Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 106: Chương 106: Nỗi uất hận của Thiển Linh




Lần này A Lạc không nương tay, hiếm khi phát hiện ra Tinh Nhiên gần nơi cư trú của hắn, thông qua video trực tiếp livestream trên mạng rần rộ của bọn fan hâm mộ, hắn biết cô vẫn còn sốc và lo sợ chuyện hắn hâm dạo cô lúc trước, vì thế muốn tìm cô cũng không hề khó khăn, chỉ tiếc khi hắn hay tin cô được ông chủ Diệp nhận làm con gái nuôi và đem cô về Diệp Gia săn sóc, từ đó A Lạc khó lòng tìm cô gây chuyện được.

Nhưng vừa thấy cơ hội đến, hắn đã nhanh chóng cho người đến vây bắt cô dù là trong mọi hoàn cảnh nào.

Lúc này Tinh Nhiên bị đưa vào một căn phòng chỉ có mỗi chiếc giường rộng, chúng đặt cô lên giường, thấy cô đã bất tỉnh nhân sự không thể phản kháng, chúng nhìn nhau cười đùa phấn khích bảo

“Này làm ngay đi”

Trong đó, ngoài tên cao to lúc nãy ra thì còn lại có bốn tên khác, vừa nhìn thấy Tinh Nhiên chúng đã không kìm nổi dục vọng, háo hức mong chờ có thể được hưởng thụ một cách nhanh nhất.

Bất chợt cánh cửa mở ra, chúng ngạc nhiên hướng mắt nhìn, Thiển Linh không hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy lúc nãy có người gõ cửa phòng mình và bảo đến đây theo như lệnh của A Lạc, kết quả lại thấy năm tên đàn ông đang đứng bên trong phòng nói chuyện gì đó, cô đâm nghi hoặc hỏi

“Mấy người làm gì vậy?”

Một tên trong số đó với bộ dạng cao ngạo đáp

“Lão đại bảo cô cầm máy quay lại đấy, vì bọn tôi sắp làm nhục cô ra rồi”

Nghe vậy Thiển Linh sực kinh ngạc

“Gì chứ? Cô gái này...”

Cô tiến tới thoạt nhìn Tinh Nhiên đang nằm bất tỉnh trên giường, trong khi đó tên cao to đã vứt máy quay lên tay cô ta, ra lệnh thúc giục.

“Nhanh đi”

Cô liền cầm máy quay, vừa giơ lên đã thấy bọn chúng thèm khát đến mức áo quần cũng bắt đầu cởi ra, sau đó vứt lung tung xuống đất từng cái trước mặt cô, tuy nhiên chỉ có tên cao lớn kia là không cởi, có lẽ vì hắn không có hứng thú so với bốn tên còn lại, bỗng chốc cô đỏ mặt, bèn hét toáng lên thì chúng quay sang, một tên nheo mày hỏi

“Cô bị điên sao?”

Thiển Linh vứt máy quay xuống đất, che hai mắt xấu hổ nói

“Tởm...tởm quá”

Nghe thế chúng ngạc nhiên, một tên bật cười hỏi

“Không lẽ cô chưa từng thấy qua đàn ông khỏa thân bao giờ à?”

“Gia đình cô buôn bán mại dâm, đừng nói là cô chưa từng tiếp khách đấy nhé”

Tên kia cũng thốt lời, Thiển Linh cắn răng đáp

“Ai nói như vậy thì tôi sẽ phải đi tiếp khách chứ?”

Nghe vậy chúng sực đầy kinh ngạc, có một tên thoạt nhìn vóc dáng của cô rồi nổi tính thích thú, sau đó nhìn bốn tên còn lại nói

“Vậy có nghĩa cô ta còn trinh đấy, chúng ta thì có năm người nhưng chỉ có một đứa con gái để xơi, chi bằng...”

Nghe vậy Thiển Linh hoảng hốt, nhận ra ý định không hay của chúng bèn lên tiếng hâm dọa.

“Mấy anh đừng làm bậy, không sợ tôi sẽ mách với A Lạc sao? Đừng có đùa”

Chúng bật cười cợt, một tên chế giễu bảo

“Nhưng bọn tôi nghe nói cô chỉ được lão đại mua về dùng cho mục đích của mình, bọn tôi mới chơi cô thì ngài ấy cũng không có lí do gì cấm cản”

Thiển Linh bắt đầu hoang mang, cô biết rõ thân phận của mình ở đây, chỉ vì hôm đó A Lạc đưa ra một số tiền khá lớn nhằm muốn thuê cô về giúp hắn một số chuyện, cô chưa kịp từ chối thì mẹ cô đã sáng mắt hốc mồm với số tiền đó và đồng ý ngay tức thì, trơ mắt nhìn cô bị A Lạc cùng đám người của hắn mang đi không tiếc thương.

Cô cứ tưởng đi cùng hắn sẽ được sung sướng toàn vẹn, nào ngờ vừa đến xào huyệt của A Lạc, mọi thứ ở đây hắn đều ra lệnh cho cô không được phép động vào, suốt ngày bị nhốt trong phòng trừ khi có lệnh của hắn thì cô mới được ra.

Cô căm ghét hắn, càng muốn rời khỏi đây vì đã chán nản đến tận tụy, nhưng mỗi lần lấy cớ muốn ra ngoài thì đều bị người của hắn bám theo không dứt.

Lúc này cô sợ hãi, lùi thân về sau sát vách tường thì đã bị một tên đi tới, vác cả thân xác cô lên rồi vứt gọn lên giường nằm bên cạnh Tinh Nhiên, cô bật ngồi dậy hoảng loạn gào thét

“Mấy anh tuyệt đối không thể làm thế với tôi được, tuyệt đối không được”

Thiển Linh cố bước chân khỏi giường, lại bị hai tên túm hai cánh tay lại, cô bất phản kháng không thể chống cự nổi. Tên cao to thì bắt đầu cầm máy quay lên, nhếch môi khinh bỉ thì một tên thắc mắc nhìn sang hỏi

“Ngươi định quay cả Thiển Linh sao?”

Hắn liếc nhìn tên đó với điệu cười ác thú trả lời

“Ta định quay cả hai, và mỗi người sẽ là một đoạn clip, của Hạ Tinh Nhiên ta sẽ giao cho lão đại, còn Thiển Linh cô ta sau này có chống cự chúng ta giở trò đòi bại thì chỉ gần đem đoạn clip này ra phát tán thôi”

Nghe vậy tên kia cười cợt bảo

“Ngươi đúng là thông minh, còn tính tới mai sau nữa”

Thiển Linh cắn răng, biết ý định của chúng sau khi quay xong đoạn clip này, có nghĩa mãi mãi cô sẽ bị chúng hiếp đáp mà không có điểm dừng lại, nên liền cố ra sức vùng vẫy tay chân

“Thả tôi ra, các anh là đồ bỉ ổi”

Một tên kìm lấy tay cô ta cười nói

“Nếu cô đã gọi bọn tôi là bỉ ổi, thì bọn tôi sẽ không ngại chuyện sắp làm với cô đâu”

Dứt lời, bọn chúng bắt đầu dùng tay xé toạc áo cô ra, khi hai tên kia đang dùng sức làm nhục cô thì tên cao to đã cười khoái chí, cầm máy quay, quay lại từng chi tiết một không bỏ sót đoạn nào. Thiển Linh bị hai tên kia sờ mó khắp nơi trên cơ thể, cô la hét bất lực, một tên khác liền dùng băng kín dán chặt miệng cô lại. Đúng lúc Tinh Nhiên vừa bắt đầu mở mắt vì các tiếng động ồn ào bên tai, cô liếc mắt sang, liền thấy có hai tên đang đè lên người một cô gái rất thô bạo, và chúng đang làm gì đó với cô gái kia ngay bên cạnh cô. Cô bật hoảng hốt, tiếp tục nhắm mắt ngẫm nghĩ

(Đây là đâu? Mình bị mấy kẻ đòi bại bắt cóc rồi sao? Cô gái bên cạnh không lẽ cũng như mình?)

Hai tên còn lại thì đứng phía sau quan sát trò vui mắt trước mặt, chúng chảy cả nước vãi, rồi nhìn tên cao to hỏi

“Nhìn bọn chúng xơi Thiển Linh ta thấy thèm quá, khi nào tới lượt bọn này vậy?”

Tên cao to đứng cầm máy quay nhếch môi đáp

“Sẽ sớm thôi, tác dụng của thuốc mê kéo dài đến hai tiếng, Hạ Tinh Nhiên còn lâu mới tỉnh dậy”

Lúc này Tinh Nhiên bật điếng người, toàn thân co động trên giường như không tin vào chính tai mình nghe thấy.

(Vậy ra một lát nữa mình cũng sẽ như vậy, không thể nào)

Mười phút sau, hai tên kia bỗng nhiên rời khỏi giường sau khi đã chơi đùa khuây khỏa, chúng mặc quần áo vào, nhìn hai tên còn lại và tên cao to lên tiếng

“Bọn ta xong rồi, tới bọn ngươi đấy”

Tên cao to nhìn Thiển Linh nằm thoi thóp trên giường, thân thể không một mảnh vải che đậy dù đang bị phủ bởi lớp chăn màu trắng kia, cô như hết sức lực, nước mắt tuôn ra hai bên khóe mi vì sợ hãi, vì cô bây giờ không khác gì một cái xác không hồn.

Tên cao to liền dừng đoạn clip đang quay, hắn bắt đầu lưu lại, nhếch một nụ cười hiểm tà.

Tinh Nhiên nhíp mắt nhìn bọn chúng, cô thấy tất cả có năm tên, hơn hẳn lại còn cầm máy quay trên tay bởi một tên cao lớn trong số đó. Cô nghĩ nếu bản thân cứ nằm đây, chắc chắn người tiếp theo sẽ là mình. Cô cảm thấy kinh tởm bởi những tiếng đòi bại bên tai mình vừa nghe khi chúng làm nhục Thiển Linh ngay bên cạnh cô. Hai bàn tay cô bắt đầu run run trên nệm giường, cô liếc mắt nhìn thấy cửa ra vào nằm phía sau lưng bọn chúng, nếu muốn vụt thân tẩu thoát, chắc chắn là điều không thể.

Nhưng hai tên kia đã không còn chịu nổi, nhìn sang Tinh Nhiên đang nhắm mắt trên giường nói

“Thế bây giờ bọn này bắt đầu được chưa?”

“Phải đấy, bọn này chờ lâu quá rồi”

Tên cao to liền kiểm tra máy quay, hắn nhận thấy dường như pin sắp cạn nên cắn nhẹ răng hỏi

“Chết tiệt, còn máy quay nào khác không? Ta nghĩ máy này sắp hết pin rồi”

Một tên ngạc nhiên lên tiếng

“Gì chứ? Chỉ mới quay có một lần, lại hết pin nhanh vậy sao?”

Tên cao lớn trả lời, nét mặt hắn lo lắng một cách nghiêm trọng.

“Đừng có đùa, lão đại đang cần gấp video về Hạ Tinh Nhiên đấy, làm sao đây?”

Tinh Nhiên nhận thấy bọn chúng đang chăm chú vây quanh tên cầm máy quay, cô bắt đầu ngồi dậy, bước chân nhè nhẹ xuống sàn, trong tức khắc bắt lấy cơ hội, cô rón rén chân đi ngang qua phía sau chúng, vụt thân chạy tới cửa thì cả năm tên đều chuyển mắt hướng nhìn, chợt thấy Tinh Nhiên đã mở cửa ra và có ý định trốn thoát, tên cao lớn kinh ngạc gào to

“Cô ta định chạy kìa, mau bắt lại nhanh đi”

Tinh Nhiên vụt thân chạy ra ngoài, cả bốn tên cũng nhanh chóng vụt đuổi theo cô, luôn miệng hô hoáng

“Đứng lại, mau đứng lại!!!”

Lúc này tên cao lớn kia sực tức giận, nếu để Tinh Nhiên trốn thoát được thì hắn sẽ phải lãnh đòn tàn ác do A Lạc ban cho. Hắn kiểm tra lại camera thì máy lại tắt đi vì hết pin, hắn lo sợ, liền đi ra ngoài mất. Thiển Linh lúc này ngồi dậy, thân thể cô vừa ê ẩm lại vừa đau đớn, cô cắn răng, mồ hôi nhễ nhãi đầy trên trán, cô không thể ngờ mình lại bị làm nhục bởi hai tên khốn thuộc hạ của A Lạc, lần đầu của cô đã bị chúng cướp mất nên không can tâm trong uất hận.

Bên ngoài phòng khách, tên cao lớn bước vào, hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn A Lạc vẫn còn cùng A Trạch chơi cờ vui gần đó.

Hắn không dám tiến tới, nhưng A Lạc đã phát giác được, bèn liếc mắt lên nhìn tên đó đang đứng cách xa phía sau lưng A Trạch, thốt giọng lạnh lùng hỏi

“Thế nào? Đã xong những gì ta yêu cầu chưa?”

Tên cao lớn đó hơi giật mình, bật mím môi một vài giây rồi ngẫm nghĩ

(Phải làm sao đây, hay là đưa đoạn clip của Thiển Linh cho lão đại, dù sao lúc nãy mình cũng không quay mặt cô ta, còn hơn là không có đoạn video nào, nếu chuyện đó xảy ra mình sẽ bị giết mất)

Nghĩ xong, hắn đành gượng miệng đáp

“Đã xong rồi ạ”

Hắn bước tới, rút thẻ nhớ đã lưu đoạn clip lúc nãy ra khỏi chiếc camera, hai tay lịch sự đưa cho A Lạc. A Lạc cầm lấy chiếc thẻ nhớ, cười hiểm hỏi

“Rất tốt, thế Hạ Tinh Nhiên, cô ta bây giờ vẫn còn trên giường à?”

Hắn e dè trả lời

“Sau khi bọn tôi làm nhục cô ta thì không may để cô ta bỏ chạy, bọn tôi vẫn đang đuổi theo...”

Nghe vậy A Lạc sực ngạc nhiên, bất ngờ đứng dậy vật đầu tên đó xuống bàn ngay trận cờ vua hắn đang chơi trước mặt A Trạch, nhấn giọng đáng sợ hỏi

“Ngươi nói cô ta bỏ chạy rồi?”

Hắn sợ hãi, ra giọng cố nài nỉ cầu khẩn

“Xin...xin lão đại bớt giận, tôi hứa với ngài sẽ bắt lại được cô ta, dù sao cô ta đã lọt vào đây có muốn chạy trốn là điều không thể, xin ngài hãy tin tưởng tôi”

Bất chợt từ bên ngoài cửa, có hai tên vừa nãy đuổi theo Tinh Nhiên và vây bắt, chúng chạy vào đã thấy tên đồng bọn bị A Lạc ấn đầu thô bạo xuống bàn, bèn sợ hãi đồng thanh nói

“Chúng...chúng tôi bắt được cô ta rồi”

Nghe vậy tên cao lớn vui mừng, liền liếc nhìn A Lạc van xin

“Lão đại, bắt được cô ta rồi, ngài mau...mau tha cho tôi đi”

A Lạc bèn buông hắn ra, thoạt hỏi

“Thế bây giờ cô ta đang ở đâu?”

Một trong số hai tên kia đáp

“Bọn tôi đã trói cô ta vào căn phòng lúc nãy rồi, bảo đảm cô ta không thể trốn thoát được nữa”

A Lạc nhếch môi

“Ta hi vọng các ngươi không thể để cô ta bỏ chạy được nữa, bởi vì cô ta chính là mấu chốt quan trọng cho công cuộc trả thù của Lạc Diệc Minh này”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiển Linh cũng từ bên ngoài đi vào, nét mặt nặng nề không mấy vui tươi, không cười cũng không nói. A Lạc nheo mắt nhìn cô ta, tên cao lớn kia thoạt nhìn sang thấy Thiển Linh đã hơi run người, chỉ biết nép sau lưng A Lạc, không dám hó hé.

Cô thản nhiên lướt ngang, A Lạc tỏa vẻ không mấy quan tâm, ngồi xuống trước bàn cờ vua nhìn A Trạch bảo

“Chơi tiếp nào”

Thiển Linh cảm thấy hắn không hề để tâm đến mình, cô uất hận, ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ gần đó, mím chặt môi.

Trời ngày càng tối, phía nhà Diệp Gia đang không mấy yên tĩnh. Bên trong căn phòng của ông chủ Diệp, ông cố lục tung mọi hộp bàn và các chỗ có thể chứa đồ của mình, tìm kiếm chiếc USB trong nóng vội.

Nhưng đã hơn 30 phút trôi qua, cả căn phòng dường như ông tìm không sót một chỗ. Chiếc hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn ở đó, tuy nhiên chiếc USB đã không cánh mà bay.

Bỗng các tiếng gõ cửa lần lượt vang lên, ông dừng ngay việc tìm kiếm, chỉnh lại sắc mặt của mình thành bình thường dù đang rất tức giận, mở cửa ra mới thấy Tiểu Nhất và Tiểu Hổ.

“Ông chủ, nguy rồi, vẫn chưa tìm thấy Tinh Nhiên tiểu thư”

Tiểu Nhất lo lắng dứt lời, ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng trầm hẳn đáp

“Ta biết rồi”

Phía bên kia, A Lạc cùng thuộc hạ của hắn lái xe đến nhà Tống Lục Tài.

Bước vào trong vẫn là phong cảnh người hầu đứng theo hàng kéo dài từ đầu cổng nối liền vào phòng khách, trong số đó có một gã thanh niên mặc áo sơ mi đỏ đang ngồi hút thuốc trên dãy ghế sofa, gương mặt đầy sự chán chường.

Nghe thấy tiếng động, Tống Lục Tài ngẩn mặt ngước nhìn, hắn cau mày dần, rút điếu thuốc ra khỏi miệng mình nhìn A Lạc và đám người mặc đồ đen đứng ngay trước mắt chỉ cách hắn một cái bàn, giương giọng cao ngạo hỏi

“Các ngươi là ai?”

A Lạc hơi ngạc nhiên, không ngờ Tống Lục Tài khi thấy hắn lại hỏi câu này, bèn bật cười nhạt, thoáng giọng trầm trầm hỏi ngược lại.

“Quên ta rồi sao?”

Tống Lục Tài nhìn A Lạc chầm chầm, đúng là trí nhớ hắn dạo này hơi kém, chỉ cần vài ba tháng không gặp hắn lập tức quên sạch đi.

“Ai mà biết, ta quên rồi”

Hắn đáp một cách thản nhiên, làn khói thuốc lá cứ bay bay lập lượn qua khóe mắt hắn, A Lạc thoáng có chút nực cười, nhưng chỉ nhắm mắt cong môi chậm rãi, sau đó nhìn Tống Lục Tài nói

“Sao cũng được, nhưng Hạ Tinh Nhiên thì chắc ngươi không thể không nhớ nhỉ?”

Nghe vậy Tống Lục Tài bật phát ngạc nhiên nheo mày

“Hạ Tinh Nhiên, khoan đã, ngươi là...”

Hắn bắt đầu nhớ dần ra A Lạc, bèn đứng dậy khỏi ghế sofa hỏi

“Ngươi lại muốn gì đây?”

A Lạc liếc mắt sang A Trạch đứng bên cạnh, hất cằm ra hiệu thì A Trạch hiểu ý, liền cầm một chiếc vali màu đen đi tới đặt trên bàn trước mặt Tống Lục Tài.

A Trạch kéo chiếc vali ra, toàn bộ bên trong đều là tiền mặt khiến Tống Lục Tài hơi sửng sốt, A Lạc bèn lên tiếng

“Hiểu rồi chứ, ta cần ngươi làm một chuyện, giết Quân Thần Dương đi”

“Cái gì?”

Nghe vậy Tống Lục Tài sực kinh ngạc đến mức to trừng cả hai mắt, nhìn A Lạc như nhìn thấy ma.

“Ngươi đang đùa sao? Giết Quân Thần Dương, tại sao chứ?”

A Lạc nhếch môi, quay lưng lạnh lùng bảo

“Ngươi không cần biết lí do, ngược lại chỉ cần giết hắn, ngươi sẽ có được toàn bộ số tiền này”

Tống Lục Tài hơi nghiến hàm, nghĩ lại hắn không có lí do gì để hãm hại Quân Thần Dương, càng không hiểu sao vì sao A Lạc muốn hắn làm vậy, nhưng hắn đã quyết định từ chối.

“Ta không làm, ngươi đi thuê người khác đi”

A Lạc lại cười nhạt

“Vậy sao?”

Tống Lục Tài lại tiếp lời, vứt điếu thuốc vừa hút ra đất đáp

“Ta không có lí do gì để giết hắn”

A Lạc lại tiếp tục cười như không cười, quay lại chậm rãi quan sát ánh mắt Tống Lục Tài, nhếch môi hỏi

“Hiện tại Hạ Tinh Nhiên đang trong tay ta, ta muốn giết cô ta dễ như trở bàn tay, ngươi không tiếc à?”

Tên họ Tống sực kinh hoảng, bèn nhìn hắn nhíu mày

“Gì chứ? Ngươi lại bắt cô ta làm gì?”

A Lạc vẫn trơ bộ mặt khinh bỉ, nhếch mép nói

“Xem ra thái độ của ngươi vẫn còn trông ngóng đến Hạ Tinh Nhiên, hay ngươi đồng ý điều kiện của ta, giết Quân Thần Dương thì ta sẽ giao cô ta cho ngươi”

Tống Lục Tài bắt đầu do dự, dù hắn vô cùng yêu thích Tinh Nhiên đi chăng nữa nhưng cũng không thể vì một đứa con gái mà đối đầu với Quân Thần Dương được, nghĩ thế thôi hắn bèn quay lưng đáp

“Ta đã nói không làm là không làm, với lại ta ghét những kẻ như ngươi đây, trước khi ta nổi giận thì mau cút ngay đi”

Hắn quay lại giương ánh mắt nóng giận nhìn A Lạc. A Lạc lại không còn cách nào khác nên rút súng ra chỉa thẳng vào mặt Tống Lục Tài khiến hắn to cả hai mắt, A Lạc lại nhấn giọng hâm dọa

“Muốn thương lượng với Tống thiếu ngươi thật khó, chi bằng dùng cách này sẽ nhanh hơn nhỉ?”

Tống Lục Tài hơi nghiến răng, toàn thân như bốc hỏa hỏi

“Ngươi dám đối mặt với ta sao? Tên khốn, ngươi có biết hậu quả có việc chỉa súng vào mặt Tống Lục Tài này sẽ ra sao không hả?”

A Lạc không hề sợ hắn, lại bật cười lớn giễu cợt bảo

“So với Tứ bang thì ngươi là kẻ yếu kém nhất, ta còn thừa biết ngươi không đủ sức chống chọi Quân Thần Dương nữa kìa”

Nghe sự chế giễu của A Lạc, Tống Lục Tài bắt đầu tức giận, A Lạc lại dùng cách khiêu khích này khiến lòng tự trọng của hắn phải lung lây.

Nhưng A Lạc đã không ngờ Tống Lục Tài lại giơ tay đến, hắn dùng các ngón tay bao lấy chốt súng của A Lạc khiến A Lạc sực ngạc nhiên.

Tống Lục Tài lại nheo mắt ngạo mạn nói

“Loại súng này nếu giữ chặt hộp đạn, nó sẽ không thể bắn được, ngươi bước vào đây xem như là nộp mạng cho Tống thiếu ta rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.