“Loại súng này nếu giữ chặt hộp đạn, nó sẽ không thể bắn được, ngươi bước vào đây xem như là nộp mạng cho Tống thiếu ta rồi”
Tống Lục Tài vừa dứt lời, A Lạc lại nhếch môi nói
“Không hổ danh là một trong tứ bang, người nắm rõ mọi loại súng và buôn bán vũ khí trái phép, nhưng ngươi cũng nên nhớ, ta không chỉ có một khẩu”
Tống Lục Tài ngạc nhiên, liền thấy mấy tên thủ hạ đứng phía sau A Lạc cũng bắt đầu cầm súng lên, chỉa thẳng lần lượt vào người hắn, hắn bây giờ chỉ có một mình, muốn tránh khỏi mấy họng súng đó là điều bất khả thi.
Hắn e dè nghiến răng nghiến lợi, A Lạc lại tiếp tục gieo rắc mấy câu hiềm khích.
“Thấy rồi chứ? Muốn toàn thân không nát như tổ ong, thì mau bỏ ngay cái tay thối của ngươi ra khỏi súng của ta đi, nếu không đừng trách A Lạc này không báo trước”
Tống Lục Tài bắt đầu buông tay ra khỏi họng súng của A Lạc, miễn cưỡng nghe theo.
“Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết Quân Thần Dương, hai là chịu chết ở đây, chọn đi”
A Lạc tiếp lời, giọng điệu không chút bỡn cợt, có vẻ như hắn khá nghiêm túc trong chuyện này, định khống chế tên họ Tống kia phải khuất phục nghe theo, nhưng Tống Lục Tài lại bật phát căm phẫn, gào lớn
“Im đi, tưởng nói như vậy thì ta sẽ sợ sao? Chẳng có lí do gì khiến ta giết Quân Thần Dương, nếu muốn sao ngươi không tự mình giết hắn?”
A Lạc không trả lời câu hỏi này, lại nhìn Tống Lục Tài bằng một ánh mắt nghiêm ngặc, thoáng chốc nhắm mắt lại, cười nhẹ dưới môi hỏi
“Hiểu rồi, vậy ra ngươi chọn cái chết nhỉ?”
“Cái gì?”
Tống Lục Tài to trừng cả mắt, liền thấy A Lạc bắt đầu sờ tay đến cò súng của mình, chỉa thẳng vào người Tống Lục Tài bằng một khoảng cách chưa đầy đến 1m, sát thương gần thế này, Tống Lục Tài có chín cái mạng cũng mau chóng xuống gặp Diêm Vương, hắn không chấp nhận, càng không muốn bị một kẻ như A Lạc giết ngay tại nhà mình. Hắn nắm chặt hai lòng bàn tay, nhắm mắt hạ quyết định, cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất, hắn miễn cưỡng nhìn A Lạc trả lời
“Được, ta đồng ý với điều ngươi muốn”
Nghe vậy A Lạc cười nhạt, bèn hạ khẩu súng xuống cùng đám thuộc hạ của mình, quay lưng nói
“Tốt, xem ra ngươi còn một chút được gọi là thông minh, ngươi có thời hạn một tuần cho việc này, nếu như sau một tuần vẫn chưa làm được, thì chuẩn bị cái mạng đi”
Nói xong hắn cùng đám thuộc hạ đi ra khỏi cửa, cho đến khi bọn chúng lái xe đi khỏi nhà mất, Tống Lục Tài mới liếc nhìn đám nữ hầu đang đứng mấy góc run sợ kia, vì họ vừa chứng kiến hắn bị A Lạc hâm dọa đến mức nào.
Hắn tức giận đến hóa điên, hắn chưa bao giờ hạ mặt nghe lời ai, vì còn lâu hắn mới chịu làm theo lời A Lạc nói.
Thông thường khi hắn tức giận, thì hành hạ bọn nữ hầu trong nhà là trò thích thú đối với hắn, nhìn mấy cô nữ hầu cũng đứng co ro một góc run người tái mặt, vì họ biết sắp đến họ sẽ bị Tống Lục Tài hành hạ không tiếc thương.
Họ càng không thể quay lưng tránh mặt đi, vì càng cố bỏ đi Tống Lục Tài sẽ dễ chú ý đến, hắn bắt đầu tiến tới họ,dùng cả thân hình cao lớn áng đi bóng dáng họ, liếc nhìn họ bằng một cặp mặt đáng sợ thấu tận xương tủy, họ run rẩy, bèn quỳ xuống chấp tay cúi đầu dưới sàn đồng thanh van xin
“Xin...xin ngài hãy tha cho bọn tôi”
Hắn nheo mắt, cất giọng ác ma hỏi
“Nãy giờ tụi mày đều đứng đây, chứng kiến hết rồi nhỉ?”
Họ không thể dối lòng nói rằng mình chẳng thấy gì trước mặt Tống Lục Tài, chỉ biết run rẩy dưới sàn, đầu úp xuống đất không dám ngẩn lên, Tống Lục Tài lại bộc phát nổi tính bạo hành, bèn giơ chân lên định sẽ giẫm nát đầu của mấy cô nữ hầu đang quỳ trước mặt hắn, hắn nhếch môi, cười bằng một điệu cười khốn nạn, hai chiếc răng nanh và ánh mắt hắn dần chuyển sang thích thú. Ngay khi hắn vừa giơ chân xuống định giẫm thật mạnh, thì từ phía sau hắn, cánh cửa bật mở tung ra, đập mạnh phát lên một “rầm” lớn.
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Tống Lục Tài bật hoảng cả người, liền quay lại, trơ mắt nhìn bóng dáng của một người đàn ông cao lớn bước vào, mặt mang mặt nạ, phía sau lưng vác một chiếc bao đựng thứ gì đó rất dài, chỉ vừa nhìn qua, Tống Lục Tài có thể nhận ra vật trong chiếc bao đó, nên bật phát lẩm bẩm trong tâm trí.
(Súng tỉa)
“Ngươi là ai hả?”
Hắn bất chợt hỏi, người đàn ông kia cũng dừng chân, tay tháo chiếc mặt nạ xuống, giương đôi mắt thâm trầm nhìn hắn đến mức hắn có muốn quên cũng không thể, hắn nhìn người đàn ông kia bằng hai con mắt kinh hoảng tột độ, và càng không thể quên đó là ai.
Người đàn ông kia chỉ vừa tháo chiếc mặt nạ tuột xuống phía dưới cằm, ánh mắt nhìn Tống Lục Tài một cách gian xảo, cong môi nhẹ, giọng điệu lạnh buốt đến tê người
“Chào buổi tối, chúng ta cần thương lượng đấy”
...
Sáng hôm sau, trên chiếc giường nệm không mấy êm ái, Tinh Nhiên vẫn còn nhắm mắt ngủ trong căn phòng tối không một ánh đèn, không một tiếng gió ru.
Bất chợt có tiếng kéo rèm lướt qua, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ cũng hắt vào, chói ngay bầu mắt âm ấm khiến cô gái kia phải nheo mắt mà tỉnh ngủ. Nhưng chưa kịp mở mắt ra, cô đã nghe thấy giọng điệu của một tên đàn ông nào đó vang lên bên tai
“Cô có thể ngủ ngon sau một ngày khủng hoảng như vậy đúng là một kì tích”
Bất chợt cô sực mở mắt, bật ngồi dậy, nhận ra hai cổ tay mình đã bị trói chặt bằng dây xích, nhưng hai chân vẫn được thả tự do bình thường. Cô nhìn A Lạc, hắn đang ngồi ngay bên chiếc ghế gỗ đơn sơ trước chân giường cô, cô sực ngạc nhiên, lại không ngờ có thể gặp được hắn trong tình cảnh khốn đốn lúc này.
“A Lạc, sao lại là ngươi?”
Cô thốt hỏi, A Lạc bỗng chốc phì cười ngạo nghễ, bèn đứng dậy, hướng mắt ra cửa sổ đầy nắng kia đáp
“Xem ra cô vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ? Thế nào? Cảm giác bị làm nhục hôm qua ra sao?”
Hắn vừa dứt lời, bèn quay mặt sang nhìn cô cười một cách chế giễu, cô ngạc nhiên, nhưng lại không hiểu vì sao hắn lại hỏi cô như vậy, chỉ thoáng lập lờ nghĩ rằng, có thể hôm qua năm tên đàn ông trong phòng nay là người của hắn, và cô gái bị cưỡng bức kia chắc cũng là nạn nhân hệt như cô.
Cô chỉ im lặng, không muốn nói nhiều với loại người như hắn, cúi mặt u sầu, vành mắt đỏ hoe, không cười không đáp.
A Lạc thấy biểu hiện tuyệt vọng của cô, hắn vui sướng, nghĩ rằng hôm qua thật sự cô đã bị người của hắn làm nhục.
Hắn tiếp lời
“Yên tâm, hôm qua chỉ là mở đầu, ngày tháng sau này tôi sẽ cô nếm mùi vị đau khổ, sao cô không thử quỳ xuống mà hạ mặt cầu xin tôi tha cho?”
Tinh Nhiên bật cười nhạt hỏi
“Tha sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Thượng Đế chắc?”
A Lạc bỗng kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Tinh Nhiên phản đáp lại hắn, bèn bật cười đểu nói
“Sao cũng được, dù gì tính mạng của cô cũng đang nằm trong tay A Lạc này, tôi muốn cô ra sao, chết thế nào, đều là do tôi quyết định, cô cũng đừng hòng thoát khỏi đây dù chỉ nửa bước”
Tinh Nhiên ngước mặt nhìn hắn, bật cười nhạt bảo
“Vô ích thôi, dù ngươi có hành hạ hay làm ta đau khổ cả trăm lần, anh ấy cũng chẳng bao giờ xuất hiện, đừng có tốn công vô ích”
“Không, tôi không nghĩ thế, nếu cô chết thì sao nhỉ?”
Hắn vừa hỏi ẩn ý, vừa đáp người ngồi xuống cái ghế kia, Tinh Nhiên bật lặng im, cô đã cố tránh mặt khỏi hắn, từ sau cái hôm ở công viên đó, cô lại không ngờ hắn có thể nhẫn tâm giết luôn cả trẻ con, thì tính mạng của cô chẳng là gì đối với một tên khốn như hắn.
Trong lúc này A Lạc lại tỉ mỉ quan sát nét mặt của cô, không hiểu sao hắn càng nhìn Tinh Nhiên càng cảm thấy chán ghét, lại cố ý thốt lời chế giễu.
“Cái hôm ở công viên đó, thay vì để mọi người xem cô là kẻ tình nghi duy nhất ở gần ba đứa trẻ kia thì cô lại bỏ chạy, xem ra cô vẫn còn nghĩ đến danh tiếng của mình, loại người nhu nhược ích kỉ như cô có thể khiến một tên giết người thuê như Hàn Tước Thần bị lu mờ cả mắt, đúng là nực cười”
Tinh Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt rũ xuống như một cái xác, hắn cảm thấy như bị khinh miệt, bèn đứng dậy, tiến tới gần giường cô, hạ đầu mình ngang cô, trừng mắt lên tiếng
“Cũng phải, cô không những nhu nhược ích kỉ, lại còn là một ả đàn bà giết người không nương tay, chẳng hạn như tên tài xế trong xe lúc đó vậy”
Hắn vừa dứt lời, Tinh Nhiên đã giật mình sau câu nói ấy, bèn ngẩn mặt nhìn hắn, đồng tử cô bắt đầu giản rộng ra đến mức cực độ trong kinh hoảng.
Hắn không dừng lại ở đó, còn ra giọng hâm dọa
“Bằng chứng đều nằm trong tay tôi, trò chơi tôi đặt ra, cô không thể nào thoát được”
“Ngươi...ngươi là tên khốn”
Cô mím môi gào lớn vào mặt hắn, hắn liền dùng tay tát mạnh vào má cô. Tinh Nhiên bị cú tát đó hất ra sau, hắn lại kéo chiếc khăn tay trong áo mình ra lau lại bàn tay vừa dùng để tát cô khi nãy, tỏa vẻ khinh miệt.
“Tôi vốn không có ý muốn để người ngoài xem mình là kẻ tệ bạc hiếp đáp phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ, nếu cô không phải người phụ nữ của tên Hàn Tước Thần đó thì cô đã không thể chịu nhiều thiệt thòi như vậy”
Lúc này Tinh Nhiên mím môi lại, lưng dựa vào thành giường, gục mặt vào hai đầu gối trong tuyệt vọng thầm nghĩ
(Nếu ngay từ đầu mình không gặp Tước Thần, liệu mình có phải chịu đựng những chuyện như này không? Không đúng, mình sao vậy? Sao lại nghĩ ngu ngốc như thế chứ?)
Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, A Trạch bước vào, trịnh trọng nhìn A Lạc lên tiếng
“A Lạc lão đại, có thông tin về cái tên Hàn Kiến Phục đó rồi, ngài muốn xem thử không?”
A Lạc ngạc nhiên, bèn hất cằm nhìn A Trach, tỏ vẻ bí mật nhỏ giọng bảo
“Đi”
Sau khi hai tên kia ra khỏi phòng mất, Tinh Nhiên không biết A Lạc đang làm gì, chỉ thấy biểu hiện hắn nhỏ giọng với tên kia và gấp rút ra ngoài như vậy, hoàn toàn là không muốn cho cô biết chuyện gì đó của hắn. Nhưng có một điều khiến cô hơi thoáng ngạc nhiên, bèn lẩm bẩm
“Hàn Kiến Phục, cái tên này hình như rất quen”
Phía bên ngoài, A Trạch vừa tra trên laptop trước mặt A Lạc, về toàn bộ thông tin của cái tên “Hàn Kiến Phục”, kẻ thù của ông chủ Diệp, đồng thời cũng là người bị mất tích cách đây 27 năm về trước.
A Trạch vừa xem tài liệu trên laptop vừa nói
“Theo như thông tin tôi tìm được, Hàn Kiến Phục chính là ông chủ của một quán rượu rất nổi tiếng trên phố A tại Pháp gần 27 năm về trước, ông ta có một người vợ người Pháp đang mang thai, cuộc sống làm ăn rất thuận lợi cho đến khi Diệp Tư Thức đến uống rượu”
A Trạch bắt đầu tường thuật mọi câu chuyện đã tìm hiểu được rồi kể cho A Lạc nghe.
Buổi tối hôm đó, tại nhà Quân Thần Dương.
Tư Đồng mang một đôi dép bông, mái tóc rũ rượi do vừa tắm gội xong liền bước ra khỏi phòng, từ trên cầu thang, cô đã vọng giọng xuống gọi lớn
“Thần Dương, anh có thấy máy sấy tóc của em đâu không? Em không thấy nó nữa”
Nhưng khi cô vừa bước xuống, cứ ngỡ là anh vẫn đang còn ngồi xem tivi, hóa ra không phải, cả phòng khách trống vắng, tivi cũng không hề mở, cô lại buồn tủi.
“Lại đi đâu mất rồi”
Tại nhà Khiết Tường, Quân Thần Dương vừa đáp xe đến, anh bước vào trong, đến cửa đã thấy Vô Dao chạy ra vui vẻ, giọng náo nức lên tiếng
“Anh hai, cuối cùng cũng thấy anh về nhà rồi”
Thần Dương vẫn tỏa vẻ phũ phàng, lướt ngang qua Vô Dao hỏi
“Khiết Tường đâu? Anh muốn tìm cậu ta?”
Vô Dao ngạc nhiên, quay lại nhìn bóng lưng anh đáp
“Anh ấy ra ngoài rồi, lúc nãy em có hỏi nhưng anh ấy nói là ra ngoài gặp khách hàng”
Nghe vậy Thần Dương quay lại, cau mày nghĩ
(Gặp khách hàng? Không lẽ nó không hay tin Hạ Tinh Nhiên bị nhóm người lạ bắt cóc, lại còn tâm trạng đi gặp khách hàng sao?)
Vô Dao thấy biểu hiện của Thần Dương khá lạ, lại nói
“Anh hai, hay là anh vào trong ngồi chơi một chút, anh Tường sẽ về nhà ngay thôi mà”
“Bao lâu rồi?”
Thần Dương lạnh lùng hỏi, Vô Dao ngạc nhiên, nhưng lại ra bộ mặt khó hiểu.
“Anh hỏi, cậu ta đi bao lâu rồi?”
Thần Dương vẫn cất giọng lạnh nhạt, kèm theo là sự mất kiên nhẫn, Vô Dao trả lời
“Từ lúc 5 giờ chiều đến giờ, em cũng chưa thấy anh ấy trở về nữa”
Nghe vậy Thần Dương liền nhìn đồng hồ đeo trên tay, kim đã chỉ đến 7 giờ 20 tối.
(Vậy có nghĩa đã trôi qua hơn hai tiếng, không lí nào Tường lại đi lâu như vậy được)
Sau đó anh không nói lời nào, bèn lướt qua Vô Dao, mở cửa xe mình rồi leo lên, khởi động lái đi mất.
Vô Dao đứng nhìn bóng xe anh trai mình cho đến khi vụt mất dạng, cô thở dài, vừa vui mừng chốc lát lại phải thất vọng.
“Hiếm lắm mới thấy anh hai về nhà, vậy mà không thèm hỏi thăm mình câu nào”
Lúc này Thần Dương vừa lái xe, vừa cố gọi cho Khiết Tường trên điện thoại, nhưng cuộc gọi liền nhanh chóng báo không thể trả lời.
Anh bắt đầu đa nghi, tự hỏi có khi nào Khiết Tường lấy cớ gặp khách hàng để ra ngoài, thực chất là đang điều tra và theo dấu bọn bắt cóc hay không?
Dựa theo sự phán đoán và suy luận của anh, bọn bắt cóc kia rất có thể là người của A Lạc. Dù anh đã tra tin tức bên Diệp Gia hai ngày nay, tuy nhiên anh khá bất ngờ khi hay tin, ông chủ Diệp đã cho người dừng việc tìm kiếm Tinh Nhiên, hơn hẳn lại còn tỏa ra như không có chuyện gì.
Báo chí và phóng viên lại ngày càng đến làm phiền ông, nhưng ông đã cho người xua đuổi đám nhà báo đó đi trong tức khắc.
Lúc này anh đang lái xe trên đường, bất ngờ lại thấy một bóng dáng màu đen đứng từ xa. Anh thoáng ngạc nhiên, càng chạy lại gần, ánh đèn pha rọi vào bóng người ấy, anh mới nhận ra đó là Tống Lục Tài.
Anh không biết hắn lại đang có ý gì, nhưng ngang nhiên chặn đầu xe anh lần hai thì quả là to gan.
Anh dừng xe trước hắn, im lặng quan sát hắn, nhưng hắn vẫn đứng trước mũi xe anh, không động đậy cũng không có phản ứng. Anh khó chịu dần, mở cửa xe bước xuống, hai tay thọt vào túi quần, cau mày hỏi
“Tống thiếu, cậu lại muốn gây sự với tôi sao?”
Tống Lục Tài không nói cũng không đáp, chỉ cho tay kéo một khẩu súng ngắn được giấu trong tay áo bên kia khiến Quân Thần Dương sực ngạc nhiên, hắn còn thản nhiên kéo băng đạn rỗng ra trước mặt anh, rồi cho vào một băng đạn mới, gài chốt cẩn thận thì anh hóa cười nhạt, nhắm mắt hỏi
“Cậu lại ăn bậy gì rồi phải không? Nếu không muốn chết thì đừng ngáng đường tôi”
Tống Lục Tài nhìn anh, nét mặt hắn không có gì tỏa ra áy náy, cũng chẳng những lo sợ. Chỉ đưa tay đến cò súng, dần dần bóp đi, Thần Dương cảm thấy hắn rất lạ, không giống như Tống Lục Tài của ngày thường.
Khi ngón tay bóp đến cò, Tống Lục Tài mới cắn chặt răng như bị gượng ép, lớn giọng bảo
“Quân Thần Dương, chết đi”
Tiếng súng vang lên, không phải bắn vào Thần Dương, mà là bắn lên trời. Tống Lục Tài kinh hoảng, trong một giây cổ tay hắn đã bị Thần Dương ghì lại thắt chặt mà vặn ngược ra sau, hắn nhăn mặt đau đớn mất lợi thế, hai gối chống xuống đất, khẩu súng hắn cầm cũng bị rơi.
Thần Dương nhếch môi, mạnh tay nắm lấy cổ tay hắn vặn mạnh hơn, hắn bật rên rỉ, răng nghiến chặt, dù vậy nhưng lại nhất quyết không nói lời van xin để được tha cho.
“Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện”
Dứt lời, anh đạp mạnh vào bụng hắn làm hắn bay ra xa, lăn lộn 2 3m. Sau đó anh nhặt lấy khẩu súng của hắn, tiến lại gần Tống Lục Tài, thẳng tay chỉa xuống định sẽ bóp cò giết hắn không do dự, nhưng Tống Lục Tài đã ôm bụng, mặt nhăn lại, giơ tay lên cầu xin
“Khoan đã, đừng...đừng bắn”
Thần Dương nheo mày hỏi
“Không lẽ cậu vẫn còn ấm ức chuyện tôi hâm dọa cậu ở bệnh viện lúc đó, nên hôm nay lao đầu ngu ngốc muốn đối mặt với tôi?”
Tống Lục Tài ngồi dậy, nghiếng răng giải thích
“Không phải, đều là tại tên A Lạc đó, hắn đã đến nhà hâm dọa tôi và bảo tôi giết anh, tôi không còn cách nào khác nên đã nhận lời”
(A Lạc)
Thần Dương ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm nghĩ
(Vậy ra tất cả đều liên quan đến hắn)
Anh bèn hạ khẩu súng xuống, giương mắt ảm đạm nhìn hắn hỏi
“Tống thiếu, cậu đường đường đứng thứ tư trong Tứ Bang, không lẽ lại sợ một con chuột nhắt như A Lạc?”
Tống Lục Tài liền đứng dậy, hất cằm xấc xược đáp
“Nhảm nhí, tôi mà sợ hắn sao?”
Sau đó hắn biện minh tiếp lời, dù hôm qua hắn thật sự đã bị A Lạc đe dọa đến tính mạng nên lo sợ và khuất phục.
“Vì chính miệng hắn nói đang giam cầm cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đó, nên bạn trai cô ta tối qua đã đến nhà tôi thương lượng, hắn còn bảo nếu hôm nay tôi đứng đây sẽ gặp được anh, sau đó thì cứ theo kế hoạch của hắn mà làm”
Nghe vậy anh sực ngạc nhiên
(Bạn trai cô ta, đừng nói là...)
Tâm trí anh bộc phát liền nghĩ đến Tước Thần, nhưng lại không chắc chắn nên nhìn Tống Lục Tài cau mày hỏi
“Bạn trai cô ta là ai hả?”
Hắn vừa phủi bụi trên người vừa đáp
“Tôi không biết tên hắn, nhưng tôi nhớ rất rõ hắn là cái tên phục vụ đã hạ độc nhằm để giết một người trong tứ bang chúng ta lúc trên chuyến tàu mấy tháng trước, anh còn nhớ chứ?”
Thần Dương nheo mày, bây giờ đã chắc chắn những gì anh nghĩ.
“Vậy hắn đã thương lượng gì với cậu?”
Anh hỏi, hắn thản nhiên trả lời, không một chút giấu diếm.
“Hắn bảo tôi đứng ở đây sau đó tìm cách giữ chân anh, hắn còn rất đảm bảo tôi sẽ không bị anh giết, tôi đã không đồng ý nghe theo nhưng hắn lại cầm thuốc nổ ngay trước mặt tôi rồi nhấn giọng hâm dọa, tôi cũng hết cách rồi”
Nói xong Tống Lục Tài hơi lạnh người, hắn nhớ lại tối hôm qua, dựa theo độ quan sát tinh vi đối phương của hắn.
(Một súng ngắn, một súng tỉa, chưa kể trái lựu đạn tên đó đang cầm, dao bấm giấu trong tay áo, nếu mình không chết dưới tay A Lạc thì không khéo cũng chết dưới chân tên sát thủ đó, Hạ Tinh Nhiên có một tên bạn trai nguy hiểm như thế thì mình không tài nào có được cô ta)
Lúc này Thần Dương sực kinh ngạc tự hỏi
(Vì sao hắn lại dùng Tống thiếu giữ chân mình, hơn nửa vì sao hắn lại biết mình sẽ đi ngang qua đây chứ?)
Bất chợt anh giật mình khi nhận ra điều gì đó, bèn nhanh chóng lao người vào xe mình rồi khởi động phóng đi.