Ads
Thiên Phạt thành, tổng bộ của Hắc Mạc lược đoạt giả.
Đá vụn phân tán khắp nơi, quản trường ở giữa lõm sâu, Ba Lôi Đặc và Hắc Giác cả người đầy vết máu, sắc mặt khó coi ngồi trong đống đá vụn, ánh mắt có chút u ám.
Đám người Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông Nghe tin mà đến đều đứng bốn phía quảng trường, nhìn Ba Lôi Đặc và Hắc Giác, thần thái có chút vui sướng khi người gặp họa.
Rất nhiều Hắc Mạc lược đoạt giả cũng đều sắc mặt trầm trọng, nhìn hai vị thủ lĩnh không biết nên nói gì.
Trận chiến đấu này đã kinh động tới rất nhiều người, chuyện Ba Lôi Đặc, Hắc Giác bị lực lượng vô hình trói buộc thần thể, từ trên không Thiên Phạt thành một đường ném về tổng bộ, bị đè cho không thể động đậy, bất tri bất giác đã truyền khắp tứ phương.
Mọi người đều biết tranh đấu giữa Ba Lôi Đặc và Thạch Nham, chiến đấu lại phát sinh tại cửa hàng của Tạp Phu, tất nhiên sẽ không khó đoán là Ba Lôi Đặc, Hắc Giác xuống tay.
Nhưng Thạch Nham chỉ có cảnh giới Thần Vương nhị trọng thiên, huynh đệ Tạp Thác cũng chỉ là võ giả Thần Vương cảnh, Ba Lôi Đặc thân là tồn tại cường hãn Nguyên Thần cảnh chẳng những không thể được như ước nguyên, ngược lại rơi vào tình thế như vậy, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc và khó hiểu.
Người Âm thầm xuống tay là ai, không ai có thể biết được, nhưng trong lòng mọi người đều minh bạch, trong Thiên Phạt thành lúc này có một cường giả cực kỳ khủng bố đang ẩn náu.
Cường giả này giống như là cự ảnh vô hình, bao phủ phía trên Thiên Phạt thành, quan sát thành trì, lặng lẽ giữ trật tự trong thành.
Thiên Phạt thành nghiêm cấm chiến đấu, nếu có người làm trái chuẩn tắc này thì sẽ bị, lối ra giáo huấn một phen, ngay cả Ba Lôi Đặc, một trong tứ đại cự đầu củng không thể ngoại lệ.
"Thú vị lắm à?" Ba Lôi Đặc bực bội không thôi, hai mắt phun lửa nhìn những người đi đến, thầm cắn răng nói: "Không sai, là ta đã phá hủy quy củ, thể thì sao? Muốn trục xuất ta ra khỏi Thiên Phạt thành ư?"
Hắn từ trên mặt ba người Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông nhìn ra được vẻ mỉa mai, trong lòng rất căm tức, ngữ khí đương nhiên sẽ không khách khí.
" Không, chúng ta tới đây cũng không phải để khởi binh vấn tội." Phong Khả nhếch miệng bật cười: "Hơn nữa, ngươi đã bị trừng phạt rồi, chúng ta sẽ không tiếp tục làm khó dễ ngươi. Hắc, Ba Lôi Đặc à Ba Lôi Đặc, vận khí của ngươi tựa hồ không tốt lắm, từ lúc tới Thiên Phạt thành có phải vẫn một mực ức chế hay không?"
Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ cười nhẹ, vẻ mặt khác thường, tựa hồ cũng thầm trào phúng.
" Ba người Các ngươi tới đây không phải là để chê cười ta chứ?" Trong mắt Ba Lôi Đặc hừng hực lửa giận: "Vốn tưởng rằng ở trong Thiên Phạt thành, bốn người chúng ta là lớn nhất, không ngờ chúng ta chỉ là người giữ trật tự bên ngoài, trong bóng tối có người còn cường đại hơn chúng ta, tựa hồ đang dùng phương thức đặc biệt của hắn để khống chế thành, các ngươi cam nguyên để người ta đoạt quyền ư?"
"Còn có thể làm gì nữa?" Giới Nông bất đắc dĩ lắc đầu: "Không mạnh bằng người ta thì không thể không cúi đầu, cảnh giới của đối phương bí hiểm như vậy, đối với chúng ta tựa hồ cũng không có ác ý, chúng ta việc gì phải tự chuốc lấy khổ? Quy củ của Thiên Phạt thành có một nhân vật như vậy nghiêm khắc thủ hộ, nói không chừng cũng không phải là chuyện xấu."
"Đúng, không phục thì làm được gì?" Lạp Tắc Nhĩ cười khổ: "Hắn có thể dễ dàng chế trụ ngươi, chúng ta cũng không phải là đối thủ. Người này chắc tồn tại rất nhiều năm rồi, nếu thực sự muốn đối phó chúng ta, chúng ta có thể an ổn thoải mái nhiều năm như vậy ư? Rất rõ ràng, hắn chỉ giữ trật tự trong thành, cũng giống như ước nguyện của chúng ta, một khi đã như vậy thì việc gì phải tự tìm phiền não?"
"Ta sao lại không biết trong Thiên Phạt thành có một nhân vật như vậy tồn tại?" Ba Lôi Đặc sắc mặt cực xấu.
" Chúng ta cũng mới biết không bao lâu." Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ nhìn nhau một cái rồi cùng có chút chán nản.
"Ta thì biết sớm hơn một chút."
Phong Khả bối phận cao nhất hít một hơi: "nhưng ta vẫn cho rằng chỉ là lời đồn, không thật sự để trong lòng, nếu không xảy ra chuyện của ngươi và Phạm Dạ thì có lẽ ta vân chỉ coi đó là lời đồn. Nhưng hôm nay, ta thực sự đã tin rồi."
" Vậy các ngươi tới đây là muốn nói gì? Muốn khuyên ta đừng ở Thiên Phạt thành tùy ý làm bậy nữa có? Bảo ta buông tha cho tiểu tử đó ư!" Ba Lôi Đặc quát.
" Không, chúng ta không nói gì cả, ngươi nếu muốn tiếp tục xuống tay thì không ngại thử xem, chúng ta cũng vui vẻ nhìn xem hậu quả sẽ thế nào." Lạp Tắc Nhĩ cười quái dị, tựa hồ không ngại có người ở trong Thiên Phạt thành lặng lẽ duy trì trật tự.
"Ta không muốn chết sớm như vậy." Ba Lôi Đặc vẻ mặt nhăn nhó nói.
Hắc Giác thì ủ rũ, vẻ mặt đau khổ: "Lần này chỉ giáo huấn thôi, chưa thực sự hạ trọng thủ, nếu còn có lần sau, không biết sẽ thế nào."
" Thạch Nham thế nào? Có chuyện gì hay không?" Phong Nhiêu đứng phía sau Phong Khả cùối cùng không nén được lo lắng, nhíu mày hỏi.
" Tiểu tử đó vẫn sống tốt!" Ba Lôi Đặc bỗng nhiên tức giận,: "Phong Nhiêu!" Hắn có gì hay? Chỉ là một tên gia hỏa có vận khí tốt mà thôi, sau lưng cũng không có thế lực chống đỡ, vì sao ngươi chọn hắn."
Phong Nhiêu mặt lạnh lung nói: "Không liên can tới ngươi!"
Nàng ta nàng nặc đòi tới đây chính là muốn xác định Thạch Nham có bình yên vô sự hay không, đối với Ba Lôi Đặc thì một chút hào cảm cũng không có, biết Thạch Nham không sao thì trong lòng cũng yên tâm, đối với Ba Lôi Đặc tất nhiên là không hoà nhà gì.
"Vu vù!"
Từ trong ống tay áo Phong Khả truyền đến tiếng vù, giống như muỗi bay.
Phong Khả nhướng mày, một bàn tay đút vào trong ống tay áo, nhắm mắt tựa hồ đang cảm ứng gì đó.
Sắc mặt hắn bỗng dưng biến đổi, hiện ra vẻ kinh hãi, không nhịn được quát khẽ: "Phạm Dạ đã chết rồi!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều chấn động, bất khả tư nghị nhìn về phía hắn.
" Vừa rồi nhận được tin tức, Phạm Hạc đứng đầu Phạm gia một mình lên đường, tới Thần Phạt chi địa của chúng ta."
Cửu Tinh thương hội cách nơi đây cũng không tính là quá xa, với cảnh giới tu vi của Phạm Hạc, nếu đi toàn lực thì chắc không bao lâu nữa sẽ tới." Phong Khả hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng vô cùng: "Tin tức đến từ Cửu Tinh thương hội, nói Phạm Hạc sở dĩ tức giận là vì thân đệ đệ của hắn Phạm Dạ bị giết ở Thiên Phạt thành của chúng ta."
"Chết rồi thì tốt, ha ha!" Lạp Tắc Nhĩ ngây người một chút rồi lập tức cuồng tiếu, thần thái điên cuồng.
" Quả đúng là chết rồi thì tốt! Đáng chết!" Phong Nhiêu cũng mắt đẹp sáng ngời, hưng phấn hoan hô.
Người đã từng chịu thiệt trong tay Phạm gia sau khi nghe thấy tin tức này thì cũng đều kích động, cười ha ha.
Trong lòng các lược đoạt giả của Thần Phạt chi địa, Phạm gia của Cửu Tinh thương hội là gia tộc khiến người ta chán ghét nhất, những năm gần đây đối với bao vây tiêu trừ lược đoạt giả thật sự là tận hết sức lực, nếu không phải bọn họ có thể trốn trong cấm địa, thì rất nhiều lược đoạt giả đã bị giết rồi.
Lạp Tăc Nhĩ và Phạm gia có thâm cừu đại hận, đại ca của Phong Nhiêu cũng bị thế lực của thế lực giét chết, còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu của lược đoạt giả cũng chết thảm trong tay Phạm gia.
Bởi vậy, vừa nghe được tin tức này, mọi người vẻ mặt hưng phấn, đều không nhịn được hoan hô kích động.
" Phạm Hạc đến rồi." Phong Khả trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên quát khẽ, sắc mặt ngưng trọng.
Tiếng cười bởi vì một câu này của hắn mà lập tức im bặt, sắc mặt của sắc mặt cũng đều dần dần u ám, ánh mắt kiêng kị, lộ ra vẻ khẩn trương bất an.
Trong Liệt Diễm tinh vực, gia chủ Phạm Hạc của Phạm gia và Độ Thiên Kỳ đều là tồn tại đáng sợ nhất, cảnh giới tu vi Nguyên Thần tam trọng thiên, sự cường thể vang khắp môi ngóc ngách của Liệt Diễm tinh vực, có thể nói là tồn tại đỉnh phong nhất.
Hiện giờ, nhân vật siêu tuyệt như vậy sắp hàng lâm Thiên Phạt thành, ai có thể không khẩn trương?
"với lực lượng của chúng ta, thật sự không phải đối thủ của Phạm Hạc, vậy phải làm gì đây?" Giới Nông do dự một chút rồi có chút đau đầu hỏi.
" Lập tức tổ chức nhân viên, rút lui khỏi Thiên Phạt thành, ừ, bảo khôi thủ các phương chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát với tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đi đến khu vực tinh đồ điểm danh, cũng tốt, chúng ta vốn nên ly khai rồi." Phong Khả trầm ngâm trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói: "Nếu cường giả ở Thần Phạt chi địa của chúng ta một lòng che chở cho Thiên Phạt thành, cho dù là Phạm Hạc tới đây cũng không nhất định có thể hủy diệt được thành thị đứng sừng sững mấy ngàn năm không ngã này, chờ chúng ta phá giải được tinh đồ chi mê rồi thì sẽ cường đại hơn, cũng không sợ gì Phạm Hạc nữa."
Lời vừa nói ra, lập tức có được sự đồng ý của mọi người, tất cả đều gật đầu tỏ vẻ nguyên ý sẽ tụ tập rút lui.
" Phụ thân, Thạch Nham hắn Không biết đi đâu rồi." Phong Nhiêu nhỏ giọng nói.
" Nhiều người nhứ vậy không thể ở lại chờ hắn được, cũng không có nhiều thời gian, hắn nếu trước khi chúng ta đi tới đây thì tốt nhất, bằng không... đành thôi vậy." Phong Khả nhíu mày: "Hắn không đi thăm dò tinh đồ cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần chúng ta có thể có thu hoạch thì cũng không thiểu phần của hắn."
Phong Nhiêu cũng biết mọi người sẽ không bởi vì Thạch Nham mà mạo hiểm ở lại, nghe phụ thân tỏ thái độ như vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng vẫn thầm sốt ruột, hy vọng Thạch Nham nhanh chóng xuất hiện.
Trong một trang viên kín đáo khác của Thiên Phạt thành.
Tạp Tu Ân đang nói chuyện với Tử Diệu, bỗng dưng đuôi lông mày giật giật, đột nhiên đứng lên tới đình viện trong trang viên.
Ở đó, Áo Cách Lạp Tư xuất hiện xuất hiện, vẻ mặt tươi cười, đang nói chuyện với một người.
" Áo Cổ Đa đại nhân!" Tử Diệu vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy người đến, trong lòng chấn động, hành lễ thỉnh an.
" Công chúa điện hạ vẫn diễm lệ vô song." Áo cổ Đa trong Ngũ đại chư hầu nhếch miệng cười hắc hắc: "Chẳng trách tiểu tử Áo Cách Lạp Tư ngay cả ta nhiều lần giữ lại cũng mặc, khẳng khẳng đi theo ngươi. Ha ha, từ cổ anh hùng phối giai nhân, ngươi và tiểu tử này quả nhiên là tuyệt phối."
Tử Diệu trong lòng thầm hận, thần sắc thì vẫn lạnh lùng như thường, không lên tiếng trả lời.
" Ngươi tới đúng lúc lắm, các lược đoạt giả tựa hồ đã có động tĩnh, muốn mau chóng rời khỏi thành!" Tạp Tu Ân tùy ý nói: "Một khi bọn họ rời khỏi Thiên Phạt thành, vào ở trong những cấm địa đó thì khó giải quyết đây, họ quen thuộc với khu vực đó hơn. Nếu muốn động thủ thì tốt nhất là trong mấy ngày nậy."
" Động thủ ư?" Áo cổ Đa lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm: "Ta không muốn như Phạm Dạ, bị người ta giết chết một cách mạc danh kỳ diệu."
Ba người Tư Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Áo Cách Lạp Tư nghe hắn nói như vậy thì vẻ mặt đều kinh hãi.
Bọn họ biết chuyện Phạm Dạ đột nhiên mất tích, nhưng lại không biết Phạm Dạ đã chết, cho nên rất chấn động, một Nguyên Thần cảnh Nguyên Thần cảnh không phải là nhỏ, một khi tử vong, sẽ truyền khắp toàn bộ Liệt Diễm tinh vực.
"trong Thiên Phạt thành, cái cường giả khủng bố khủng bố, điểm này có thể khẳng định!" Áo cổ Đa sắc mặt ngưng trọng, thần thái lộ ra lộ ra vẻ kinh sợ, tựa hồ trong lòng cũng có băn khoăn, không dám mạo muội đắc tội.