Sát Thần

Chương 257: Chương 257: Hậu sinh khả úy






Thạch Nham trừng mắt, giữa mắt lóe lên từng tia sáng lấp lánh, ánh sáng màu bạc sáng bóng xung quanh thân thể dần dần thu liễm đến khi biến thất không thấy nữa.

- Chúc mừng ngươi.

Tào Chỉ Lam tiến về trước một bước, vẻ mặt rất chân thành

- Có thể nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, tuy có dựa vào dị bảo nhưng thiên phú của ngươi quả thật cũng rất bất phàm. Nếu bây giờ ngươi trở về Vô Tận hải, bằng vào thực lực chân chính của người tuyệt đối có thể xếp hạng tốp năm trên Chiến bảng!

Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh khẽ biến, tỏ ra vẻ không tin.

- Tốp năm Chiến bảng?

Thạch Nham cười khặc khặc mới lắc đầu nói:

- Thứ hạng đó ta không quan tâm, cũng không có hứng thú, cũng chỉ có thế hệ cao thủ mới dã tâm bừng bừng như các ngươi mới coi trọng xếp hạng Chiến bảng.

- Ngươi, ngươi xem thường chúng ta?

Cổ Linh Lung tức giận nói.

- Đúng vậy.

Thạch Nham không phủ nhận, rất nghiêm túc gật đầu

- Lúc ta ở cảnh giới Bách Kiếp không có yêu thú trợ giúp đã có thế đỡ được một kích toàn lực của ngươi, ngươi cũng là cường giả trên Chiến bảng, ngay cả một võ giả cảnh giới Bách Kiếp cũng không đánh bại được, ngươi nói Chiến bảng như thế có ý nghĩa sao?

Cổ Linh Lung tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Nham, phẫn nộ nói:

- Ngươi cho rằng ai cũng quái thai giống như ngươi sao?

“Thạch Nham, ngươi không giống Võ Giả bình thường, ngươi có thể trong nháy mắt gia tăng sức mạnh lên vài lần, loại năng lực này ngay cả cao thủ Chiến bảng cũng không có, ngươi không thể so sánh với người thường được.

Tào Chỉ Lam thản nhiên cười, như bạn bè đùa giỡn với nhau.

Nàng vẫn luôn muốn làm dịu mối quan hệ với Thạch Nham, khoảng thời gian này nàng bất luận là nói chuyện hay làm đều phải hết sức thuận theo Thạch Nham, mục đích cũng vô cùng đơn giản, chính là hy vọng Thạch Nham có thể có chút hảo cảm với các nàng, không xem các nàng như địch nhân.

- Không cần ngươi nhắc.

Thạch Nham nhíu mày, từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh, đột nhiên nói:

- Các ngươi mà còn có tâm tư xấu, đừng trách không đợi đến lúc tu luyện hỗn loạn mà lập tức chiếm lấy thân thể các ngươi. Hừ, dám nhân lúc ta khổ tu nảy sinh tâm tư muốn giết ta, đúng là đồ nữ nhân óc bã đậu, học tập Tào Chỉ Lam nhiều vào, nên hiểu rõ tình hiện tại đi.”

Sắc mặt Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh chợt biến nhưng không dám nói thêm gì, chỉ cảm they61 kỳ quái sao Thạch Nham trong lúc đột phá quan trọng vẫn có thể nghe lén các nàng nói chuyện.

Các nàng hiển nhiên không biết sau khi chủ hồn Thạch Nham đi vào thức hải, năng lực cảm ứng của thần thức đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù ở trạng thái khổ tu thì nhất cử nhất động xung quanh đều không thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Hắn lúc đó không tiến vào thạch thất tu luyện mà chọn ngay giữa thạch điện nguyên nhân chính là hắn tự tin lúc nào cũng có thể đề phòng bất cứ bất ngờ nào xảy ra, cũng là muốn thử Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh, xem các nàng có phải có tâm tư xấu xa không.

“Vù vù!”

Âm thanh vỗ cánh đột nhiên từ xa truyền lại, không lâu sau thì Vũ Nhu và Đế Sơn cùng hạ xuống, trong tay Vũ Nhu còn nắm lấy Hà Thanh Mạn đang ngạc nhiên mừng rỡ.

“Bịch.”

Tiện tay thả Hà Thanh Mạn xuống đất, tộc trưởng Bạch Dực tộc mỉm cười cũng không thèm nhìn ba người Tào Chỉ Lam, ngoảnh đầu nhìn Thạch Nham nói:

- Thân thể nha đầu này vẫn còn trong trắng, ta đưa đến cho ngươi rồi, à, ngươi còn cần bao lâu nữa? Thời gian của chúng ta không còn nhiều, cần phải sớm đi đến Âm Thú sơn.

- Cho ta thêm một khoảng thời gian, ta còn phải củng cố cảnh giới.

Trong lòng Thạch Nham thầm vui mừng, gật đầu với Hà Thanh Mạn rồi nói tiếp:

- Nhiều nhất một tháng, ta chắc chắn có thể loại bỏ kết giới. Tin tưởng ta, một tháng sau, ta sẽ giúp các ngươi xử lí xong Âm Thú sơn.

- Một tháng...

Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn sang Đế Sơn hỏi:

- Thời gian vẫn kịp phải không?

- Không sao.

Đế Sơn thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Thạch Nham nói:

- Ta cho ngươi một tháng rưỡi, đến lúc đó đừng làm ta thất vọng, làm ta thất vọng, ngươi sẽ phải hối hận.

Nói xong, Đế Sơn quay người rời đi, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.

- Thạch Nham, con người Đế Sơn này chính là vậy, ngươi không cần để ý.

Vũ Nhu cười cười

- Để đòi nha đầu này từ trong tay Đa Long, hắn không tiếc giao chiến với Đa Long, khiến Đa Long chịu một ít thiệt thòi mới không thể không đồng ý. Đế Sơn tuy lạnh lùng vô tình, nhưng chuyện đã đáp ứng sẽ không dễ dàng nuốt lời.

- Vậy ta phải cảm ơn nàng nhiều rồi.

Thạch Nham gật đầu, nhìn bóng lưng Đế Sơn rời đi lãnh đạm nói.

- Nhớ đó, một tháng rưỡi, sau thời gian đó hy vọng ngươi có thể mang cho chúng ta một sự kinh ngạc lớn. Nếu không chúng ta đều hồn phi phách tán ở nơi này, mà ngươi cũng không thoát được.

Trong lòng Vũ Nhu thở dài, đưa tay vỗ lên vai Hà Thanh Mạn, nói với Thạch Nham:

- Nha đầu này ta để lại đây, trong lòng ngươi hiểu rõ rồi chứ.

Vũ Nhu cũng theo Đế Sơn rời đi.

- Hà Thanh Mạn, cô...

Tào Chỉ Lam hết sức kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Mạn một hồi, nói:

- Cô, cô sắp bước vào cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên rồi, chuyện này là sao?

Thạch Nham cũng khá hiếu kỳ.

Lực lượng trong thân thể Hà Thanh Mạn tuy bị giam cầm lại nhưng khí tức trên thân thể nàng lại rất kỳ lạ, trong thân thể yêu kiều không ngừng có tiếng gió gầm, Tinh Nguyên hùng hậu, tâm cảnh ổn định, dường như đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Cùng bước vào nơi quỷ quái này, Tào Chỉ Lam các nàng không có tý tiến bộ, mới vào liền bị bắt lại, hết sức bị động.

Thạch Nham có thể nhanh chóng đột phá đó là vì các tộc trưởng của hai dị tộc không tiếc hao phí linh bảo để bồi dưỡng, nhưng Hà Thanh Mạn rõ ràng không có đãi ngộ như thế những cũng xem như có thu hoạch không tệ, điều này làm cho Tào Chỉ Lam hơi chút ngạc nhiên.

- Thật không ngờ lúc này mà còn có thể nhìn thấy các người...

Gương mặt nhu mì của Hà Thanh Mạn hiện lên vẻ cay đắng

- Ta cứ tưởng qua một thời gian nữa sẽ hồn phi phách tán. Ài, sự thực là sau mười ngày nữa, ta sẽ bị Đa Long... hic... giết chết, hấp thu toàn bộ phong lực lượng trong thân thể ta. Nếu không phải Đế Sơn và Vũ Nhu đến Hôi Dực tộc đòi người, nhất định là ta khó thoát chết.

- Chuyện là sao?

Thạch Nham nhíu mày nói.

- Sau khi tiến vào nơi này ta rớt xuống lãnh địa của Hôi Dực tộc, bởi vì trong thân thể ta có Phong Võ Hồn, Đa Long kia đã nhốt ta ở một nơi có phong lực lượng cực kỳ nồng đậm, lấy cơ thể của ta để làm vật chứa phong lực lượng, sau đó mới hấp thu lực lượng của ta...

Vẻ mặt Hà Thanh Mạn cay đắng nói sơ lại

- Nếu không có yêu cầu của Thạch Nham, chắc chắn ta trốn không thoát khỏi độc thủ của Đa Long, ta vẫn luôn biết mục đích của hắn nhưng lại không có sức phản kháng.

- Cô cảm ơn hắn?

Cổ Linh Lung cười lạnh

- Hiện tại chưa chắc cô đã thoát khỏi độc thủ đâu, chẳng lẽ co không nghe nói đến mục đích của hắn muốn cô sao?

- Ta có nghe nói, hắn cần tìm nữ nhân để phát tiết?

Khuôn mặt Hà Thanh Mạn chợt ửng hồng nhưng không chút sợ hãi nhìn Thạch Nham:

- Ngươi bảo Đế Sơn, Vũ Nhu mang ta đến đây, thật sự là muốn làm vậy với ta sao? Thạch Nham, sao…

“Khụ khụ khụ."

Thạch Nham ho khan hai tiếng, nói:

- Cô nghĩ nhiều quá rồi, cô... cô không giống với ba nữ nhân này, ta sẽ không làm gì cô đâu, chuyện đó... ta không xem cô như địch nhân, cho nên sẽ không làm gì cô.

- Quả thế.

Tào Chỉ Lam khẽ cười lên

- Ta biết Hà Thanh Mạn sẽ không sao, nàng ta vốn không có coi Dương gia như địch nhân, tự nhiên sẽ không xui xẻo như chúng ta.

Sắc mặt Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh đều hơi khó coi.

- Thạch Nham, ngươi, ngươi thật sự sẽ đối phó với bọn họ như thế sao?

Hà Thanh Mạn hơi kinh ngạc

- Tuy rằng, tuy rằng các nàng truy sát ngươi rất lâu nhưng ngươi làm vậy có phải có lỗi với Tâm Nghiên tỷ không?

Sắc mặt Thạch Nham chợt biến, hừ một tiếng lạnh lùng nói:

- Ta biết bản thân đang làm gì!

Hà Thanh Mạn nhíu mày nhưng không tiếp tục nói gì, trong lòng thở dài đành lắc lắc đầu.

- Cô tự mình tìm phòng đi, ở đây rất an toàn, chỉ cần ta chưa chết, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện.

Sắc mặt Thạch Nham lạnh lùng, quay đầu bước về phía mật thất, không nói thêm gì với Hà Thanh Mạn.

Nếu ngũ ma trong thức hải hắn không xảy ra dị thường, hắn muốn trả thù ba người Tào Chỉ Lam thì giết đi chính là sạch sẽ gọn gàng nhất.

Nhưng tu luyện ngũ ma thì luôn hết sức nguy hiểm, cho dù chủ hồn tiến vào thức hải, hắn biết nếu chưa luyện thành Tâm Hải Ngũ Ma thì sau này vẫn sẽ còn hung hiểm, để ba nữ nhân bên cạnh để phòng ngừa bất trắc cũng là bất đắc dĩ.

Liên quan đến đặc điểm tu luyện của Tâm Hải Ngũ Ma hắn không tiện giải thích cho Hà Thanh Mạn, cho nên dù bị Hà Thanh Mạn nghĩ là háo sắc, hắn cũng chỉ có thể nhận.

Trong mật thất, Thạch Nham khoanh chân ngồi thẳng người, nín thở ngưng thần, lần nữa đưa tinh thần tiến vào thức hải, quan sát nhất cử nhất động của thức hải để tìm hiểu nhịp điệu biến hóa của chủ hồn, tìm hiểu quá trình ý thức truyền đạt của chủ hồn, cảm ngộ từng gợn sóng của thức hải, lĩnh ngộ ảo diệu của linh hồn.

Linh hồn từ từ tiến vào cảnh giới không linh.

Chủ hồn ở trong thức hải lặng lẽ phát ra linh hồn ý thức, hợp lại với thần thức trong thức hải, mượn sức mạnh của thức hải để tăng cường chủ hồn, bồi dưỡng chủ hồn, làm cho các lực lượng của chủ hồn chầm chậm gia tăng hơn.

Tinh thần chìm vào chủ hồn, không ngừng di chuyển trong chủ hồn để thể ngộ, dần dần đi tới một khu vực linh hồn ý thức trắng xóa.

Một mầm móng màu đen ở trong khu vực linh hồn đó lan tràn ra làn khói đen, khói đen vừa tỏa ra liền lập tức tiêu tán, hình như d0ang lặng lẽ lan tràn khắp khu vực linh hồn đó.

Tìm được rồi! Trong lòng Thạch Nham chấn động, đột nhiên tập hợp lực lượng thần thức trong thức hải, đồng thời kèm theo lực lượng viêm nhiệt trong cơ thể thêm vào trong thức hải, hóa thành từng chùm tia sáng thần thức nóng rực, đánh mạnh về phía vào mầm móng màu đen bên trong chủ hồn.

“Xuy xuy xuy!”

Mầm móng màu đen bị thiêu đốt bởi chùm sáng thần thức nóng rực, đột nhiên bốc ra càng nhiều khói đen nhưng lại bị tia sáng thần thức tràn vào bao vây lại đốt cháy, bị tiêu diệt từng chút một. Không lâu sau, mầm móng màu đen bên trong chủ hồn đã bị tia sáng thần thức nóng rực đốt cháy sạch sẽ.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong một tòa đại điện u ám, rất nhiều tộc nhân Âm Mị tộc quỳ một trên trên đất đang lắng nghe Mạc Thiên Dịch giảng giải những kiến thức về linh hồn.

Dịch Thúy Bích và Dịch Phong cũng ở trong đại điện, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Đột nhiên, Dịch Thiên Mạc ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, thân thể gầy còm đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong mắt hắn bỗng bốc ra khói đen nhạt.

- Cha! Cha làm sao vậy?

Dịch Thúy Bích vội vàng hét lên.

Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc nghiêm lại, làn khói đen trong mắt bốc ra đang chầm chậm tiêu tán đi, qua một hồi đôi mắt hắn hồi phục bình thường, thân thể cũng không run rẩy nữa.

- Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy…

Mạc Thiên Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên dị quang, nét mặt cực kỳ phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.