Sát Thần

Chương 55: Chương 55: Quái nhân






Trong hoa viên trước phòng tiếp khách.

Vài nam tử Thạch gia, lẻo đẽo theo sau Tả Thi, tươi cười nịnh nọt, đều giành lên tiếng, muốn ở trước mặt Tả Thi biểu hiện ra mặt tốt của mình.

Trong số những nam tử Thạch gia, một phần là con cháu chi thứ, nhưng vẫn có Thạch Thiên Khiếu, Thạch Thiên Lạc là đích hệ Thạch gia.

Tả Thi ở giữa khóm hoa có vẻ lơ đãng, cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng không có dừng lại, nàng cầm trong tay một bình nước nhỏ, đi dạo có chút nhàm chán, không chút để ý những người đó, như tinh linh giữa khóm hoa bên cạnh.

Thạch Nham từ phòng tiếp khách đi ra, trầm ngâm một chút, sau đó lập tức đi đến bụi hoa, sải bước đi đến bên cạnh Tả Thi, đưa tay nói: "Đưa mai rùa cho ta xem."

"Cái tên tiểu tử này, hiện tại biết đến lấy lòng tiểu thi sao, vừa rồi chạy đi đâu?" Thạch Thiên Khiếu bất mãn hừ hừ.

"Đại gia gia tìm ta có việc." Thạch Nham thuận miệng giải thích một câu, thản nhiên nói: "Ta vì đã đáp ứng Tả gia gia, mới đến hỗ trợ nhìn xem, mục đích không giống với các ngươi."

". . . mục đích của chúng ta, chúng ta có mục đích gì?" Thạch Thiên Khiếu chột dạ, đột nhiên ôm cái mũi, kêu lên: "Thạch Nham, trên người ngươi có mùi gì thế?"

Một mùi chua chua, dần dần từ trên người Thạch Nham bốc ra.

Ngay từ đầu, mấy người bên này còn chưa để ý, Thạch Thiên Khiếu vừa nói vậy, những nam tử Thạch gia chỉ lo lấy lòng Tả Thi, mới đột nhiên phát hiện, cũng đều ôm cái mũi tránh đi, đều mắng Thạch Nham vô sỉ.

Thật bất ngờ, nữ tính duy nhất trong đám, Tả Thi thân là tiêu điểm của mọi người lại không có né tránh, nàng vẫn cầm bình nước nhỏ đứng ở đằng kia, hình như cũng không ngại mùi chua chua đến từ chính trên người Thạch Nham.

Tả Thi kinh ngạc nhìn chằm Thạch Nham, trong lòng có chút tò mò.

Trước nay thanh niên tới gặp nàng, mỗi một người đều muốn mình áo mũ chỉnh tề, thậm chí còn có thể ở trên người phun chút nước hoa gì đó, giống hai người Thạch Thiên Khiếu, Thạch Thiên Lạc, trước khi tới đây bọn họ đều tắm bách hoa lộ, sợ trên người mình sẽ có mùi mạo phạm giai nhân.

Nhưng tên trước mặt này lại hoàn toàn tương phản, trang phục Võ Giả hắn mặc nhiều nếp nhăn, đầy tro bụi, hiển nhiên đã thật lâu không có tắm rửa, trên người lại còn có mùi vừa mới tu luyện.

Người này, hiển nhiên là không muốn lấy lòng ta!

Tả Thi sửng sốt một chút, trong lòng lập tức đưa ra một kết luận như vậy, điểm này khiến cho nàng có chút hứng thú với Thạch Nham.

Nhìn thấy nhiều tên kia đều tránh đi, chỉ có một người Tả Thi còn ở chỗ này bất động, trong lòng Thạch Nham âm thầm gật đầu, thản nhiên nói: "Mai rùa đâu?"

"Ở phòng tiếp khách, ta lập tức đi lấy." Thanh âm của Tả Thi dễ nghe, mới nói xong nàng liền bước hai chân thon dài, thân hình lắc lư vài cái, đã không thấy tăm hơi.

Nha đầu kia tốc độ cực nhanh giống như tia chớp, ngay cả Thạch Nham cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng lóe lên, không thể thu toàn bộ tung tích của nàng vào mắt.

Đám người Thạch Thiên Khiếu, đều có vẻ mặt hoảng sợ.

Mãi đến lúc này, bọn họ hình như mới biết được Tả Thi chẳng những xinh đẹp, mà còn là Võ Giả cao hơn bọn hắn cả một cấp.

Tả Thi đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Chỉ có năm sáu giây khi kinh ngạc ở trên mặt đám người Thạch Thiên Khiếu còn chưa mất đi, nàng đã quay trở lại.

Tả Thi một tay kẹp mai rùa to cỡ chậu rửa mặt, phút chốc đã xuất hiện ở trước người Thạch Nham, đưa xác rùa lên, nói: "Đây."

Thạch Nham gật đầu, đưa tay bắt lấy xác rùa, đột nhiên cảm thấy một sức nặng làm hắn trầm xuống, thân mình hắn loạng choạng một cái, chỉ thiếu chút nữa, hắn đã bị sức nặng trên mai rùa làm té ngã.

Tinh Nguyên toàn thân đột nhiên bùng dậy, Thạch Nham miễn cưỡng ổn định thân mình, quát trầm một tiếng: "Thật nặng!"

Lúc nói chuyện, Thạch Nham có chút không vui nhìn về phía Tả Thi, thầm nghĩ nha đầu ngươi là cố ý khiến ta bẽ mặt sao?

Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ hắn lại phát hiện đôi mắt Tả Thi trong suốt, không có một chút giảo hoạt, dường như cũng không phải có ý định chọc ghẹo hắn.

"Ừm, mai rùa này cũng không biết từ chất liệu gì tạo thành, chỉ một khối như vậy mà nặng bảy tám trăm cân." Tả Thi giống như không biết trong lòng Thạch Nham đã âm thầm oán nàng vài câu, vuốt tóc rối bên tai, nói về mình: "Lúc ta vừa mới lấy được này một khối mai rùa này, cũng hoảng sợ đó."

"Bảy tám trăm cân!" Thạch Thiên Khiếu xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy da đầu mình có chút ngứa ngáy.

Tả Thi vừa rồi một tay kẹp vật nặng bảy tám trăm cân, tựa như không có gì, tốc độ còn nhanh như tia chớp, điều này làm cho hắn càng nhận thức sâu hơn chênh lệch giữa mình và Tả Thi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác mệt mỏi.

Mà Thạch Nham, có thể sau một chút, đã bắt lấy vật nặng bảy tám trăm cân kia, cũng khiến hắn được mở rộng tầm mắt, lập biết được ý kiến của Tả Thi trước đó, quả nhiên không phải nói chơi.

"Thạch Nham, ngươi, cái tên này. . ."

Thạch Thiên Khiếu tuy rằng thiên phú không tốt, nhưng đầu óc cũng không tệ, hắn mới chuẩn bị chỉ ra cổ quái trên người Thạch Nham, lại đột nhiên hiểu được bí mật của Thạch Nham tất nhiên là bị Thạch Kiên che giấu, cho nên một câu cuối cùng của hắn nói nửa chừng đã dừng.

Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, không có quan tâm Thạch Thiên Khiếu, chỉ nhìn thoáng qua mai rùa tinh tế kia, sau đó gật đầu với Tả Thi, nói: "Đây là một loại văn tự cổ xưa nhất, ta cần dùng một ít tư liệu mới có thể phiên dịch ra, ngươi theo ta đến phòng."

Nói xong, Thạch Nham ôm mai rùa, bước thẳng hướng đến chỗ ở của mình.

"Ừm." Tả Thi gật đầu, không nhanh không chậm đi lên theo sau.

"Đại ca, chúng ta có đi theo hay không?" Thạch Thiên Lạc thần sắc quái dị, sau khi Thạch Nham, Tả Thi rời khỏi, mới lặng lẽ lên tiếng hỏi.

"Khụ, đi xem cũng tốt." Thạch Thiên Khiếu khó nhịn được tò mò trong lòng, ánh mắt liếc qua phòng tiếp khách, thấy bên trong không có người đi ra, cũng lập tức hướng tới chỗ ở của Thạch Nham.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chỗ ở của Thạch Nham là thạch lâu ba tầng.

Một tầng dưới cùng chất đống rất nhiều tạp vật lộn xộn linh tinh, tầng thứ hai là chỗ nghỉ ngơi, tầng thứ ba lại là một đống giá sách thật lớn, trong số những giá sách kia, đặt giới thiệu các loại cổ văn điển tịch cùng các loại cổ tích.

Sau khi đưa Tả Thi đến chỗ ở của mình, thấy đoàn người Thạch Thiên Khiếu bên kia đã đi tới, Thạch Nham trực tiếp ở cửa quát một tiếng: "Ta cần im lặng, các ngươi không được vào!"

Nói xong, Thạch Nham trực tiếp đóng cửa lại, nói với Tả Thi trong phòng: "Đi thôi, chúng ta lên lầu."

Tả Thi ngoan ngoãn gật đầu, đi theo hắn lên lầu hai.

"Ừm, ngươi cầm mai rùa đi lên lầu ba ngồi một lát. Ta muốn ở lầu hai tắm rửa, đổi quần áo mới, sẽ đi lên ngay." Thạch Nham một lần nữa đưa mai rùa cho Tả Thi, tùy tiện chỉ vào lầu thang đi lên lầu ba, nói: "Theo bên kia đi lên là tới nơi."

"Sao bây giờ mới nhớ tới tắm rửa?" Tả Thi cau cái mũi cao xinh, liếc mắt hắn.

"Ta không thoải mái, không phải phải cố kỵ cảm thụ của ngươi, tiểu nha đầu đừng tự mình loạn tưởng đa tình."

"Ngươi mới tự mình đa tình đó!"

"Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên lầu ba đi, ta muốn cởi quần áo."

Thạch Nham không chút e dè, vừa mới nói xong, đã cởi trang phục Võ Giả trên người xuống, tùy tay ném lên giá áo bên cạnh, thân chỉ còn quần đùi, trần trụi hơn phân nửa thân hình, lười biếng liếc xéo Tả Thi, "Ngươi còn không đi?"

Trong khoảng thời gian này hắn luôn khổ tu, sau khi cởi quần áo cởi, thân hình cường tráng của hắn lập tức lộ ra hết, mỗi một bắp thịt đều cân xứng cường tráng, không có một vết sẹo dư thừa, giống như dùng nước thép cương thiết đúc ra, tràn ngập mị lực dương cương chỉ nam tính có.

Thấy hắn nói cởi liền cởi, không một chút kiêng kị, Tả Thi rõ ràng có chút kinh hoảng, trong lòng thầm mắng một câu Thạch Nham vô liêm sỉ, nàng đỏ mặt, vội vàng mang theo mai rùa lên lầu ba.

Dáng người tên này, còn. . . còn ghê gớm thế, lúc lên lầu trong lòng Tả Thi âm thầm đánh giá.

Lầu ba có hai trăm mét vuông.

Trong phòng lớn như vậy, ngoài một đống giá sách ra, còn có một số cái bình ngạc nhiên cổ quái, hộp sành, các loại chén rượu cổ xưa. .

Sau khi Tả Thi đi lên, tiện tay từ trong giá sách bên cạnh, rút ra một quyển sách cổ, lật vài tờ thì nàng phát hiện ngay cả một văn tự bên trên đều không biết.

Lắc lắc đầu, Tả Thi âm thầm nói: "Thật sự là quái nhân!"

Tả Thi sở thích cũng cực kỳ rộng.

Nàng đều say mê với gieo trồng, trà nghệ, số tử vi, dược liệu, luyện khí một thời gian, nhưng mà nàng quá mức lười nhác, chưa bao giờ có một loại hứng thú nào trói buộc nàng, bình thường với một loại sự vật nàng chỉ nghiên cứu một thời gian, sau đó lập say mê một chuyện khác.

Đủ loại cổ văn trên lầu ba này, đa số đều có liên quan tới lịch sử cùng tập tính sinh hoạt của cổ nhân.

Phương diện này Tả Thi không có hứng thú, nàng ngẫu nhiên lật một quyển có thể biết cổ văn, sau khi liếc vài lần, liền cảm thấy buồn tẻ vô vị, trong lòng càng nhận định Thạch Nham tính tình cổ quái.

Tập tính sinh hoạt của cổ nhân, ngươi để ý như vậy làm gì? Có quan hệ gì với ngươi chứ? Hữu dụng với ngươi sao?

Tả Thi bĩu môi, cảm thấy Thạch Nham quả thực còn kém cỏi hơn cả nàng.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.