Trong phòng, có một vị bác sĩ lớn tuổi đã kiểm tra tình trạng của Thiển Linh trên giường được một lúc, mà đơn giản hơn là trông hình hài lớp cải trang của Tinh Nhiên.
Ông chủ Diệp đứng gần đó, cảm thấy lâu nên sốt ruột hỏi
“Sao rồi? Con bé vẫn ổn chứ?”
Bác sĩ Mộc đứng dậy khỏi ghế, gỡ hai ống tai nghe xuống rồi quay lại nhìn ông và Tiểu Nhất, ánh mắt trầm tư đáp
“Cô ấy vẫn ổn, có vẻ như ngoài những vết bầm tím trên người kia ra thì mọi thứ vẫn bình thường”
Nghe vậy ông chủ Diệp cũng đỡ đi phần nào lo lắng, Tiểu Nhất lại tiến tới, anh chưa hết bàng hoàng, lòng hiện đầy lo âu.
“Vậy tại sao cô ấy lại ngất xỉu chứ?”
Bác sĩ Mộc bình thản trả lời
“Có lẽ vì cô ấy mất sức sau bao ngày trở về nhà nên ngất là chuyện bình thường, dù sao cũng nên tẩm bổ cho cô ấy một chút”
Tiểu Nhất nhẹ lòng, bèn bật cười tỏa ý biết ơn
“Cảm ơn bác sĩ Mộc, vì ông đã lặn lội đến đây khám cho tiểu thư nhà chúng tôi, thật ngại quá”
Bác sĩ Mộc cười cười, thân thiện khen ngợi
“Không có gì, tôi cố tình đến là để xem mặt mũi con gái nuôi của lão già kia đây mà, xem ra không tệ mà còn rất xuất sắc”
Ông chủ Diệp chỉ đứng một góc nhắm mắt im lặng, bác sĩ Mộc lại tiếp lời
“Dù sao tôi sẽ kê đơn thuốc, phiền anh cho cô gái đó uống, nhất định cô ấy sẽ mau chóng khỏe lại”
Nghe vậy Tiểu Nhất gật đầu
“Thế thì cảm ơn ông”
...
Một lúc sau, khi bác sĩ Mộc đã được tài xế lái xe rời khỏi Diệp Gia mất, ông chủ Diệp ngồi ở phòng khách một cách trầm mặc, Tiểu Nhất đi tới, thấy lạ bèn hỏi
“Ông chủ, Tinh Nhiên tiểu thư cũng đã trở về, ông không vui sao?”
Ông chợt khẽ giọng đáp
“Ta có cảm giác con bé rất lạ từ khi trở về”
“Kì lạ, ý ông là sao?”
Anh khó hiểu chất vấn, ông chủ Diệp lắc đầu đáp
“Chắc là ta nghĩ quá thôi, vì từ trước giờ ta đều thấy con bé mang sợi dây chuyền đó, bây giờ trở về lại không thấy nó nữa”
“Sợi dây chuyền?”
Bỗng anh sực nhớ ra, bèn thầm nghĩ
(Phải rồi, lúc trước mình có thấy cô ấy mang một sợi, mặt của nó là chữ gì đó, mình đã cố nhìn nhưng cô ấy đã đem giấu vào trong áo, cũng thật kì lạ)
Sau đó anh bật cười lí luận giải thích
“Cũng có thể cô ấy đã đánh rơi hoặc đem bán nó rồi không chừng, dù sao cũng chỉ là một sợi dây chuyền, chúng ta nên mở tiệc mừng cô ấy trở về không phải sao?”
Ông chủ Diệp thở dài, nhắm mắt bảo
“Có lẽ vậy, nhưng ta nghĩ một vật quan trọng như thế, con bé sẽ không thể nào bán đi, hoặc là đã vứt rồi”
Ông có thể nhận ra, sợi dây chuyền đó rất quan trọng với Tinh Nhiên, không cần hỏi ông cũng biết đó là một phần kí ức lãng mạng của cô với Tước Thần ngày trước. Chính vì cô đã không quên được anh,nên mới giữ nó cho tới tận bây giờ.
Tại phòng Tinh Nhiên, thay vì cứ giả vờ ngủ trong tình trạng bất tỉnh, Thiển Linh lại quan sát cả căn phòng, cô cố tìm ra điều gì đó để có thể nắm bắt chính xác tính cách của Tinh Nhiên cũng như sở thích của cô ấy.
Cô đi tới một bàn đựng đầy các lọ nước hoa nhiều màu sắc, mùi hương mỗi loại cũng khác nhau hoàn toàn. Thiển Linh cầm lên một lọ, tự xịt ra lòng bàn tay rồi ngửi một lúc thầm nghĩ
(Nếu mình nhớ không lầm, Hạ Tinh Nhiên trước kia chỉ là một nhân viên bình thường của một tập đoàn lớn, hơn nửa tập đoàn ấy lại còn là nơi sản xuất nước hoa rất đắt đỏ, giá cả cao ngất ngưỡng trong thị trường, thậm chí giám đốc của tập đoàn còn đem lòng yêu mến cô ta, tỏ tình năm lần bảy lượt đều thất bại, trong khi sự nghiệp hiện tại của cô ta hiện giờ cũng do anh ta tạo cho, có lẽ cô ta không phải một người ngoan hiền, càng không đơn giản như mình nghĩ)
Nghĩ xong Thiển Linh đặt lọ nước hoa vừa cầm ngay ngắn xuống chỗ cũ. Bất chợt cô nhìn thấy các hộc tủ phía dưới, tò mò đến mức tự ý mở ra xem. Tuy nhiên vừa mở hộc tủ đầu tiên, bên trong chẳng có gì nổi bật ngoài một hộp quà nhỏ nhắn được làm bằng hộp cứng, nhanh chóng đã lọt vào mắt xanh của cô ta.
Cô ta cẩn trọng mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ nam không đắt cũng không rẻ, tương đương vài trăm ngàn USD.
Thiển Linh kinh ngạc, ngắm nhìn chiếc đồng hồ đắt giá còn nguyên tem ấy thầm nghĩ
(Tại sao lại có một chiếc đồng hồ nam ở đây chứ? Lại còn bỏ ở một nơi dễ tìm thấy thế này? Chắc chắn nó phải đáng giá vài trăm ngàn không ít)
Lòng tham bắt đầu trổi dậy, cô ta quyết định lấy nó và cho rằng đó là của mình.
Thậm chí toàn bộ trang sức đắt giá của Tinh Nhiên để trong phòng, cô ta cũng mưu mô gom trọn.
Nhưng khi vừa gom giữa chừng, lại có tiếng gõ cửa vang lên, Thiển Linh giật cả người, nhanh chóng giấu túi đựng trang sức đó xuống gầm giường, tủ và bàn cô cũng nhanh trí đẩy vào ngay ngắn.
Cô đi tới mở cửa, mới thấy Tiểu Nhất đứng bên ngoài, trên tay là một cái áo khoác nam anh đã giữ hôm qua, bật cười nhìn cô nói
“Tinh Nhiên tiểu thư, thật ngại quá, lại làm phiền cô vào giờ này rồi”
Thiển Linh ngạc nhiên, bèn hỏi
“À...không, anh có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
Tiểu Nhất đưa cho cô chiếc áo, thân thiện đáp
“Cũng không có gì, chỉ là đến đưa cho cô cái áo này, mấy hôm trước cô đã nhờ người ở phòng giặt ủi giặt nó, cô nhớ không?”
Thiển Linh đờ người, chỉ biết cầm lấy cái áo Tiểu Nhất đưa rồi cười cười nói
“Thế thì cảm ơn, vất vả cho anh rồi”
Cô cầm chiếc áo, chỉ biết tự hỏi đây là áo của ai? Vì cô hoàn toàn không hề biết, đành tùy cơ ứng biến nhận đại.
Tiểu Nhất lại bật cười hỏi
“Mà cô vẫn chưa ngủ sao? Lúc nãy tôi thấy cô bất tỉnh nên đã nhờ bác sĩ đến khám, bây giờ cô khỏe rồi chứ?”
Thiển Linh gật đầu
“Tôi ổn rồi, nhưng trong người có chút mệt, nếu không còn gì nửa thì tôi đi ngủ đây”
Cô cố tìm cớ tránh mặt Tiểu Nhất, anh cũng thông cảm bảo
“Vậy cô ngủ đi, ngủ ngon”
“Anh cũng vậy”
Thiển Linh mỉm cười gật đầu chúc lại, sau đó từ từ khép cửa, vẫn còn thấy khuôn mặt Tiểu Nhất mỉm cười nhìn cô cho đến khi cánh cửa thật sự đóng lại khuất mất.
Cô xoay người, dựa lưng vào cửa ngẫm nghĩ
(Có vẻ như anh ta khá thân với Hạ Tinh Nhiên, nghe cách nói chuyện thoải mái như vậy có lẽ là bạn của cô ấy)
Rồi cô thoạt nhìn cái áo trên tay, nheo mày tiếp nghĩ
(Nhưng cái áo này là của ai vậy? Thôi kệ chẳng quan tâm)
Cô cầm chiếc áo rồi đi đến mở tủ quần áo gần đó, vứt vào trong không cần nghĩ.
Khuya đến, Thiển Linh cảm thấy mọi người có lẽ đã ngủ, giờ này rất thích hợp để cô cởi bỏ lớp cải trang nặng nề trên mặt.
Cô bước vào phòng tắm, rửa sạch sẽ khuôn mặt mình, trở về với khuôn khổ thật sự.
Cô sờ tay lên má, nhìn bản thân mình trong gương, cong nhẹ đôi môi đắc ý lẩm bẩm
“Số trang sức mình đã lấy được bán không ít tiền, chỉ cần kiếm thêm chút nữa mình sẽ dùng nó bảo lãnh cho mẹ, sau đó sẽ cùng mẹ sang nước ngoài sống an toàn”
...
Tại căn cứ của A Lạc, dù đã 12 giờ đêm, hắn vẫn còn ung dung ngồi trên ghế sofa, gỡ chiếc tai nghe không dây được kết nối theo dõi với thiết bị nghe lén nằm trong bộ tóc giả của Thiển Linh đang đội, vì nó khá nhỏ nên cô sẽ không hề nhìn thấy, cũng chẳng thể phát hiện ra.
Lúc này hắn chậm rãi cong môi, dựa lưng ra sau ghế lẩm bẩm
“Cô ta thông minh không tưởng, chỉ với nhiêu đó đã có thể vào Diệp Gia, lại còn có ý định trộm trang sức bỏ trốn cùng mẹ sang nước ngoài, không tòi”
...
Sáng hôm sau, Thiển Linh tiếp tục cải trang thành Tinh Nhiên, trước mắt cô sẽ cùng ông chủ Diệp ăn sáng tại bàn ăn ngoài vườn, miệng lưỡi linh hoạt một chút sẽ tránh khỏi sự nghi ngờ không đáng kể.
Ông chủ Diệp thoạt quan sát Thiển Linh ngồi đối diện, không những cô ta giả vờ ăn rất chậm lại còn từ tốn. Ông thấy lạ, bèn khẽ hỏi
“Cứ ăn nhiều vào, đây không phải món con thích sao?”
Thiển Linh ngạc nhiên, bèn ngẩn mặt cười đáp
“Nhưng con đang ăn kiêng, dù sao công việc của con cũng là người mẫu, không thể ăn nhiều được”
Ông chủ Diệp cũng đành cảm thông
“Cũng phải, xem ra rất khó khăn khi con chọn công việc này, muốn ăn gì cũng phải cân nhắc”
Sau đó ông tiếp lời
“Nhưng những ngày qua con đã ra sao? A Lạc đã làm gì với con kể ta nghe”
Thiển Linh ngạc nhiên, bèn cố giả vờ, ánh mắt rũ xuống, hai tay đang ăn cũng dừng lại, giọng buồn bã đáp
“Thật ra...những ngày qua hắn đã nhốt con trong phòng kín, dày vò không cho con ăn cơm, bây giờ tinh thần con không tốt, dù sao cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa”
Ông chủ Diệp vẫn tiếp tục tra hỏi
“Vậy chỗ ở của hắn con có nhớ không?”
Thiển Linh lắc đầu
“Con không nhớ, người của hắn đã làm con bất tỉnh rồi đưa lên xe chở đi, nên con không hề biết chỗ ẩn nấp của hắn đâu cả”
Nghe vậy ông nhắm mắt, khẽ bảo
“Nếu con không nhớ ta cũng không ép, vì con trở về là tốt lắm rồi”
Ông vừa dứt lời, bất ngờ có một gã chạy đến, hớt hãi lên tiếng
“Ông chủ, có một người đàn ông tên Quân Khiết Tường, nói là muốn gặp tiểu thư”
Nghe vậy ông chủ Diệp gật đầu
“Được, cho cậu ta vào đi”
Vừa nghe qua cái tên, Thiển Linh đã hơi kinh ngạc
(Quân Khiết Tường, chẳng lẽ...)
Cô chưa kịp nghĩ gì, từ xa Khiết Tường đã chạy đến, bất ngờ cúi xuống, ôm chầm lấy cả vòng eo Thiển Linh khiến cô ta bất động, anh vui mừng, nhưng lại gục mặt vào vai cô tỏa ý trách móc
“Nha đầu ngốc, em có biết anh đã tìm em suốt mấy ngày rồi không? Vậy mà khi trở về em không thèm gọi điện anh một tiếng”
Thiển Linh kinh ngạc, chỉ biết dùng hai tay đẩy nhẹ người Khiết Tường ra, mỉm cười gượng trả lời
“Em xin lỗi, em quên mất”
Ông chủ Diệp thấy vậy, bèn đứng đậy bảo
“Thế ta không làm phiền cậu và A Nhiên nữa, hai người cứ ngồi đây dùng bữa sáng đi”
Khiết Tường quay sang, mới cảm thấy mình có chút bất lịch sự, bèn lên tiếng
“À không, tôi không cố ý làm mất không khí ăn sáng của ông và Nhiên Nhiên đâu”
Ông chủ Diệp bật cười
“Không, ta vừa ăn xong và đang có ý định ra ngoài, cậu cứ cùng A Nhiên nói chuyện đi”
Nói xong ông đã nhanh chóng đi mất. Lúc này Thiển Linh mới cảm thấy lo sợ, vì người cô sắp nói chuyện bây giờ chính là Quân Khiết Tường, cô không hiểu rõ gì về anh, càng không rõ mối quan hệ của Tinh Nhiên và anh lúc này nên cứ đâm ra lo lắng.
Khiết Tường thấy ông chủ Diệp đã rời đi, mới quay lại nắm lấy hai bàn tay Thiển Linh lên, không vui bảo
“Mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Khi anh hay tin em bị nhóm người lạ bắt cóc đã ráo riết đi tìm, anh lo lắng như muốn đứt ruột, vậy mà em khi trở về lại thản nhiên như vậy, em không nghĩ đến anh sao?”
Thiển Linh nhìn anh, hai mắt thật sự kinh ngạc
(Không ngờ người đàn ông này lại quan tâm lo lắng cho Hạ Tinh Nhiên như vậy? Một người tốt như thế mà cô ta còn dám từ chối, không lẽ là còn có người khác tốt hơn sao?)
Nhưng vì nghĩ đây không phải là lúc ghen tỵ, Thiển Linh bèn rút hai tay ra khỏi tay Khiết Tường, xoay lưng đáp
“Xin anh hãy hiểu cho em, em có lí do riêng không thể liên lạc với anh sớm nhất, với lại em cũng vừa trở về, tâm trạng có chút không tốt”
Khiết Tường ngạc nhiên, chậm rãi quan sát bóng lưng cô, sau đó đi tới, từ từ choàng hai tay mình ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu ngang tai Thiển Linh, khẽ giọng ấm áp nói
“Nhiên Nhiên, anh không trách, nhìn thấy em an toàn thế này anh vui lắm, anh thật sự rất nhớ em”
Thiển Linh sực đỏ mặt, lời ngon ngọt đó như thấu vào tim cô, dù cô biết đó là dành cho Tinh Nhiên, không phải mình. Cô quay lại, đưa bàn tay lên vuốt ve bờ má anh, ánh mắt nhu mì, giọng âu yếm nói
“Em cũng vậy”
Khiết Tường ngạc nhiên, bèn có chút ngượng ngùng, liếc mắt chỗ khác hỏi
“Em sao vậy? Đây là lần đầu tiên anh thấy em có ánh mắt này”
Thiển Linh bèn buông tay mình khỏi má anh, mỉm cười đáp
“Chỉ là khiến anh vui một chút thôi, không được sao”
Cuộc trò chuyện đang khá vui vẻ thân mật, bất ngờ Tiểu Hổ lại vô tình đi ngang chứng kiến, hắn nấp sau bụi cây, giương to hai mắt trong kinh ngạc.
(Đó chẳng phải là Quân Khiết Tường gì đó sao? Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Hơn nữa nhìn nét mặt Hạ tiểu thư trông rất vui khi nói chuyện với anh ta, đừng nói là...)
Hắn nghĩ quá hóa cuồng, vì không muốn Tinh Nhiên bị người khác cướp mất khỏi tay lão đại thân yêu, bèn đi đến can ngăn Khiết Tường và Thiển Linh ra, cau mày lên tiếng
“Tiểu thư, chẳng phải cô vừa trở về nên cần nghỉ ngơi sao? Mau lên phòng đi”
Hắn liên tục thúc giục đẩy vai cô đi, Thiển Linh thoáng chút ngạc nhiên nghĩ
(Lại là tên nào đây?)
Khiết Tường nheo mày, cảm thấy hắn khá bất lịch sự, không vui hỏi
“Anh là ai vậy? Tôi đang nói chuyện với Nhiên Nhiên, khi không anh lại chen ngang và bảo cô ấy lên phòng nghỉ ngơi, anh có ý gì?”
Tiểu Hổ bèn nhìn anh ra vẻ không thiện cảm, nheo mày nhấn giọng nói lớn
“Nói chuyện gì cơ chứ? Sức khỏe của Hạ tiểu thư mới là quan trọng”
Rồi hắn tiếp tục kéo tay Thiển Linh đi, Khiết Tường mất hết bình tĩnh liền nắm lấy cổ áo hắn từ đằng sau xoay lại, đấm vào mặt hắn một đấm khiến hắn đau đớn lùi người ra sau, hai tay ôm mặt, nhăn nhó tức giận hỏi
“Anh làm cái gì thế hả?”
Khiết Tường xoa nắn bàn tay mình, di chuyển các khớp của các ngón tay kêu “rớp rớp” linh hoạt, lườm hắn một phen đáp
“Đừng tưởng tôi không dám ra tay với anh, tốt nhất nên tránh xa Nhiên Nhiên ra”
Tiểu Hổ nhìn anh với hai con mắt tức giận, Thiển Linh không biết làm gì khác, bèn lên tiếng can ngăn
“Khoan đã, hai người bình tĩnh đi”
Tiểu Hổ bèn nhìn sang Thiển Linh, cười cợt hỏi
“Không lẽ cô quên rồi sao? Chưa gì đã quấn lấy người đàn ông khác rồi, đúng là đàn bà, có mới quên cũ”
Nghe vậy Thiển Linh thoáng ngạc nhiên, cô không hiểu Tiểu Hổ đang nói gì, Khiết Tường lại nheo mày nhìn hắn nghi vấn.
“Anh đang nói bậy gì vậy?”
Tiểu Hổ xoay lưng, khàn giọng trả lời
“Tôi nói gì tự khắc cô ta sẽ biết, dù sao cũng là tình cũ, tôi cũng không muốn nhắc làm gì”
Dứt lời hắn bước đi dần, Khiết Tường lại đâm ra nghi hoặc, bật hỏi
“Nhiên Nhiên, không lẽ em có mối quan hệ đặc biệt với tên đó sao? Hắn nói tình cũ là ý gì chứ?”
Thiển Linh hơi hoảng, bèn nghĩ
(Đừng nói người đàn ông đó chính là mối tốt của Hạ Tinh Nhiên đấy nhé, nhưng trông hắn chẳng có gì tốt cả, nói về mặt thể chất lẫn độ đẹp trai thì hoàn toàn thua Quân Khiết Tường, sao cô ta lại đi thích mẫu người như hắn chứ?)
Trong lúc này, Khiết Tường đã vội lây vai cô, tra hỏi liên tục
“Nhiên Nhiên, vậy là sao? Những lời tên vừa rồi nói rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ em đang thật sự hẹn hò với hắn, anh thua hắn tới vậy sao?”
Thiển Linh cố giải thích
“Không phải, em và hắn ta không có quan hệ đó, vừa rồi hắn nói bậy thôi”
“Thật à?”
Khiết Tường bèn hạ giọng hỏi, cô gật đầu.
Anh cảm thấy yên tâm, nên cười nhẹ đáp
“Thế thì tốt rồi, anh vui lắm”
Tối đến, sau khi đã qua mặt được Khiết Tường và ông chủ Diệp, Thiển Linh trở về phòng, cười một cách vui vẻ lẩm bẩm
“Mấy người này ngu ngốc thật, không biết mình là giả”
Sau ngày hôm nay, cô quyết định sẽ ôm hết số trang sức rồi đi cửa sau bỏ trốn, vì nếu ở đây lâu, cô rất có thể sẽ bị tra hỏi và phát hiện.
Đợi mọi người đều đã ngủ, đèn xung quanh cũng đã tắt. Thiển Linh ôm túi đựng trang sức lên vai, nhè nhẹ lướt qua từng bước trên sàn để rời khỏi đây bằng cửa sau.
Theo như sự quan sát của cô cả ngày nay, cửa chính luôn có bọn canh gác rất nghiêm ngặc, nhưng cửa sau lại chẳng có ai cả.
Cô định sẽ tìm hiểu ông chủ Diệp một chút về khi xưa, nhưng lại không còn cảm thấy cần thiết và muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.
Vừa mở cửa sau ra, bên ngoài là một bãi đất trống, cô chỉ cần đi thêm vài thước tới rào chắn, leo qua đó, cô có thể thoát ra ngoài.
Có vẻ như cảm thấy rất trót lọt, cô nhè nhẹ khép cửa lại, từ từ bước chân đi mà không có một ai xung quanh, cũng như sẽ bị chú ý và nhìn thấy.
Nhưng chỉ đi được vài bước, một cảm giác ớn lạnh bất chợt lướt qua vai cô. Cô sực dừng chân, tiếng động cũng dần dần đi tới. Cô giật mình, bất giác quay ra sau, nhưng chẳng thấy ai cả, Thiển Linh nheo mày, chao đảo mắt ngó nghiêng ngó dọc, rõ ràng không có ai, tại sao cô lại có cảm giác như bị theo dõi.
Cô đành gạt đi sự ớn lạnh đó, định sẽ tiếp tục rời khỏi đây cùng với số trang sức quý giá này, nếu có bị phát hiện, người ta sẽ đổ lỗi cho Tinh Nhiên chứ không phải cô, vì trên mặt cô vẫn còn mang lớp cải trang tinh xảo khó có ai nhận biết, một lớp cải trang hoàn hảo thế này, dù cô có đi cướp ngân hàng cũng chẳng ai bắt được.
Nhưng khi cô ta vừa quay lại, bất ngờ lại có một bóng người cao lớn đứng trước mặt mình, cô giật bắn người, bèn ngã lùi về sau như muốn hét lớn, tuy nhiên cổ họng không phát nổi thành lời, chỉ biết ưm ưm ứ ứ thành tiếng.
“Tôi đoán không sai, cô không phải cô ấy”
Bóng người đó lên tiếng, Thiển Linh kinh ngạc, bèn nheo mày hỏi
“Anh là ai? Nửa đêm nửa hôm xuất hiện như ma quỷ, có tin tôi la lên không?”
Tước Thần không đáp, từ từ chậm rãi tới gần cô ta, giương mắt hỏi
“Nếu cô la lên, là tự khắc dồn mình vào đường cùng, cô là ai? Tại sao lại giả dạng cô ấy?”
Thiển Linh tái mặt, dựa theo độ suy đoán của cô thì đây có lẽ là người trong Diệp Gia, bèn đứng dậy, ứng phó trả lời
“Tôi là Hạ Tinh Nhiên, anh không nhìn thấy sao mà còn hỏi?”
Tước Thần vẫn nhìn đâm đâm cô ta, dù trong màn đêm tối tăm và không có một bóng người nào khác. Nhưng anh có thể nhận ra, từ trái tim cảm nhận được, nó không cùng hướng với cô gái đứng trước mặt này.
Và mọi câu trò chuyện của hai người đều đã bị A Lạc quan sát và nghe thấy từ thiết bị nghe lén được gắn trên mái tóc giả Thiển Linh đang đội.
Thiển Linh như bị một phen kinh động, bèn nói
“Mau tránh ra, có vẻ như trời tối nên anh không thấy rõ tôi thôi”
Tước Thần đành liều một phen, anh thò tay vào túi áo, bất ngờ lấy một chiếc đèn pin ra rồi bật lên, tự soi vào mặt chính mình nhìn Thiển Linh hỏi
“Thế cô đoán xem, tôi là ai?”
Thiển Linh ngạc nhiên, ánh đèn bất ngờ bị soi vào mặt của một gã đàn ông trước mắt. Cô to mắt nhìn khuôn mặt u sầu của anh ta, ánh mắt anh thật lạnh lẽo, hoàn mỹ lại không chút khiếm khuyết.
“Anh là ai thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Thiển Linh nhanh miệng đáp, anh cười nhạt
“Đương nhiên không liên quan, vì cô không phải Tinh Nhiên, nếu gặp tôi, cô ấy sẽ không có phản ứng này”
Thiển Linh hết cách, nhếch môi thừa nhận hỏi
“Phải, tôi không phải cô ta, anh sẽ làm gì? Sẽ bắt tôi giao cho mọi người sao?”
Tước Thần cười nhạt
“Tôi không phải kẻ nhu nhược như vậy, cô sẽ an toàn rời khỏi đây nếu như khai ra chỗ Tinh Nhiên bị nhốt”
Thiển Linh giả vờ giả vịt
“Anh nói gì vậy? Tôi không biết gì cả”
“Đừng ngụy biện, cô cố tình xuất hiện ở trung tâm mua sắm đó rồi đi lòng vòng, chắc chắn là có mục đích, nếu tôi đoán không lầm thì cái túi trên vai cô chính là số đồ giá trị trong phòng Tinh Nhiên, cô có thể lấy đi thứ gì cũng được, nhưng đồ của cô ấy, tôi tuyệt đối không để cô lấy dù chỉ một thứ”
Anh nói, cô ta bèn cười mỉa mai
“Hừ, tưởng nói như vậy thì sẽ dọa được tôi sao? Anh quá ngây thơ rồi”
“Ngây thơ? Có vẻ như từ này phù hợp với cô hơn”
Anh dứt lời,cô ngạc nhiên, mặt biến sắc chuyển sang kích động, nhanh như chớp đã rút một con dao đưa về phía anh, hoang mang
“Tránh ra, tôi không muốn phải nương tay đâu, nhưng anh ngày càng ép tôi đấy”
Tước Thần cười nhạt hỏi
“Cô nghĩ cô có thể giết tôi bằng con dao nhỏ bé đó sao?”
Thiển Linh nghiếng răng, vốn không dám động thủ,chợt chuông điện thoại reo,cô liền cho một tay vào túi lấy điện thoại ra,tay kia vẫn cầm còn dao hướng về Tước Thần cảnh giác.
Bất chợt cô sực kinh hoảng, trên màn hình là số của A Lạc gọi tới, cô hoảng hốt, tay run run không dám bắt máy, Tước Thần thấy lạ bật hỏi
“Cô sao vậy? Không định nghe à?”
“Hừm, anh im đi”
Thiển Linh bèn lấy hết can đảm, bắt máy lên, nheo mày nhỏ giọng lên tiếng
“Alo”
Chỉ vừa nói, A Lạc đã vọng giọng ra, nghiêm ngặc ra lệnh
“Người đứng trước mặt cô hiện giờ chính là Hàn Tước Thần, mau cầm con dao đó rồi đâm hắn đi”
Thiển Linh sực tái mặt
(Sao...sao hắn lại biết? Hắn theo dõi mình bằng cách nào?)
Tước Thần đứng gần đó, thấy lạ, phút chốc đã đột ngột tiến tới, giật lấy điện thoại của Thiển Linh, cất giọng nói
“Đúng như ta nghĩ, A Lạc, chính là ngươi bày trò”
Phía bên kia, A Lạc sực ngạc nhiên, nhưng hắn lại cười phấn khích đáp lại
“Hừ, thì ra bấy lâu nay ngươi lẫn trốn ở Diệp Gia, bạn gái ngươi cô ta đang nằm trong tay ta, sống chết thì không biết lúc nào đâu, khôn hồn thì lộ diện đi”
Tước Thần e dè, chấp thuận bật hỏi
“Được, ở đâu?”
A Lạc vừa cho địa chỉ, sau đó Tước Thần tắt máy mất, Thiển Linh đứng bên cạnh, phút chốc giật lại điện thoại mình cau mày.
“Tôi chẳng liên quan gì đến A Lạc đâu, là do hắn ép tôi, hãy để tôi đi”
Tước Thần lườm mắt nhìn cô, bất chợt lạnh giọng bảo
“Cô chắc chắn biết chỗ ở của hắn, đừng chọc giận tôi nếu như cô không khai ra”
Thiển Linh xanh mặt,sát khí người đàn ông trước mắt tự dưng lạnh lẽo tột độ, cô lùi về sau vài bước,thầm nghĩ
(Dù sao mình cũng thoát khỏi A Lạc rồi, khai thật với anh ta ít ra vẫn còn sống, thuận ở đâu thì theo đó vậy)
Nghĩ xong cô đáp
“Được, tôi sẽ chỉ cho anh”