tiết vi diệu này, lực chú ý đều bị nữ tử áo tím kia hấp dẫn, cảm thán nói:
“Nữ nhân này thật cực đẹp, ta nếu là nam nhân, cũng sẽ ái mộ nàng. Cái gọi là
tính cảm vưu vật, đó là nàng bộ dạng này nhỉ?”
Nàng thanh âm lời nói này không cao, mục
tiêu dò hỏi là ai, trong lòng mọi người biết rõ ràng.
Thạch Nham cười gượng một tiếng, không trả
lời.
Tầm mắt hắn xuyên thấu qua khe hở người,
không khôi hướng về bóng người xinh đẹp bất khả phương vật kia, trong mắt hiện
lên một vầng kinh ngạc.
Vậy mà đã đột phá đến Nguyên Thần tam trọng
thiên, cách cảnh giới hư thần phảng phất cũng không xa xôi. Hơn ba mươi năm
không gặp, cái tốc độ này của nàng thật đủ nhanh, xem ra Thần Quang chi chủ kia
cực kỳ sủng ái nàng...
“Sư muội, ngươi như thế nào đột nhiên tới?”
Trên chiến hạm thủy tinh tím, sắc mặt Tát Na ôn hòa, nói: “Lần hành động Ám Ảnh
Quỷ Ngục này lúc trước khi hỏi ngươi, ngươi không phải nói không có hứng thú
sao? Sao đột nhiên lại vội vàng chạy đến?”
Tử Diệu quyển rũ cười xinh đẹp: “Bỗng nhiên
cảm thấy một mặt tu luyện thực không thú vị muốn đển giải sầu một chút, nghe
nói gần đây nơi này náo nhiệt, cái gì Ỵêu tộc, Ma tộc, Dược Khí Các đều tại đây
tranh, ta liền đến góp cái náo nhiệt”.
Nàng mắt đẹp quay tròn chuyển động một
vòng, tầm mắt lướt qua Tát Na, ở Chiến Minh trên những phi điểu chiến hạm kia dời
đi không ngừng, giống như đang tìm người nào.
Tát Na sâu sắc phát giác động hướng của
nàng, nhíu mày nhìn về phía xa xa mười mấy chiếc chiến hạm của Chiến Minh, kinh
ngạc nói: “Sư muội, trên những chiến hạm kia có nười ngươi quen biết hay sao?
Ta thấy ngươi sau khi tớị luôn luôn đang để ý bên kia...”
“Ta nghe nói Hạ Tâm Nghiên kia là Chiến
Minh Tật Phong chiến bộ chi chủ, là đệ nhất mĩ nữ thanh lệ thoát tục của Ám Ảnh
Quỷ Ngục, hơn nữa có trí mưu hơn người. A, một nữ tử hoàn mỹ như vậy, ta thật
tò mò muốn chết, muốn kiến thức một
chút.” Tử Diệu cười tủm tìm nói.
Tát Na dưới sự ngây ngốc, chợt lộ ra bộ
dáng giật mình, nói: “Nếu nói mĩ nữ, sư muội mới thật xứng đáng.” Trong mắt hắn
ẩn chứa một tia cực nóng mịt mờ.
Càng là nữ tử xinh đẹp, càng là thích trèo
so sánh lẫn nhau, một điểm này trong lòng Tát Na biết rõ ràng, chỉ cho rằng Tử
Diệu thực tò mò đối với Hạ Tâm Nghiên,
cũng không quá mức để ý.
“Sư huynh quá khen rồi.” Tử Diệu uyển chuyển
đứng dậy, nghĩ một chút lại cười nói: “Ta đi qua gặp nữ tử kia một chút”.
“Ta cùng ngươi một đường.” Tát Na cũng đột
nhiên đứng dậy, thần thái nghiêm nghị: “Sư muội ngươi tuy nói cảnh giới tăng
lên cực nhanh, nhưng hiện tại dù sao vân vẻn vẹn chỉ là Nguyên Thần tam trọng
thiên. Những võ giả Tật Phong chiến bộ kia đều không phải người lương thiện, chẳng
may đối với ngươi nổi lên lòng xấu xa, đem ngươi kèm hai bên, chúng ta sẽ phi
thường bị động”.
Tử Diệu tự biết không lay chuyển được hắn,
mỉm cười, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
Tát Na chợt điểm mấy người, đều là cường giả
cảnh giới hư thần, cùng nhau cùng Tử Diệu hướng chiến hạm của Tật Phong chiến bộ
đi tới.
“Ồ, bọn họ đến rồi! Bọn họ lúc này tới làm
cái gì?”
“Hình như là nữ nhân xinh đẹp kia yêu cầu.
Kỳ quái, nàng như thế nào đối với chúng ta có hứng thú?”
“Ai biết được? Có thể nhàn rỗi nhàm chán,
tìm chút việc vui cũng nói không chừng”.
Những võ giả Chiến Minh kia, mắt thấy Tử Diệu
ở dưới cường giả Thần Quang vây quanh chậm rãi tiếp cận, đều kinh ngạc thở nhẹ.
Hạ Tâm Nghiên cũng ánh mắt kinh ngạc, hơi
nhíu mày ngài, trong lòng không dò được ý đồ của đối phương.
Nàng biết Tát Na thông qua âm thạch, hẳn là
cùng cao tầng Thần Quang tiếp xúc qua, lúc này đang cùng Chiến Minh tiến hành
đàm phán, bị kèm hai bên bọn họ chỉ là lợi thế của đối phương mà thôi, trừ phi
sự tình có đáp án rõ ràng, nếu không đối phương không nên nhanh như vậy cùng bọn
họ tiếp xúc.
Nàng âm thầm kinh ngạc, muốn hỏi một chút ý
kiến của Thạch Nham, quay đầu đảo qua, nàng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Tại thời khắc mấu chốt này, Thạch Nham vậy
mà không ở bên cạnh, cũng không biết đã đi nơi nào.
Hạ Tâm Nghiên nhíu mày càng sâu.
Ở dưới bọn người Tát Na cùng đi, Tử Diệu
dáng vẻ ngàn vạn từ từ buông xuốụg phi điểu chiến hạm, lập tức đi thong thả bước
hướng nàng mà đến, một đôi mắt xinh đẹp cũng trước sau chăm chú nhìn ở trên người
nàng.
Vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên không hiểu.
“Hạ tiểu muội quả nhiên cực đẹp, hôm nay vừa
thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Trên mặt Tử Diệu tràn đầy tươi cười rạng
rờ.
Hạ Tâm Nghiên nhíu mày không nói.
Tử Diệu tươi cười không giảm, tầm mắt ở
trên người Hạ Tâm Nghiên dao động trong chốc lát, lại dời đi, hướng chung quanh
trên người rất nhiều võ giả Chiến Minh tới lui tuần tra, hồi lâu, nàng cúi đầu
bật cười, ánh mắt hướng về cửa thông đạo đi thông trong chiến hạm, tựa như âm
thầm mắng một câu gì.
“Ngươi tìm ai?” Hạ Tâm Nghiên nhìn chàm chằm
nàng, nhìn trong chốc lát, như là bỗng nhiên hiểu cái gì, phút chốc quát một
cái.
“Không có tìm ai, chỉ muốn cùng ngươi một
mình tán gẫu vài câu.” Thanh âm Tử Diệu mềm yểu, tươi cười nắng, mắt đẹp nhìn
thẳng nàng.
“Được!” Hạ Tâm Nghiên rất sảng khoái: “Đi
trung ương?”
“Không thành vấn đề.” Tử Diệu mỉm cười, nói
với đám người Tát Na: “Không có việc gì, chiến hạm trung ương đầu mối then chốt
ngay tại trước mắt các ngươi, không có cái gì ngoài ý muốn, đừng lo lắng”.
Tát Na lại nhíu mày, khẽ gật đầu.
Chợt,
hai nữ tử khí chất khác nhau lại đều phong hoa tuyệt đại giống như có ăn ý sóng
vai đi hướng trung ương chiến hạm, đóng cửa đá, phong bế thanh âm, không biết
bí mật bàn cái gì.