Sát Thần

Chương 847: Chương 847




Ads Tiến vào hải dương, cũng thuận lợi hơn không ít, không gặp phải phiền toái, một đường bay đi, qua nửa canh giờ hắn đã hạ xuống một hòn đảo.

Thổ địa màu nâu máu của hòn đảo đâu đâu cũng là cổ thụ đã chết héo và những khe rãnh cực lớn .

Ở giữa đảo có một khu vực có thể coi là bằng phẳng. hổ sa chiến xa của Tạp Thác đang bỏ neo ở đó.

Thạch Nham vừa đến, Tạp Thác liền cảm ứng được.

" Sư huynh!"

trên một chiếc hổ sa chiến xa, Tạp Thác lớn tiếng hô lên, bên cạnh hắn có mười mấy chiếc chiến xa, bên trên có tùy tùng của hắn, đại đa số đều là cảnh giới Thần Vương và Chân thần cảnh, không được coi là đặc biệt cường đại.

Hơn Hai trăm tùy tùng của Tạp Thác, mắt thấy Thạch Nham tới, đều có chút tò mò , từ xa tập trung tầm mắt tới đây, muốn xem thanh niên gần đây danh khí bạo tăng trong Thiên Phạt thành rốt cuộc là một người như thế nào.

Huynh đệ Tạp Thác, Tạp Phu chàro đón, lộ ra vẻ rất cao hứng: "Ngươi sao tìm được tới đây?"

"Ta có thể cảm ứng được ba động của áo nghĩa mà ngươi tu luyện." Thạch Nham lấy cớ, sau khi hạ xuống bên cạnh Tạp Thác, nhìn quanh bốn phía rồi lạnh lùng cười: "Đây là các huynh đệ của ngươi?"

Tạp Thác gật đầu, thần sắc có chút xấu hổ: "Ta trong các lược đoạt giả phụ cận Thần Phạt chi địa, cũng không tính là đặc biệt cường đại, huynh đệ dưới tay cũng không nhiều, cảnh giới cao thâm cũng ít, khiến sư huynh chê com* rồi."

Khôi thủ chưa đạt tởi Nguyên Thần cảnh, rất khó được cường giả đứng đầu nương tựa, Tạp Thác so sánh với Ba Lôi Đặc, Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ thì đích xác kém hơn một bậc, cũng chỉ là trong các khôi thủ cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên thì coi như là có chút danh khí.

Cường đại như Phong Khả, cường giả dưới tay có gần ngàn người, trong đó đại đa số đều là Thần Vương cảnh, Chân thần cảnh rất ít gặp.

Mà Tạp Thác, bởi vì bản thân chỉ có cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, thành viên tổ chức của thế lực của hắn có rất nhiều võ giả Chân thần cảnh, tất nhiên không thể bằng đám người Phong Khả, Ba Lôi Đặc.

" về sau sẽ không như vậy đâu, ta tin lực lượng của ngươi, chỉ cần ngươi đột phá tới Nguyên Thần cảnh, ta nghĩ thế lực của ngươi trong các lược đoạt giả sẽ tăng mạnh, vượt qua ba người Ba Lôi Đặc, Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ." Thạch Nham cười cười trấn an.

"Ta hình như sắp đột phá rồi, một đoạn thời gian gần đây thần hồn ba động rất dị thường, tựa hồ chỉ cần một lần ngộ đạo thì có thể vượt qua được cánh cửa đó."

Tạp Thác hưng phấn nói.

Tạp Thác Có được truyền thừa lực lượng áo nghĩa đầy đủ chính xác các gần đây dụng tâm lĩnh ngộ, đích xác có tiến bộ cực lớn.

Hắn vốn đã ở cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, dưới sự dần dần tăng cường của áo nghĩa, tiến thêm một bước cũng là đương nhiên, chỉ là cơ hội đột phá, có đôi khi tuy rằng chỉ cách một bước, nhưng thường thường rất khó khăn, nếu nhanh thì có thể đột phá ngay lập tức, nếu chậm thì có khi mất cả trăm năm.

"Trước khi chúng ta tới đây bị U Minh Bích Thiên truy kích, người đi cùng một đường với chúng ta cơ hồ đều chết trên tay Bích Thiên, nhưng hắn lại tha cho chúng ta, bảo ta gửi lời hỏi thăm tới ngươi." Tạp Thác bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, nghi hoặc nói: "Sư huynh, ngươi và Bích Thiên có giao tình ư?"

"ừ, xem như là vậy đi, không ngờ người này còn rất dụng tâm, ừ, ta nhớ kỹ." Thạch Nham kinh ngạc.

Thật sự thật sự không ngờ thành ý của Bích Thiên lớn như vậy, để mượn sức hắn, chẳng những nguyên ý gả nữ nhi cho hắn, lại còn nể mặt hắn mà buông tha cho đám người Tạp Thác.

Người này mặc dù ở U Minh không cường đại bằng minh chủ, nhưng lòng dạ và kiến thức quả thật là nhất lưu, khiến cho người ta không thể xem thường.

"Ta đột phá rồi." Thạch Nham trầm ngâm trong chốc lát rồi cười nói.

Mượn dùng lực lượng áo nghĩa của lực lượng lĩnh ngộ, hắn phá kén mà ra, ngưng luyện ra rất nhiều Bất tử ma huyết, cách ngày tiến hành triệt để thay máu đã rất gần, đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên, thần thể lại được thối luyện, đã đạt tới độ cao bất khả tư nghị.

Vào lúc đột phá, hắn cảm thấy được sâu sắc bất tử võ hồn và thạch hóa vũ hồn của hắn cũng có lột xác, hắn, tin hắn hiện giờ, sự cường hàn của nhục thân và sức khôi phục khủng bố sẽ khiến cho hắn có thế lực kháng bất kỳ một cường giả cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng thiên nào.

Thi triển toàn lực, phóng thích ra ba loại áo nghĩa, sức chiến đấu của hắnsẽ tăng lên tới mức cực kỳ đáng sợ.

Mắt huynh đệ Tạp Thác đột nhiên sáng lên.

"Ta nghĩ, nếu lại gặp Ba Lôi Đặc, thật sự liều chết giao chiến, cuối cùng người phải bỏ trốn chắc sẽ không phải là ta." Thạch Nham khẳng định.

Huynh đệ huynh đệ mừng rỡ.

" Các ngươi và Phong Khả ước định gặp mặt ở đâu?"

"Các nơi này một đoạn cũng có cấm địa, hung hiểm cũng nhiều hơn, người không quen thuộc mạo muội xâm nhập rất có khả năng nửa bước cũng khó đi. Lược đoạt giả Chúng ta cũng phải trả giá vô số sinh mệnh mới thăm dò được tình huống."

" Cấm địa của Nơi này mạnh thật, rốt cuộc là sao? Ta sao cảm thấy, như là một khu còn sót lại của đại lục cổ? Rất lâu trước kia, gần Thần Phạt chi địa có phải có có rất nhiều tinh thần? Sinh mệnh chi tinh hay không?"

"Sư huynh, ngươi sao biết được chuyện này?"

"Đoán thôi, bởi vì dãy núi, hồ nước và hòn đảo tuy rằng đã tách ra, nhưng rất rõ ràng từng thuộc về một tinh thần."

" Có lời đồn liên quan tới phương diện này cũng giống như phán đoán của ngươi, nói rằng rất lâu trước kia, gần Thần Phạt chi địa phi thường phồn hoa, có Sinh mệnh chi tinh phi thường khổng lồ, cấp bậc cũng cực cao, có cường giả khủng bố đóng giữ, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, Sinh mệnh chi tinh cực đại này lại vỡ tan, trên tinh thần tất cả phân liệt thành toái phiến, lượn lờ phụ cận Thần Phạt chi địa. Có rất nhiều võ giả vẫn lạc, rất nhiều bí mật cũng đã biến mất theo, chỗ thần bí gần Thần Phạt chi địa rất nhiều, lãnh thổ cũng rộng, ngay cả lược đoạt giả chúng ta cũng không thể thăm dò hết toàn bộ.

Tạp Thác giải thích.

Thạch Nham nghiêm túc lắng nghe, gật đầu: "Quả nhiên là vậy."

" Chúng ta đi thôi tới khu vực Phong Khả đã ước định, sư huynh ngươi đi với ta nhé. Khu vực gần đây ta đều quen thuộc, không có nguy hiểm gì đâu." Tạp Thác cười nói.

"ừ."

Tiếp theo, Thạch Nham và huynh đệ Tạp Thác ngồi trên cùng một hổ sa chiến xa, bay nhay trong mảng đại dương, vượt qua không ít hòn đảo.

về sau nhảy vào một khu vực sương mù dày đặc, chung quanh có gió rít cuồng bạo, ẩn chứa hung hiểm không thể nhận ra.

Tạp Thác quả nhiên quen thuộc với khu vực này, hổ sa chiến xa của hắn vòng đi vòng lại, không bay thẳng, có thể né qua hung hiểm, khiến mọi người trên đường bình yên vô sự đi qua sương mù, tiến vào một chỗ cấm địa khác.

Ở đây, Thạch Nham không giúp được gì, cũng lười chẳng muốn nghĩ, gieo hết hành trình cho Tạp Thác an bài.

Trải qua năm ngày bay, bọn họ xuyên qua rất nhiều kết giới, cấm chế và khu vực hung hiểm, tới khu vực mà Phong Khả đã ước định.

Một tòa núi bồng bềnh nối dài, trong hư không phụ cận lôi điện và gió mạnh gào rít, năng lượng thiên địa khủng bố giống như tự nhiên hình thành, có thể quấy nát tất cả.

Đoàn người Thạch Nham tới được hổ sa chiến xa tới nơi, phát hiện trong dãy núi này có không ít chiến hạm chiến xa bỏ neo, có cờ của lược đoạt giả Lạp Tắc Nhĩ và Ba Lôi Đặc, cũng có khôi thủ của các thế lực nhỏ khác, chỉ là đám người Phong Khả và Giới Nông không biết không biết vẫn chưa tới.

Hổ sa chiến xa tìm một khu vực trống, vừa hạ xuống không bao lâu thì Thạch Nham liền thấy Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ còn có luyện dược sư Kiệt Tư Đặc, ba cường giả Nguyên Thần cảnh này đang thương nghị gì đó, thấy bọn họ xuất hiện thì đều nhíu mày đi tới.

Ba Lôi Đặc sắc mặt âm trầm, vừa thấy Thạch Nham xuất hiện thì tựa hồ rất căm tức, cao giọng hét to: "Tiểu tử, ngươi tham gia làm gì? Ngươi là lược đoạt giả có? Ngươi có tư cách gì mà tới đây?"

Hắc Giác và mấy tên cường giả cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, một thân trọng giáp, cả người sát khí dày đặc, cũng cười gàn xông tới.

Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc, liếc đám người Ba Lôi Đặc một cái, nói: "Tinh đồ do ta mang vào Thiên Phạt thành, nếu luận tư cách, các ngươi ai có thể hơn ta? Hắc hắc, không có tinh đồ của ta thì các ngươi hiện tại ngay cả phần được tới cũng không có!"

Ba Lôi Đặc hừ lạnh: "Tiểu tử, ở Thiên Phạt thành có người duy hộ trật tự, ở đây, ta muốn giết ngươi thì ai dám ngăn cản?"

" Ngươi giết ta ư?" Thạch Nham cuồng tiếu: "Ba Lôi Đặc à Ba Lôi Đặc, ở Thiên Phạt thành ngươi không giết được ta thì ngươi cả đời này cũng đừng hy vọng. Ta hiện tại ở ngay đây này, ngươi có thể thử xem, xem chúng ta ai chết trươ^n?

Vừa dứt lời, một cỗ khí thể cuồng bạo tà ác từ phía sau hắn phóng lên cao, thần chi lĩnh vực dùng tử vong áo nghĩa thúc dục ra khuếch tán, đủ loại phụ diện tình tự phiêu đãng, như lệ quỷ gào thét chung quanh hắn, oán độc tà ác, tuyệt vọng, điên cuồng, oán độc lan ra, tựa hồ phá hủy ý chí chiến đấu của bất kỳ ai.

trong Thần chi lĩnh vực, hắn sắc mặt đạm mạc, hai mắt lấp lánh huyết quang, thản nhiên nói: "Ba Lôi Đặc, ngươi có thể thử xem."

" Thần Vương tam trọng thiên!" Lạp Tắc Nhĩ và Kiệt Tư Đặc đồng thời kinh hô.

"Ặc, Ba Lôi Đặc, ngươi hay là nghỉ ngơi một chút đi, không phải ta không xem trọng ngươi, nhưng ta nghĩ.. . ngươi thật sự không giết được hắn đâu." Lạp Tắc Nhĩ ngây ra một chút rồi bỗng nhiên cười khổ khuyên bảo: "Đừng làm loạn nữa, lưỡng bại câu thương cũng không đáng. Vì một nữ nhân, không nên ngươi chết ta sống, huống chi, Phong Nhiêu đã quyết định rồi, ngươi cũng thua cuộc rồi."

"Thôi bỏ đi, ngươi quả thật không giết được hắn đâu." Kiệt Tư Đặc cũng ngăn cản.

Lực lượng của Thạch Nham vừa phóng xuất ra, huynh đệ Tạp Thác và tùy tùng của hắn đều đi lên, đối chọi gay gắt với cường giả bên Ba Lôi Đặc.

Cách đó không xa* cũng có thế lực lược đoạt giả khác tiến tới, đều ở bên cạnh ngưng thần nhìn, rất nhiều người nói khuyên bảo Ba Lôi Đặc đừng động thủ.

" Ngươi thật sự cho rằng, đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên chi cảnh thì có thể chống lại Nguyên Thần cảnh ta ư?" Ba Lôi Đặc vẻ mặt bực tức, hỏa diễm trong thần thể tăng mạnh, lăng không bồng bềnh, ở bên cạnh hình thành một mảng biển lửa, tới gần Thạch Nham.

' '

" Không phải chống lại." Thạch Nham nghiêm túc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Ta thấy ta có thể giết ngươi!"

Mọi người biến sắc, Ba Lôi Đặc vẻ mặt cũng ngây ra.

Đúng vào lúc này, Thạch Nham làm khó dễ, không ngờ xuất thủ trước, hai tay kéo một cái, vô số tinh quang nở rộ, nhanh chóng ngưng luyện, từng tinh quang cự kiếm trong suốt được thành hình, có tinh thần nhỏ chạy bên trên, ẩn chứa sự kỳ diệu vô tận của tinh.

Vù vù vù!

Vào lúc Tinh thần cự kiếm ngưng luyện, tiếng rít chói tai cũng truyền ra, chấn cho màng tai người ta đau đớn, nhưng không thể cảm ứng được phương vị của ba cây gai xương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.