Sát Thần

Chương 833: Chương 833: Hắc ám chi tâm




Ads Cách cửa hàng của Tạp Phu một ngàn dặm về phía tây nam, trước cửa một trang viên cũ kỹ.

Ba người Thạch Nham một đường lén lút đi tới.

Vừa tới cửa thì cửa đá của trang viên vô thanh vô tức mở ra, bên trong có những cây cổ thụ héo rũ, tĩnh mịch nặng nề, không có một chút ba động, sâu tròng trang viên chỉ có mấy thạch lâu cũ kỹ.

Thạch Nham mày không khỏi nhăn lại rồi đi vào.

Huynh đệ Tạp Thác nhìn nhau một cái rồi cũng lặng lẽ đi theo.

Ba người vừa vào thì cửa đá tự động đóng lại, một gian thạch lâu bên trong trang viên, chỉ có một cánh cửa đá duy nhất cũng tự động mở ra.

Ba người Thạch Nham lại đi vào.

Thạch lâu không cửa sổ, chỉ có một cánh cửa đó, đợi cho ba người tiến vào rồi, cửa đá đóng lại, bên trong tối om.

Một dòng u quang từ phía trước thạch lâu chiếu ra, một đạo bóng đen ngồi ngay ngắn trên đài cao, vén đấu lạp màu đen trên mặt ra, lộ ra gương mặt đáng sợ đầy vết sẹo dữ tợn.

Huynh đệ Tạp Thác chỉ nhìn thoáng qua hai chân đã run lên, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Bọn họ nhận ra được khuôn mặt này.

Nữ nhân điên cuồng tàn bạo nhất của Thiên Niết thần quốc, quân đoàn trưởng của huyết tinh quân đoàn, đứng đầu ngũ đại chư hầu, ở Liệt Diễm tinh vực uy danh chấn thiên, trên tay không biết dính bao nhiêu

Bất kỳ một kẻ địch nào của Thiên Niết thần quốc chỉ cần nhìn thấy ả đều sẽ sợ tới vỡ mật, huynh đệ Tạp Thác cũng không ngoại lệ.

Thạch Nham sắc mặt đạm mạc, hơi khom người: "bái kiến Lỵ An Na đại nhân, không biết ngươi gọi ta tới đây có gì phân phó."

Lỵ An Na ngồi Trên đài cao, đôi mắt u ám, không hề có cảm xúc ba động, chỉ nhìn hắn, trầm mặc không nói gì.

Nàng ta không nói mà một cỗ áp lực vô hình tựa hồ cũng bao phủ xuống, ba người Thạch Nham đều cả người không thoải mái, cảm thấy ở chỗ này, tính mạng tựa hồ tùy thời khó giữ được, so với đối mặt với Ba Lôi Đặc, Hắc Giác còn khủng bố không biết bao nhiêu lần.

Một hồi lâu sau, Lỵ An Na mới chậm rãi mở miệng: "Tinh đồ do ngươi mang khỏi Luyện Ngục tinh?"

Thạch Nham kinh ngạc, nhưng cũng không phủ nhận: "ừ, do ta mang ra."

"Ý trời." Lỵ An Na nói thầm một câu, giống như nhớ lại gì đó, sau khi trầm mặc một lúc mới nói: "Ngươi biết là ai cứu ngươi hai lần không?"

"Biết." Thạch Nham thành thật gật đầu.

" Vậy ngươi có biết nàng ta vì sao cứu ngươi không?" Lỵ An Na lại hỏi.

Do dự một chút, Thạch Nham nhìn thoáng qua Huyết Đồ Tạp Thác và Tạp Phu, không xác định: "Có liên quan tới ấn ký của ta?"

" Ngươi rất thông minh, vận khí cũng vô cùng tốt, mới đến Thiên Phạt thành không bao lâu đã tìm được bà ta, quả nhiên là là cơ duyên tốt, chẳng trách có thể có được truyền thừa." Lỵ An Na gật đầu, liếc Huyết Đồ Tạp Thác một cái rồi quát khẽ: "Tạp Thác, bỏ ấn ký của ngươi ra cho ta xem?"

" Ắn ký gì?" Tạp Thác mạc danh kỳ diệu nói.

Thạch Nham cười cười, vươn tay ra chỉ vào trán, ra hiệu cho Tạp Thác.

Tạp Thác đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức thôi phát lực lượng, vận chuyển hỗn loạn thần chi lĩnh vực, hai mắt biến thành đỏ như máu, mi tâm hiện ra ấn ký, chính là năm đóa huyết tinh vân đoàn.

" Quả nhiên là vậy, khó trách ngươi có thể hóa hiểm thành may mấy lần." Mắt sáng lên mắt sáng lên, nói nhỏ.

" Hóa hiểm thành may mấy lần?" Huyết Đồ Tạp Thác giật mình, cả nửa ngày sau đột nhiên kích động nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ."

Hắn ở Thần Phạt chi địa rất nhiều năm rồi, có mấy lần bị người ta vây, thiếu chút nữa thì thần hồn câu diệt, nhưng mỗi lần, trong chiến đấu đối thủ đều sẽ đột nhiên kiệt sức, tựa hồ tu luyện tới đường rẽ, như tẩu hỏa nhập ma, lực lượng tạm thời không phóng thích ra được, ngược lại bị hắn giết chết.

Cũng bởi vì mấy lần may mắn đó, hắn thu hoạch cực lớn, dần dần bộc lộ tài năng trong các lược đoạt giả, có thành viên tổ chức của mình.

Rất lâu trước, Tạp Thác đã hoài nghi phải chăng có người đang giúp hắn, bằng không sẽ không mỗi một lần đều may mắn như vậy, mỗi khi sắp phải chết thì địch nhân đều sẽ mạc danh kỳ diệu xảy ra sự cố, khiến hắn cho rằng hắn có được sự chiểu cố của ông trời, ông trời không cho hắn chết, nhất định hắn hắn phải quật khởi.

nhưng hôm nay, Lỵ An Na vừa nói như vậy, hắn đột nhiên tỉnh ngộ.

Không phải ông trời giúp hắn, mà là thật sự có xuất thủ cứu cứu mấy lần.

" Thạch Nham bảo ngươi lấy một vạn thần tinh thượng phẩm ra chẳng lẽ không đáng? Mạng của ngươi chẳng lẽ không đáng giá một vạn khối thần tinh thượng phẩm ư?" Lỵ An Na vẻ mặt đùa cợt: "Chẳng lẽ, ngươi thật sự nghĩ răng ngươi vận khí tốt đến như vậy?"

Tạp Thác cả người run lên, trong lòng nổi lên sự cảm kích mãnh liệt, mắt cũng có chút ươn ướt, thất hồn lạc phách nói: "Không ngờ... Không ngờ là bà ta, bà ta không ngờ cứu ta mấy lần, ta thật đáng chết, một mực không biết gì cả."

Tạp Phu cũng triệt để trợn tròn mất, bỗng nhiên ý thức được trên người đại ca hắn nhất định đã xảy ra một số việc bất thường mà hắn không nhìn thấy.

Cũng vào lúc này hắn mới biết được đại ca hắn không ngờ mấy lần suýt trời, chính là nhờ người người cứu mới có thể sống đến bây giờ, có thể có được thân phận và địa vị như ngày hôm nay.

Người đó chính là Phí Lan.

" Ngươi trên trán nếu không có ấn ký đó, lại được bà ta biết thì ngươi đã chết từ lâu rồi." Lỵ An Na nói.

"Ta biết, ta cuối cùng đã minh bạch rồi, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết." Tạp Thác cung kính hành lễ, mắt hổ không ngờ ứa ra nước mắt.

Không ai biết sự gian khổ của hắn, nhiều năm như vậy hắn từ một tên tiểu võ giả vô danh chịu biết bao đau khổ, thậm chí ngay cả huynh đệ Tạp Phu của hắn cũng không biết.

Hắn biểt hắn có thể có ngày hôm nay không dễ dàng gì, hắn vốn vẫn luôn cảm tạ ông trời, cảm thấy là trời cao chiếu cố hắn, mới có thể mấy lần không chết, ngoan cường sống sót.

Nhưng cho tới ngày hôm nay, hắn mới phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn, vẫn đang chiếu cố cho hắn, loại cảm giác được người ta che chở này hắn cả đời cũng không có.

Đột nhiên được người ta báo cho biết, từ trong đần độn tỉnh lại, nội tâm Tạp Thác rất cảm động, thực sự có dùng lời nói mà biểu đạt được hết.

" Biết được ngươi lúc trước hủy chiến hạm của ta, mà vẫn sống yên lành, biết vì sao Áo cổ Đa muốn giết ngươi, ta lại muốn bảo vệ ngươi chưa?" Lỵ An Na xoay chuyển tầm mắt, lại nhìn về phía Thạch Nham.

"Biết từ lâu rồi." Thạch Nham lạnh lùng cười: "Vào thời khắc ta phát hiện vận dụng vận dụng lực lượng áo nghĩa đã đoán ra được một chút, cám ơn." Hắn cũng xoay người thi lễ.

"Hả?" Lần này đổi lại là Lỵ An Na kinh ngạc, nhướn mày: "Ngươi có thể minh bạch sớm vậy có? Ngươi dựa vào gì?"

" Hăc ám lực lượng áo nghĩa, ta đã gặp rôi." Thạch Nham giải thích.

Lỵ An Na mắt sáng lên, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

" Trên Thần Ân đại lục ta có được một khối hắc thiết khôi lỗi, theo ta được biết hình như là hắc ám phân thân của Lạc La, ta... ừ, ngươi tu luyện hắc ám áo nghĩa, chắc cũng có chút quan hệ với hắn chứ hả?" Thạch Nham hỏi thử.

" Lạc La?" Lỵ An Na lắc đầu, tựa hồ cũng không biết: "Chưa từng nghe qua về người này, hắn cũng tu luyện hắc ám áo nghĩa ư?"

"Không sai, giống hệt như ngươi." Thạch Nham cũng kinh ngạc: "Ngươi nếu không biết Lạc La, vì sao cũng biết hắc ám áo nghĩa?"

Nói đến đây, hắn niệm đầu khẽ động, phóng xuất ra Chiến Ma từ trong Huyết Văn Giới.

Hắc thiết khôi lỗi hắn đã lậu rồi không vận dụng, lực lượng Chiến Ma có thể phóng thích rất hữu hạn, toàn lực thi triển cũng chỉ có cảnh giới lực lượng thông thần đỉnh phong, so sánh với hắn hiện tại thì kém rất xa, cho nên hắn đã bỏ quên rất lâu rồi

Mắt Lỵ An Na đột nhiên lóe sáng, hắc ám chi lực khẽ động, thân ảnh của nàng ta đã hạ xuống bên cạnh Chiến Ma, lộ ra vẻ kích động: "Hắc ám chi tâm, trong cơ thể của khôi lỗi này có hắc ám chi tâm, trời ạ, ta biết vì nguyên nhân gì rồi."

Trong lúc nói, linh hồn tế đài của linh hồn tế đài xoay chuyển, một cỗ lực hấp dẫn kỳ diệu từ trong cơ thể nàng ta phóng xuất ra.

Hắc ám chi tâm khảm trên ngực Chiến Ma hóa thành quang đoàn tối tăm đột nhiên bay ra, nháy mắt đã bao vào ngực Lỵ An Na rồi biến mất, tựa hồ thành một bộ phận của thân thể Lỵ An Na.

Một cỗ khí tức cực kỳ âm trầm tà ác từ trên người Lỵ An Na phóng xuất ra, nàng ta không nói câu nào ngồi xuống, nhắm mắt lại, tựa hồ đang thử hấp thu dung hợp hắc ám chi tâm, thần sắc nghiêm túc ngưng

Hắc thiết khôi lỗi đó, sau khi hắc ám chi tâm bay ra thì ầm ầm vỡ thành mảnh nhỏ, không còn một tia ảo diệu và lực lượng nào.

Chiến Ma đã tiêu tán.

Lỵ An Na thì thần thái phấn khởi, ngưng trọng nhắm mắt thể hội, khóe miệng hiện ra ý kích động hưng phấn.

" Sư huynh, nàng ta giông như đang tiếp nhận truyền thừa áo nghĩa, giống như ta lúc trước." Tạp Thác rụt rè nói.

Thạch Nham gật đầu, cũng nhìn ra manh mối, hắc ám chi tâm đó đối với Lỵ An Na tu luyện hắc ám áo nghĩa mà nói thì tựa hồ cực kỳ trọng yếu, tựa hồ ẩn chứa truyền thừa tinh diệu, giống như tinh hạch đối với hắn tu luyện tinh thần chi lực vậy, có giúp ích cực lớn.

Lúc này Lỵ An Na giống như hắn lúc trước dung hợp tinh hạch, dung hợp hắc ám chi tâm đó, khiển cho nó trở thành một bộ phận của thân thể.

" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tạp Phu là người hoang mang nhất, phát hiện tất cả kinh lịch hôm nay đều tràn ngập thần bí và ngạc nhiên, khiến hắn như ngây đơ giống đang nằm mơ, không biết tất cả thấy được hiện tại là thật hay mơ.

"Ặc, cái này ta cũng chịu, hỏi sư huynh ấy." Tạp Thác cũng vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Thạch Nham.

Thạch Nham sắc mặt cổ quái, hắn cũng không hiểu lắm, trong bóng tối tựa hồ có một sợi dây nối tất cả lại với nhau, nhưng hắn cũng không thể giải thích nghi hoặc cho huynh đệ Tạp Thác, do dự một chút rồi cười nói: "Đừng nóng vội, chờ Lỵ An Na đại nhân tỉnh dậy thì chúng ta cùng nhau hỏi cũng được."

Huynh đệ Tạp Thác kinh ngạc, nhưng không tiếp tục truy hỏi, đều trầm mặc nhìn về phía Lỵ An Na, chờ nàng ta dung hợp hắc ám chi tâm.

Dần dần, Lỵ An Na dung họp hắc ám chi tâm bên trong mi tâm có một điểm ấn ký mơ hồ, từ từ biển lớn, trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Năm đóa vân đoàn màu máu.

Giống như ấn ký trên trán Tạp Thác và trên tiểu thuẫn bài trong cửa hàng Phí Lan.

Tạp Thác vẻ mặt chấn động, kinh hãi chỉ về phía trán Lỵ An Na: "Ắn ký này..."

"ừ, chính là ấn ký này, quả nhiên đã hiện ra." Thạch Nham đã sớm hoài nghi, sau khi trên trán Lỵ An Na phát hiện ấn ký đó thì lập tức khẳng định, mỉm cười nói.

" Đều có liên quan tới ấn ký này có? Sư huynh, chẳng lẽ ngươi cũng có ấn ký này?" Tạp Thác cực kỳ ngạc nhiên hô.

"Không sai, ta cũng có." Thạch Nham gật đầu: "Chỉ có điều ấn ký của các ngươi ở trên trán của thần thể, mà của ta thì ở trong thần hồn, đây là điều khác biệt duy nhất."

Tạp Thác hoảng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.