Sát Thần

Chương 56: Chương 56: Huyền Vũ Chân Cương cùng Long Quy Linh Giáp






Tả Thi dạo qua tầng ba một vòng, cảm thấy có chút nhàm chán, liền đứng trên mặt đất bên cạnh mai rùa không đi nữa, chờ Thạch Nham đi lên chán sắp đến chết.

Nửa giờ sau, Thạch Nham chậm rãi đi lên lầu, hắn thay đồ bận trường sam màu xanh, thật sự có chút anh tuấn.

Nhưng Tả Thi chỉ liếc mắt quét qua hắn, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm mai rùa trước mặt, nói: "Nếu ngươi xong chuyện rồi, cũng nhanh đến đây xem cho ta đi, ta đã sốt ruột lắm rồi."

Tả Thi gặp qua rất nhiều thanh niên anh tuấn nổi bật, nam nhân Tả gia thì người nào cũng đều là mỹ nam, cho nên Tả Thi gần như đều miễn dịch nam tử anh tuấn với đủ loại phong cách.

"Nha đầu, thói quen của cô là để cho người ta chờ cô, không cho cô nếm thử tư vị chờ đợi, cô làm sao sẽ biết vất vả của chờ đợi?"

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không có vội vã tiến lên, đầu tiên là dạo qua một vòng vài cái giá sách bên cạnh, dựa vào ký ức ở sâu trong đầu, rút ra một quyển sách cổ thật dầy dính đầy tro bụi, sau đó mới đến bên cạnh Tả Thi.

Tả Thi suy nghĩ xuất thần, lại vì một câu của Thạch Nham mà sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý nói: "Ngươi nói có đạo lý, trước kia đều là người ta chờ ta, thật sự là ta không có chờ ai khác, hóa ra tư vị chờ đợi là như thế này. Nhưng mà, vì sao những người đó chờ ta lâu như vậy, lại không một chút nóng nảy, còn đều cười tủm tỉm nói chuyện với ta chứ?"

"Đó là bởi vì bọn họ đê tiện!" Thạch Nham không khách khí bình luận.

"Ha ha!"

Tả Thi hé miệng cười, con mắt sáng ngời vòng vo lên người Thạch Nham, cười khanh khách nói: "Ngươi cái tên này thật xấu xa, bọn họ làm sao đê tiện chứ?"

"Ta thấy cô không nên kêu là Tả Thi, hẳn là kêu là Tả Tâm Tâm mới đúng."

"Vì sao?"

"Ở chỗ chúng ta, trong mạng tiểu hài tử thiếu cái gì, tên sẽ thêm vào cái đó. Thí dụ như cái tên Triệu Hâm, thì chính là trong mạng thiếu kim, Vương Diểu, chính là trong mạng thiếu thủy, ừm, cô phải kêu là Tả Tâm Tâm. . ."

"Ngươi mới thiếu tâm nhãn đó! Tên hỗn đản!"

"Hóa ra cô không ngốc a?" Thạch Nham thần sắc đạm mạc, "Nếu cô không thiếu tâm nhãn, làm sao không biết bọn họ có tâm tư gì? Nếu bọn họ muốn lấy lòng cô, vậy khẳng định không dám ở trước mặt cô biểu lộ ra chút bất mãn. Nam nhân mà, trước không có được thứ mình muốn đều rất đê tiện, sau khi có được, ừm, thì càng đê tiện!"

"Ngươi đang nói chính ngươi sao?" Tả Thi ánh mắt lóe sáng, nhìn hắn cười khanh khách.

"Khụ khụ, là ta nói nam nhân bình thường đều như vậy, nhưng ta là trường hợp đặc biệt!"

Thạch Nham dõng dạc nhấn mạnh một câu, chợt chột dạ ngồi xuống, đến gần mai rùa đặt trên mặt đất, một bàn tay nhẹ nhàng lật sách cổ thật dày trong tay, lúc lật đến một tờ nào đó, hắn sẽ tạm dừng một lát, ngón tay chỉ đến một văn tự cổ đại đặc biệt nào đó.

Mặt sau mai rùa cỡ chậu rửa mặt, ngoại trừ quy văn rườm rà cổ xưa, lại còn có tám cổ văn cỡ cái môi. Tám cổ văn kia thoạt nhìn lại không giống như là miễn cưỡng khắc lên, mà như là từ quy văn thiên nhiên của mai rùa phác hoạ mà thành, thần kỳ vô cùng.

Tám cổ văn, xếp thành hai hàng, mỗi một cổ văn đều bằng nhau, sờ lên có cảm giác lạnh lẽo.

Tay trái Thạch Nham đang sờ lên bên trên một đám cổ văn, tay phải liên tục lật sách cổ thật dày trong tay, khi thì cau mày suy nghĩ sâu xa, khi thì ánh mắt sáng lên, khóe miệng hiện lên tia mỉm cười, tựa như lòng có điều minh ngộ, hết sức chăm chú đi phá giải văn tự trên mai rùa.

Hắn hết sức chuyên chú, giống như vốn không biết còn có một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người gần trong gang tấc.

Thân thể yêu kiều của Tả Thi cũng hơi ngồi xuống, khuôn mặt tinh xảo đối diện hắn, vẫn luôn chú ý biểu tình thay đổi trên mặt Thạch Nham.

Không thể không nói, Thạch Nham làm việc hết sức chuyên chú, hơi có chút mị lực độc đáo của nam nhân, loại thái độ toàn tâm toàn ý làm chính sự, khiến Tả Thi có chút thưởng thức, trong lòng âm thầm gật đầu, nói: "Người này tuy rằng kiêu căng chút, miệng tuy rằng lắm lời chút, nhưng bắt đầu làm việc lại thật sự nghiêm túc.

"Xoạt xoạt! Xoạt xoạt!"

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Thạch Nham lật sách rất nhanh, Tả Thi im lặng ngồi bên cạnh hắn, yên lặng quan sát hắn, cũng không có nói gì quấy rầy.

Không biết qua bao lâu, Thạch Nham đột nhiên khép lại sách cổ cầm trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Được rồi."

"Tám cổ văn này rốt cuộc là chữ gì?" Ánh mắt Tả Thi sáng lên, vui sướng hỏi.

"Long Quy Linh Giáp! Huyền Vũ Chân Cương!" Thạch Nham trầm giọng quát.

"Ồ!"

Tả Thi thở nhẹ một tiếng, chỉ vào mai rùa kia, cả kinh nói: "Mai rùa theo thanh âm của ngươi sáng lên!"

"Sao?"

Thạch Nham thất kinh, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện quy văn tinh mịn trên mai rùa, lại chậm rãi phóng ra màu xanh rực rỡ.

Chỉ thấy tám cổ tự kia giống như sống lại, chậm rãi nhúc nhích trên mai rùa, một lần nữa ở bên trên quy xác tổ hợp lại.

Hai người Tả Thi, Thạch Nham trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.

Tám cổ văn, di chuyển trong chốc lát, nối lại cùng một chỗ, lại hình thành vết lõm hình dạng một bàn tay.

Ở bên trên quy xác, có quang mang màu xanh lờ mờ lưu chuyển, từng trận dao động kỳ dị, cũng từ bên trong quy xác truyền ra, không khí trong phòng dường như bị mai rùa hút, chảy rất nhanh vào mai rùa, khiến cho hai người Thạch Nham, Tả Thi đều có chút khó thở.

"Tả Thi, nơi này ta trông coi, cô cấp tốc đi đến phòng tiếp khách, kêu gia gia cô cùng ông nội của ta đến, mau!" Thạch Nham sửng sốt một chút, đột nhiên hét to nói.

"Được!"

Tả Thi cũng bị biến hóa của quy xác làm kinh sợ, nàng không dám chậm trễ, thân hình cao lớn lắc lư một chút, nháy mắt tiêu thất trong tầm mắt Thạch Nham.

Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng, nhìn quy xác không một chớp mắt.

Chỉ thấy quang mang màu xanh bên trên mai rùa kia đang liên tục lưu chuyển, vết lõm hình bàn tay trên mai rùa càng lúc càng rõ ràng, theo không khí rót vào, vết lõm kia dường như lại sâu thêm vài phần.

Nhìn chằm chằm mai rùa trong chốc lát, Thạch Nham trong lòng khẽ động, bỗng nhiên biết dị trạng của mai rùa biểu hiện ra, dường như là muốn ai đó đưa tay vào.

Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong lòng, Thạch Nham lập tức có chút nhịn không được, muốn đưa một bàn tay của mình vào.

Nhưng mà, ngay tại lúc một bàn tay hắn vươn đến, lại đột nhiên thanh tỉnh lại.

Không được, mai rùa này là của Tả Thi, không nên do tay mình đưa vào.

Nghĩ như vậy, Thạch Nham liền ngừng lại, hít sâu một hơi, khiến mình cách xa mai rùa vài bước, tĩnh tâm chờ đợi.

Không bao lâu, Tả Thi cùng Tả Hư, Thạch Kiên cùng nhau vọt lên, ba người lập tức vây đến bên cạnh mai rùa, nhìn chằm chằm mai rùa kia tiếp tục phát sinh biến hóa.

"Sự tình là như vậy. . ." Thạch Nham đơn giản giải thích tình huống một chút, bỗng nói: "Trong mai rùa này hiện ra dấu tay, chắc là phương pháp mở ra, chỉ cần đưa tay ấn lên, chắc là có thể biết được bí mật của mai rùa, nếu mai rùa là Tiểu Thi mang đến, ta sẽ không vượt quá chức phận."

"Có thể có nguy hiểm hay không?" Tả Hư ánh mắt lóe ra liên tục, vào lúc này hắn cũng có chút đắn đo không chắc.

"Ta cũng không biết." Thạch Nham lắc đầu, do dự một chút, mới đưa ra giải thích của bản thân: "Là vì không biết có thể có nguy hiểm hay không, cho nên ta mới bảo Tiểu Thi gọi các người tới. Hiện tại nếu các người đều đến, cho dù là mai rùa có nguy hiểm, chắc là cũng có thể kịp thời địa nhúng tay ngăn cản."

"Ngươi nói là có thể thử một lần?" Tả Hư ánh mắt sáng lên, tám chữ "Long Quy Linh Giáp" cùng "Huyền Vũ Chân Cương" kia, hiển nhiên có liên quan tới bí bảo, vũ kỹ, mà mai rùa này cổ xưa như vậy, đủ để chứng minh giá trị xa xỉ của nó, Tả Hư không động tâm mới là lạ.

"Đương nhiên có thể thử một lần." Thạch Nham nhếch miệng cười, thoải mái nói: "Tả gia gia, nếu người lo lắng Tiểu Thi có việc, ta có thể thay cho, thế nào?"

"Ta đến."

Tả Thi nghe Thạch Nham vừa nói như vậy, lại không có hỏi ý kiến của Tả Hư, trực tiếp vươn tay trái lóng lánh, bỗng nhiên đặt vào vết lõm sâu trên mai rùa kia.

"Ầm!"

Trong mai rùa, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề.

Năm cây kim nhỏ, nháy mắt từ trong vết lõm bắn ra, cắm lên năm đầu ngón tay của Tả Thi đặt trong vết lõm.

Trong ngón tay lóng lánh như ngọc của Tả Thi, lập tức tích ra máu tươi, máu tươi giống như hồng ngọc, lại như vật rắn xoay tròn vài vòng trong vết lõm, sau đó mới bị mai rùa hấp thu.

Thanh quang chói lọi, đột nhiên từ bên trong quy xác phóng ra, thanh quang loá mắt khiến người ta không mở mắt ra được.

Một đám thanh quang ngưng kết thành phù hiệu cổ văn kỳ lạ, bỗng nhiên bay ra, dọc theo cánh tay Tả Thi, một đường chảy vào trong đầu Tả Thi.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.