Thạch Nham ở trong mật thất đã được nửa tháng, cả ngày quên ăn quên ngủ chuyên tâm nghiên cứu linh hồn bí điển của Âm Mị tộc.
Sau nửa tháng, Thạch Nham lặng lẽ từ trong mật thất bước ra, không thông báo cho bọn người Tào Chỉ Lam biết, một mình ra khỏi tòa kiến trúc cổ này.
Tản bộ trên con đường của tòa thành cổ, chưa đi được mấy bước tộc trưởng của Bạch Dực tộc Vũ Nhu thình lình xuất hiện bên cạnh hắn, cười khanh khách nói:
- Thạch Nham, sao lại đột nhiên đi ra rồi?
- Muốn ra ngoài đi dạo, à, đi xem thử Âm thú bên ngoài thành, sẵn luyện tập thủ pháp khống chế Thiên hỏa một chút, đương nhiên, nàng có thể đi theo.
Thạch Nham mỉm cười nói.
- Ta đi cùng với ngươi, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể lập tức cứu giúp ngươi. Ngươi hiện tại chính là hy vọng duy nhất của hai tộc chúng ta, sự an nguy của ngươi vô cùng quan trọng, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.
Vũ Nhu quan tâm, lời lẽ thành khẩn.
- Không thành vấn đề.
Cùng đi với Vũ Nhu, Thạch Nham nhanh chóng ra khỏi cổng thành.
Bọn người Tạp Ba của Âm Mị tộc sau khi nhận được tin tức Thạch Nham ra khỏi thành tuy có phần kinh ngạc khó hiểu nhưng có Vũ Nhu tự mình đi theo hắn cũng không nói thêm gì, không hề hạn chế hành động của Thạch Nham.
Đế Sơn cũng ở trong thành, cũng là người đầu tiên nhận được tin tức Thạch Nham rời khỏi thành nhưng không hề ngăn trở.
Ra đến ngoài thành, Thạch Nham đồng hành cùng Vũ Nhu đi thẳng về phương hướng Âm thú sơn.
Sau hơn một tháng, những âm thú trên Âm thú sơn lại bắt đầu làm loạn khắp nơi, ồ ạt bay ra khỏi Âm thú sơn, chạy tán loạn khắp các khu vực của vùng đất bị vứt bỏ này.
Thạch Nham mở rộng thần thức, rất nhanh đã tìm thấy một nơi Âm thú tụ tập.
Khoảng mười con Âm thú ở bên cạnh một đầm nước, trong đó vài con Âm thú đang đùa giỡn trong đầm, không hề biết là nguy hiểm sắp ập đến.
- Âm thú quanh năm sinh sống ở Âm Thú sơn, hấp thu thiên địa âm khí trong núi để tu luyện, nhưng rất nhiều âm thú cũng cần những thứ khác để tu luyện, một vài con cá bơi trong nước, còn có những tảng đá dưới đáy đầm đều có lợi cho việc tu luyện của một ít Âm thú. Cho nên Âm thú không thể chỉ sống dựa vào âm khí trong Âm thú sơn.
Vũ Nhu nhẹ giọng giải thích.
Thạch Nham gật gật đầu, thân ảnh bỗng lóe lên đột ngột như tia chớp bắn về phía đầm nước.
Tâm niệm khẽ độn, từng ánh lửa rực rỡ đột nhiên từ trong lòng bàn tay hắn phóng ra, giống như cầu vồng ngang trời bay thẳng về phía những con Âm thú kia.
Hỏa viêm lực cực nóng của thiên hỏa có thể thiêu đốt mọi thứ, viêm nhiệt nóng bức thì bất cứ sinh vật nào cũng đều rất mẫm cảm huống chi là Thiên hỏa khắctinh của Âm thú. Lúc những tia sáng hỏa viên bay vút giữa không trung thì Âm thú lập tức hoảng sợ, vội vàng chạy trốn về phía Âm thú sơn.
Vẻ mặt Thạch Nham lạnh lùng vô tình, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười âm trầm từ từ nhắm mắt lại.
Chủ hồn trong thức hải biến hóa khôn lường, từng ý thức suy nghĩ rót vào trong thần thức, hàng loạt luồng thần thức lan tỏa ra bám vào trong những tia sáng Thiên hỏa.
Thiên hỏa bay lượn giữa trời tựa như có sinh mệnh của riêng mình, quỹ đạo linh hoạt, độc đáo, thần bí khôn lường.
Không lâu sau, từng chùm ánh sáng do Thiên hỏa ngưng thành đan dệt với nhau tạo thành một qung võng chói mắt, từ trên trời ập xuống bao lấy toàn bộ đám.
“Xuy xuy xuy!”
Thiên hỏa nóng cháy vừa chạm lên người Âm thú thì thân thể chúng lập tức bị thiêu đốt, bốc ra làn sương khói đủ màu sắc, thân thể cũng bị hòa tan rất nhanh.
Thạch Nham không động đậy, đưa thần thức kèm vào trong từng tia sáng Thiên hỏa, không ngừng gia tăng lực lượng nóng cháy của Thiên hỏa.
Từ khi chủ hồn tiến vào trong thức hải, năng lực cảm ứng của hắn đột nhiên gia tăng lên gấp mấy lần, khống chế Thiên hỏa cũng thuần thục hơn trước kia nhiều. Thần thức bao phủ, nhất cử nhất động của thiên địa đều giống như khắc sâu vào trong lòng hắn, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ cực kỳ rõ ràng, không bỏ sót cái gì.
Sự cường đại của thần thức khiến trình độ khiến cho trình độ khống chế Thiên hỏa của hắn được tăng cường rất nhiều, dưới tác dụng của chủ hồn, thần thức của hắn như trở thành những xúc tua, linh hoạt chính xác quấn lấy toàn bộ Âm thú.
Không lâu sau, mười con Âm thú ở đây bị hỏa viêm của thiên địch đốt cháy, thân thể hoàn toàn biến thành làn khói tiêu tán.
Những viên yêu tinh đủ màu sặc sỡ dưới sức mạnh của Thạch Nham trôi nổi trên đầm nước, nhìn như những ngôi sao đặc biệt.
Cuối cùng cũng đã mở mắt ra, Thạch Nham mỉm cười, bình tĩnh đưa tay nắm lấy những viên yêu tinh kia.
Yêu tinh đang trôi nổi giữa không trung, sau khi hắn vươn tay ra dường như đã bị một lực lượng nào đó kéo lấy, nhanh chóng bay vào trong lòng bàn tay hắn rồi biến mất vào trong Huyễn Không giới trên ngón tay hắn.
- Mười hai viên yêu tinh, ừm, thu hoạch không tệ, nhưng mà vẫn không đủ.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lần nữa lại phóng ra thần thức tiếp tục bao phủ tới chỗ xa hơn.
Sau vài phút, ánh mắt Thạch Nham bỗng sáng lên, lại thi triển Dật Điện Biến nhanh chóng rời đi.
Đôi mắt tộc trưởng Bạch Dực tộc Vũ Nhu hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm về hướng Thạch Nham bay đi, để lộ biểu tình như đang nghĩ gì đó.
Nàng có tu vi thâm sâu, những ngày qua luôn lặng lẽ quan sát hành động của Thạch Nham, nàng vô cùng hiểu rõ tình trạng thân thể Thạch Nham và cảnh giới tiến bộ. Thông qua lần hành động dễ dàng tiêu diệt âm thú lần này, nàng hiểu rõ tình trạng thân thể và cảnh giới tiến bộ của Thạch Nham, thông qua lần dễ dàng giết chết Âm thú này thì nàng đã biết được bất luận là cảnh giới hay là không chế lực lượng của Thạch Nham đã bước vào một giai đoạn rất cao.
Lần này Thạch Nham phóng ra những tia sáng Thiên hỏa không hề lãng phí một chút nào, lúc lướt qua hư không cũng không hao tổn chút lực lượng của Thiên hỏa, thời khắc Thiên hỏa hình thành tấm lưới lửa thì lực lượng của Thiên hỏa dường như hình thành nên một loại trận pháp kỳ ảo nào đó, trong nháy mắt đã ngưng luyện lên mấy lần.
Tiến bộ như vậy khiến cho Vũ Nhu hiểu được khoảng thời gian này Thạch Nham khổ tu quả nhiên không phải là vô ích, hơn một tháng ngắn ngủi mà hiểu biết về lực lượng của Thạch Nham hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới mới.
- Không tệ, nhưng vẫn chưa đủ đâu, hy vọng ngươi có thể sớm ngày thể hiện ra lực lượng càng mạnh hơn, nếu không, vẫn không thể thuyết phục tên Đế Sơn ngoan cố kia à...
Tộc trưởng Bạch Dực tộc nói thầm một câu, sau đó cười khẽ, đôi cánh nhẹ nhàng vỗ lên, như thuấn di nhanh chóng đuổi theo Thạch Nham.
Cả ngày nay, Thạch Nham lang thang khắp vùng phụ cận Âm Thú sơn tìm các bầy Âm thú.
Mỗi khi hắn phát hiện ra bầy âm thú liền phóng ra Thiên hỏa, vận dụng lực lượng Thiên hỏa rất thuần thục trói buộc những con Âm thú đó lại từ từ thiêu đốt thành tro tàn, sau đó cướp lấy yêu tinh của chúng.
Lúc này trong Huyền Không giới của hắn đã có gần trăm viên yêu tinh của Âm thú đủ các loại đẳng cấp, những yêu tinh này kém nhất là cấp ba, tốt nhất là cấp sáu, thu hoạch khá lớn.
- Cũng được rồi.
Ngẩng đầu nhìn Âm Thú sơn cao vút chọc thẳng tầng mây, Thạch Nham nhỏ giọng lẩm bẩm, mới nói với Vũ Nhu:
- Hôm nay thế này thôi, chúng ta về đi.
- Thạch Nham, ngươi cảm ứng xem thử Âm Thú sơn có biến hóa gì không?
Vũ Nhu chần chừ một lát, đột nhiên nói:
- Ngươi có thể hấp thu thiên địa âm khí của Âm Thú sơn nên sẽ cực kỳ mẫn cảm với thiên địa âm khí, ngươi xem thử thiên địa âm khí trong Âm Thú sơn trở nên nồng đậm hay loãng hơn.
- Được.
Thạch Nham không biết ý đồ chính xác của Vũ Nhu nhưng lại đáp ứng rất sảng khoái, ngồi xuống tại chỗ nghĩ ngợi một chút, hắn phóng ra thần thức, thúc giục âm lực bên trong Âm châu ở huyệt đạo chỗ ngực, hợp lại với thần thức chầm chậm khuyếch tán về phía Âm Thú sơn.
Không lâu sau, Thạch Nham nhíu mày, đứng lên từ tốn nói:
- Sấm chớp bên ngoài Âm thú sơn hình như đã yếu đi nhiều, nhưng thiên địa âm khí trong Âm Thú sơn càng lúc càng nồng đậm, ta cảm giác bên trong Âm Thú sơn nhất định có điều bất thường.
- Ừm, cảm giác của ngươi không sai, ngươi xem bầu trời trên đỉnh Âm Thú sơn.”
Vũ Nhu chỉ vào đỉnh núi đâm thẳng vào tầng mây, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Phát hiện được gì không?
Thạch Nham ngẩng đầu nhìn trời, trong đôi mắt lóe lên tia chớp, trong mắt dường như liên tục có tia sáng hội tụ lại.
Đỉnh núi Âm Thú sơn trên cao vạn trượng nơi mây xám ngưng tụ, sấm chớp đan vào nhau dường như muốn cắt rách bầu trời, lúc di chuyển qua bốn phía như không gian bị cắt đứt, hiện rõ từng khe hỡ chói mắt.
- Không gian bên kia, hình... hình như càng lúc càng không ổn định.
- Ngay cả những tia chớp kia dường như cũng có thể xé rách không gian, điều này có nghĩa không gian nơi này càng ngày càng yết ớt, nói không chừng chỉ một lần năng lượng khủng bố kia công kích thì sẽ có thể hủy diệt không gian này, một khi không gian bịvỡ vụn tức là toàn bộ không gian này sẽ trở thành tro bụi trong nháy mắt, không có bất cứ sinh vật nào có thể may mắn trốn thoát.
Sắc mặt Thạch Nham chợt biến.
- Những ngày qua, biến cố của Âm Thú sơn ảnh hưởng trực tiếp đến không gian trên đỉnh Âm Thú sơn khiến nó càng lúc càng yếu ớt. Không phải ta dọa ngươi, qua hai tháng nữa nếu như chúng ta vẫn không có phương pháp thoát khỏi nơi này, hai tộc chúng ta trong khoảng khắc không gian vỡ vụn kia sẽ hồn phi phách tán toàn bộ.
Vũ Nhu cười khổ.
- Nàng và Đế Sơn có tu vi Thần cảnh, ngay cả các người cũng thoát không nổi sao?
Vẻ mặt Thạch Nham đầy kinh ngạc.
Bất lực lắc đầu thở dài, Vũ Nhu nói:
- Ngươi không biết, vùng đất bị vứt bỏ này thật sự chuyên dùng để đối phó hai tộc chúng ta. Hai tộc chúng ta sinh sống ở đây mấy vạn năm cũng có ngươi đạt tới cảnh giới Chân Thần, nhưng mà một khi có người bước vào cảnh giới Chân Thần sẽ lập tức xuất hiện thần quang hủy diệt cực kỳ khủng bố từ bầu trời trên đỉnh Âm Thú sơn. Một chùm thần quang đánh xuống, sẽ khiến cho hồn phách người đạt tới cảnh giới Chân Thần bay ra tiêu tán đi.
- Cái gì?
Thạch Nham cực kỳ hoảng sợ.
- Bước vào cảnh giới Chân Thân nghĩa là có lực lượng khống chế thời gian và không gian, một khi Võ Giả cảnh giới Chân Thần củng cố cảnh giới ổn định sẽ có khả năng an toàn rời khỏi không gian này. Bầu trời nơi đỉnh Âm Thú sơn tồn tại thần lực ràng buộc chúng ta, nó luôn hạn chế chúng ta, không cho bất cứ tộc nhân nào của chúng ta ra khỏi nơi này, chỉ cần có người bước vào cảnh giới Chân Thần, gặp phải nó thì chỉ có đường là hồn phách bay ra tiêu tán.
Ánh mắt Vũ Nhu ảm đạm
- Vô số năm qua, rất nhiều cao thủ của hai tộc chúng ta rõ ràng biết rằng bước vào cảnh giới Chân Thần có thể sẽ bị diệt vong ngay nhưng vẫn nỗ lực, chính là vì tin tưởng Võ Giả cảnh giới Chân Thần nếu có thể chịu được một kích của thần quang mà không chết sẽ có thể dựa vào lực lượng cảnh giới Chân Thần mang hai tộc chúng ta thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, nhưng mà đáng tiếc những tiền bối đó đều thất bại.
Nét mặt Thạch Nham phức tạp, lần đầu cảm thấy tộc nhân hai tộc này thực sự rất đáng thương.
- Tổ tiên chúng ta lưu lại di huấn cho chúng ta, một ngày nào đó nếu Âm Thú sơn phát sinh dị biến như hôm nay, chính là thời cơ của hai tộc chúng ta. Nếu không thể nắm bắt thời cơ, hai tộc chúng ta sẽ thật sự biến mất khỏi dòng lịch sử.
Vũ Nhu nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói:
- Thạch Nham, ngươi chính là thời cơ của chúng ta, ta thật lòng hy vọng ngươi có thể giúp hai tộc chúng ta thoát khỏi đất này. Người khác nghĩ sao ta không biết, nhưng ta có thể bảo đảm với ngươi, nếu ngươi có thể hoàn thành chuyện này, ta sẽ toàn lực bảo vệ ngươi!