Sát Thần

Chương 332: Chương 332: Sinh li tử biệt




Hải vực Già La, trên một hòn đảo hoang vu.

Bốn người Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ, Thạch Nham nhờ vào bí bảo Thuấn Di của Dạ Trường Phong nên may mắn thoát chết dưới một đòn hủy diệt của Ma đế Xích Diêm.

Hòn đảo trơ trọi này hoang vu không bóng người, ngay cả mấy hòn đảo ở lân cận cũng chẳng có cỏ mọc, chỉ toàn là đá màu xám.

Hai người Dạ Trường Phong và Lâm Nhã Kỳ vì sử dụng bí bảo Thuấn Di nên tiêu hao lượng lớn tinh nguyên. Lúc này sắc mặt hai người hơi tái, lên tới đảo rồi còn chưa bình tĩnh lại được, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

Một chưởng xuyên không gian của Ma đế Xích Diêm che kín trời đất, trong nháy mắt san phẳng hòn đảo mà bốn người dừng lại lúc trước. Sức mạnh khủng bố điên cuồng như thế đã làm bốn người chấn động sâu sắc, khiến bọn họ hiểu thêm về vị cao thủ cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên đến từ Ma vực này.

Cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên, một chưởng vượt qua vạn dặm, sức công phá hủy thiên diệt địa không giảm sút chút nào. Một hòn đảo to bằng Thiên Mạch thành bị san phẳng một cách dễ dàng, quả là khủng bố không cách nào diễn tả nổi.

Sự mạnh mẽ của Xích Diêm vượt quá tầm hiểu biết của Thạch Nham, hắn lần đầu tiên biết rằng cao thủ Thần cảnh lại đáng sợ như thế này.

“Tiểu Bạch, làm sao đây?”

Sắc mặt Lâm Nhã Kỳ khổ sở, phủi phủi bộ mông đầy đặn, nghiến răng kêu đau một tiếng, bất lực nói:

“Vùng biển này đã không còn bình yên, hay là chúng ta nhân lúc còn sớm mà rời đi. Thật không ngờ chạy cả vạn dặm vẫn bị Ma đế tìm thấy. Không biết tên đó có thể tìm được nơi này không?”.

“Đi về hướng đông, nhanh chóng rời khỏi hải vực này”.

Dạ Trường Phong nhếch mép đứng dậy, cảnh giác ngẩng đầu nhìn trời nói:

“Không thể tiếp tục Thuấn Di, thêm một lần nữa chúng ta sẽ chịu không nổi, có thể bị cắn trả. Chỉ còn cách dựa vào bí bảo phi hành mà di chuyển thôi”.

Lâm Nhã Kỳ gật đầu.

Hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên hờ hững ngồi trên một hòn đá ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt ảm đạm như không còn tinh, khí, thần.

Ông nội của Hạ Tâm Nghiên đã chết, Thạch Nham mất Lâm Đạt, ba người Dịch Thiên Mạc bị ép khuất phục dưới áp lực của con cái và chủng tộc.

Ngay cả Tuyết Long đảo cũng trở thành thiên đường của ma nhân.

Tộc trưởng của Dực tộc là Đế Sơn, Vũ Nhu cũng trở thành đồng bọn của chúng.

Biến cố này làm Thạch Nham luôn lạc quan cũng hơi khó tiêu, tinh thần sa sút.

“Chúng ta nên đi thôi”.

Dạ Trường Phong nhìn hai người, khẽ thở dài lắc đầu nói:

“Người chết không thể sống lại, ma nhân đến đột ngột, chẳng ai ngờ bọn chúng đã âm thầm lập mưu đến Nhật đảo đại khai sát giới. Vì những người đã chết, các ngươi cũng phải gượng dậy”.

Thạch Nham chầm chậm gật đầu, ánh mắt sắc bén như đao:

“Ta hiểu”.

“Chúng ta đi thôi”.

Vệt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên còn chưa lau sạch nhưng đã kiên quyết đứng dậy, nói với Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ:

“Đi đâu ?”

“Cô có biết nơi ở của thái gia gia Hạ Khinh Hậu không?”

Dạ Trường Phong trầm ngâm một lát bỗng nói:

“Thái gia gia của cô tuy hiện giờ thần trí không bình thường nhưng chỉ cần uống Linh Hư đan sẽ hồi phục. Bằng vào tu vi cảnh giới của thái gia gia cô, thêm vào kì ngộ đã gặp trong Ám Từ Vụ Chướng, một khi khôi phục thần trí, công lực sẽ tiến thêm một bước. Nếu ông ta bước vào cảnh giới Thông Thần nhị trùng thiên, sự an toàn của chúng ta sẽ được bảo đảm hơn nhiều”.

Hạ Tâm Nghiên dùng chiếc khăn tay trắng tinh lau sạch vệt nước mắt trên mặt, vẻ mặt ảm đạm gật đầu nói:

“Nơi đó ta biết, nhưng Linh Hư đan không còn. Cho dù chúng ta có đến đó cũng là vô ích thôi”.

“Ai nói không còn?”

Dạ Trường Phong nhếch mép, tay trái xòe ra, Linh Hư đan từng được hắn tặng đi giờ đây xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của ba người, Dạ Trường Phong nhỏ giọng nói:

“Ta đã giở trò trên Linh Hư đan này. Ta vốn muốn lợi dụng Hư Linh đan để tìm thái gia gia của cô, sau khi ông nội cô chết đi, trước khi ta sử dụng bí bảo Thuấn Di đã thu hồi lại nó”.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên bỗng trở nên giận dữ.

Vẻ mặt Dạ Trường Phong đầy vẻ ngượng ngùng, lắc lắc đầu cười nói:

“Linh Hư đan này quá quý báu. Sau khi ta tặng đi lại lo lắng các người sẽ không giữ lời hứa nên mới lén lút giở trò, nếu không phải ta cẩn thận, Linh Hư đan này nói không chừng đã thật sự không còn”.

“Được rồi”

Lâm Nhã Kỳ nhíu mày, có phần sốt ruột nói:

“Nơi này cách Nhật đảo chỉ hai ngàn dặm, không mấy an toàn. Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này trước rồi nói sau. Nếu không, chờ thần thức của Xích Diêm kéo đến, chúng ta thật sự khó mà thoát chết”.

Thạch Nham gật đầu, trầm giọng nói:

“Đi thôi”.

Huyễn Không giới trên tay Dạ Trường Phong khẽ sáng lên, một tấm thảm màu bạc hình thoi bỗng lơ lửng trước mặt hắn.

Hắn cười cười, thân thể vừa lóe lên đã đứng trên tấm thảm, nói với Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên:

“Thảm bay này là do lão quỷ sư phụ của ta luyện chế, tuy thua xa tốc độ của bí bảo Thuấn Di nhưng nếu dùng hết sức cũng có thể nhanh hơn cao thủ Thiên Vị tam trùng thiên nhiều, các người cùng lên đi”.

Lúc hắn nói chuyện, Lâm Nhã Kỳ đã không khách khí đến bên cạnh hắn, sau đó thúc giục Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên nhanh lên chút.

Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên vẫn hơi khó coi như cũ nhưng nàng biết tình hình nguy hiểm hiện tại nên không nghĩ nhiều liền lên thảm bay, sau đó nhích về phía Lâm Nhã Kỳ để nhường chỗ cho Thạch Nham nhảy lên.

Ánh mắt Thạch Nham u ám ngẩng đầu nhìn trời đang chuẩn bị nhảy lên thảm bay, bỗng nhiên sắc mặt chợt biến.

Một luồng ý thức tà ác không biết từ lúc nào đã tràn tới, khoảng cách hiện giờ chỉ khoảng ngàn dặm, Thạch Nham hiểu luồng ý thức này tới vì hắn.

“Là Ma chủ Ma Kỳ Độn”.

Ý niệm linh hồn của Huyền Băng Hàn Diễm bỗng vang lên từ trong Huyết Văn giới:

“Tên này có khí tức linh hồn của ngươi, hắn đã khóa chặt ngươi, hắn là cao thủ cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, khoảng cách vạn dặm với hắn mà nói cũng chỉ tốn nửa giờ. Sau nửa giờ, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở đây”.

Ánh mắt Thạch Nham bỗng lạnh lẽo, lập tức truyền tin:

“Có thể trốn không?”

“Thành tựu về linh hồn của hắn cao thâm hơn ngươi, đã khóa chặt thì ngươi khó mà thoát, trừ khi ngươi trong nháy mắt có thể Thuấn Di mười vạn dặm, nếu không hắn sẽ biết được vị trí của ngươi”.

Huyền Băng Hàn Diễm có sự bất lực nói tiếp:

“Xem ra lần này ngươi thật sự khó tránh khỏi kiếp nạn, cao thủ Thần cảnh dùng toàn lực giết ngươi, trong khoảng cách ngắn như vậy, ngươi chẳng có chút hi vọng sống sót nào”.

Toàn thân Thạch Nham phát lạnh, không còn sức lực ngồi xuống.

Trước nay hắn đều tràn đầy tự tin về bản thân, cho rằng mình có thiên phú và nghị lực không ai sánh bằng, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi từ võ giả Hậu Thiên bước thẳng vào cảnh giới Địa Vị đỉnh phong. Ngoài ra, trong mình còn có các loại Võ Hồn kì dị và các loại sinh mệnh kì dị như Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa, tương lai tất có thể vượt lên trên tất cả mọi người.

Cú sốc hôm nay đã phá hủy sự tự tin của hắn, khiến hắn hiểu rằng tu vi cảnh giới Địa Vị đỉnh phong hiện giờ vẫn vô cùng yếu đuối. Lúc đối diện với cao thủ thật sự, hắn yếu đến nỗi ngay cả một chút sức phản kháng cũng chẳng có.

Sự chấn động mà Xích Diêm mang đến đã ném hắn từ trên mây xuống, khiến hắn thật sự hiểu được tình trạng hiện nay của mình.

Cũng là hôm nay, hắn đã hiểu chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có thể đảm bảo an toàn ở cái thế giới tàn khốc này. Trong lúc nhất thời, hắn có thể dựa vào bọn người Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại không thể cứu bản thân.

Trên thế giới này, tất cả đều dựa vào bản thân, tuyệt đối không thể đem hi vọng sinh tồn gửi gắm lên kẻ khác.

Hắn đã quyết định từ nay về sau sẽ từ bỏ toàn bộ những ảo tưởng không thực tế, không tiếc tất cả chuẩn bị nâng cao sức mạnh của bản thân. Đáng tiếc, lúc hắn thật sự hiểu thì cũng sắp bị Ma Kỳ Độn bóp nát.

“Ba người các ngươi đi đi, ta ở lại còn có việc phải làm”.

Thạch Nham bỗng chán nản ngồi xếp bằng trên đất, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn gương mặt khiến rung động lòng người của Hạ Tâm Nghiên, dịu dàng nói:

“Tâm Nghiên, phải cẩn thận, ta mong tới ngày chúng ta gặp lại”.

Thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên run rẩy, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sửng sốt, nũng nịu quát:

“Huynh muốn làm gì ?”

Nàng đã nhận ra sự bất thường trong giọng nói của Thạch Nham.

Thạch Nham trước kia chưa từng chán nản như bây giờ, hắn lúc này dường như đã từ bỏ tất cả hi vọng.

Nàng và Thạch Nham quen nhau lâu như vậy chưa từng thấy Thạch Nham tỏ ra như thế này. Điều này khiến nàng cảm thấy Thạch Nham chắc chắn đã có quyết định không hay gì đó.

“Tiểu tử ngươi làm gì thế?”

Dạ Trường Phong hét lớn:

“Hiện giờ hải vực Viên La vô cùng phức tạp, cao thủ Thần cảnh dị tộc của ngươi đã đầu hàng ma nhân, ngươi ở lại còn có thể làm gì? Ngươi muốn tự sát sao?”

“Ma Kỳ Độn đã khóa chặt ta rồi, sau nửa giờ sẽ đến đây. Các ngươi bây giờ không đi sẽ mãi mãi không thể đi”.

Thạch Nham hít sâu một hơi nói với Dạ Trường Phong:

“Chế trụ Tâm Nghiên rồi mang nàng rời khỏi nơi này, dù không biết đích đến của các ngươi là đâu nhưng ta cũng muốn nàng khỏe mạnh”.

Thân thể Dạ Trường Phong run rẩy.

“Hự!”

Lâm Nhã Kỳ ra tay trước đặt trên chiếc cổ thon dài của Hạ Tâm Nghiên, một luồng sức mạnh mềm mại dẻo dai trong nháy mắt thấm vào trong thân thể Hạ Tâm Nghiên làm toàn thân nàng ta không còn sức lực, cúi đầu hôn mê.

Trước khi hôn mê, nàng vùng vẫy muốn bay xuống dưới nhưng bị Lâm Nhã Kỳ nhanh tay ôm lại.

“Cảm ơn.”

Thạch Nham bỗng thoải mái, cười cười thúc giục:

“Mang nàng đi đi, rất vui được quen biết hai người. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, nói với nàng rằng trên thế giới này, nàng là người phụ nữ duy nhất khiến trái tim ta rung động”.

“Bảo trọng, hi vọng còn có thể gặp lại ngươi”.

Vẻ mặt Dạ Trường Phong cực kì nặng nề, nhìn chằm chằm Thạch Nham từ từ gật đầu:

“Ta chuyển lại lời nói của ngươi không thiếu một câu. Nhưng ta hi vọng tương lai có một ngày, ngươi chính thức nói với nàng điều này”.

Sau đó, không đợi Lâm Nhã Kỳ nói thêm gì, Dạ Trường Phong khởi động tấm thảm bay màu bạc, hóa thành một chùm ánh sáng bắn về phía đông.

Ba người từ từ biến mất ở đường chân trời.

Thạch Nham thẫn thờ ngồi trên đất nhìn về phía đông, ánh mắt dõi theo người ấy rời đi.

Hắn bất chợt nghĩ rằng, kiếp này bọn họ e là rất khó gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.