Hôm sau, Thiển Linh vẫn tiếp tục với lớp cải trang của Tinh Nhiên, mặt mày nhăn nhó, sáng sớm đã không mấy vui vẻ.
Tất cả là do đêm qua, dù đã khai thật địa chỉ nơi ẩn náo của A Lạc cho Tước Thần biết nhưng cô vẫn bị anh ra sức uy hiếp, bắt buộc phải ở lại Diệp Gia vài hôm, cứ tưởng sẽ thuận lợi rời khỏi đây, nào ngờ lại bị anh trừng mắt, sắc mặt tối tăm,lạnh giọng cảnh cáo
“Nếu cô dám đưa địa chỉ giả cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến cô phải hối hận”
...
“Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, sao mình lại có thể xui xẻo thế cơ chứ?”
Thiển Linh khoanh hai tay,vừa đi lòng vòng trong nhà vừa cau mày lẩm bẩm, đột nhiên có tiếng gọi từ đằng sau vang lên, cô ta giật mình,người hơi nghoảnh lại, mới thấy người gọi là Tiểu Nhất.
“Tinh Nhiên tiểu thư, hiếm khi thấy cô dậy sớm, cô đang định đi đâu sao?”
Tiểu Nhất mỉm cười, vóc dáng phong độ đi tới thốt hỏi, Thiển Linh tỏa vẻ ngoài cười tươi, trong lại mang đầy nỗi khó chịu, thầm tự hỏi
(Tên này được biết là thuộc hạ của ông già kia, sao hắn cứ bắt chuyện với mình hoài vậy?)
“À không, tôi cảm thấy hơi đói nên định ra nhà bếp kiếm gì đó ăn thôi”
Cô khóe léo ứng phó, Tiểu Nhất lại mỉm cười bảo
“Phải rồi, quán mì lần trước cô giới thiệu tôi thấy ăn rất ngon, tiện thể tôi cũng đang định đến đó, cô đi cùng không?”
Thiển Linh lắc đầu, xoay lưng đáp
“Xin lỗi, hiện giờ tôi không muốn ăn mì cho lắm”
Thấy cô có vẻ không thích trò chuyện, cứ lảng tránh xoay mặt đi,anh ra vẻ khoa trương,nét mặt đầy thân thiện nói
“Phải rồi,lúc trước tôi có học nấu ăn một chút, hi vọng cô có thể ăn thử”
Bỗng Thiển Linh quay lại, sắc mặt không vui, tỏa thái độ quát lớn
“Đủ rồi đấy,đừng làm phiền tôi nữa”
Sau đó cô quay lưng thẳng thừng bước đi dần, Tiểu Nhất hơi khựng lại, lòng đầy ngạc nhiên, sờ cằm tự hỏi
“Tại sao Tinh Nhiên tiểu thư lại trở nên hung dữ như vậy? Mình đã làm gì sai sao?”
Buổi chiều cũng đến, cuộc hẹn với A Lạc là vào 5 giờ.Tiểu Hổ được Tước Thần nhờ cải trang thay anh đến chỗ hẹn,đó là một khu nghĩa trang lớn nằm trong phố,nhưng có vẻ hắn đã đến sớm hơn 10 phút,ngoài hắn ra thì chẳng có một bóng ma nào.
Tiếng chim chóc bay về tổ và tiếng côn trùng bắt đầu xào xạc trong các táng lá cây trên cao.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cuộc hẹn chỉ còn kém 10 phút,bèn lo lắng lẩm bẩm
“Tôi đã hi sinh thân mình đến đây giúp anh rồi lão đại,anh phải nhanh lên đấy”
Nhưng A Lạc đã không làm thế,hắn cho A Trạch và một ít người đứng trên cầu cao, từ đó có thể quan sát cả dãy nghĩa trang rất rõ, đương nhiên muốn quan sát phải dùng ống nhòm, vì cách cây cầu và nghĩa trang phải dài đến 500m.
A Trạch là tay thiện xạ, ngoài làm trợ thủ đắc lực của A Lạc ra thì hắn khá khéo léo chủ trương trong công việc.Vì thế hắn được A Lạc tin tưởng, lần này đứng mai phục và được lệnh phải giết Tước Thần bằng mọi giá.
Hắn cầm khẩu súng tỉa kê lên thành cầu, hướng về phía nghĩa trang cách đó 500m. A Lạc lại gọi điện thoại tới, tra tình hình hỏi
“Hắn đến rồi chứ?”
A Trạch vừa cầm điện thoại vừa trả lời
“Tôi thấy hắn rồi, đang đứng trong nghĩa trang cách chỗ tôi 500m,mặc một bộ đồ màu đen, phải không?”
A Lạc cười cợt, lại cẩn trọng nhắc nhở
“Ai mà biết được, ngươi kiểm tra kĩ quanh nghĩa trang đó đi, ngoài một mình hắn ra thì còn ai khác không?”
“Không có, tôi chỉ thấy mỗi hắn và chiếc xe màu đen đậu bên ngoài lề nghĩa trang”
A Trạch vừa dùng ống nhòm kiểm tra lại một lần nữa, nghe vậy A Lạc bỗng nhếch môi ra lệnh
“Thế thì theo kế hoạch đi, đúng 5 giờ, bắn ngay đầu hắn”
“Tuân lệnh”
A Trạch dứt lời, cuộc điện thoại cũng tắt đi.
Điều bây giờ là hắn sẽ giám sát Tước Thần qua ống nhòm trên khẩu súng tỉa của mình, và thời gian chỉ còn lại 5 phút.
Lúc này tại Diệp Gia. Khi Thiển Linh đang ngâm người trong bồn tắm, bất chợt có tiếng điện thoại reo lên, cô ta ngạc nhiên bèn bước ra khỏi bồn, tay vớ lấy chiếc khăn quấn quanh thân che tạm.
Cô vớ lấy điện thoại trên giường, mới thấy số của A Lạc gọi đến, cô kinh hoảng, đành bắt máy nheo mày hỏi
“Anh lại gọi tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết bây giờ tôi đã thoát ra khỏi tay anh rồi, mãi mãi anh cũng đừng hòng bắt tôi lại được”
Tiếng A Lạc vọng ra cười cợt, hắn vẫn rất gian manh, từng câu từng chữ một thốt ra đều không đáng tin cậy.
“Vậy sao? Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang giả dạng Hạ Tinh Nhiên sống an nhàn tại Diệp Gia, bởi vì chuyện này đều nằm trong kế hoạch của tôi cả”
Cô sực kinh ngạc, A Lạc bèn tiếp lời
“Nếu cô làm theo lệnh của tôi, sau vụ này tôi sẽ đưa người đến bão lãnh mẹ cô rời khỏi nhà tù, hơn nửa còn chu cấp một số tiền cho cô và bà ta sang nước ngoài sống tự do, thế nào hả?”
Cô cắn răng, xoay người khẽ hỏi
“Anh lại muốn tôi làm gì đây? Anh nghĩ anh có thể lừa được tôi sao?”
Hắn nhắm mắt, bèn thốt hỏi
“Cô có muốn biết nguyên nhân vì sao mẹ của cô lại phủ nhận sự quen biết với lão già đó không?”
Thiển Linh hơi ngạc nhiên, cô rất muốn biết, đơn giản vì cái ngày A Lạc đến và đưa tấm ảnh ông chủ Diệp cho mẹ của cô xem, mặt bà đã tái đi đến mức xanh hoảng, đó là thái độ của sự sợ hãi, thay vì thừa nhận nhưng bà lại xoay lưng và nói không quen, dù A Lạc đã gọi đúng tên của bà là “Lã Minh Nguyệt” nhưng bà vẫn cắn răng và kiến cố phủ nhận, vì sau bấy nhiêu năm lẫn trốn, bà đã phải đổi cả tên lẫn họ của mình thành “Lý Na“. Thiển Linh biết điều đó từ rất lâu, nhưng mỗi khi hỏi về chuyện này thì mẹ của cô lại quát tháo ầm ĩ và bảo cô hãy dừng nhắc đến nó.
A Lạc biết cô rất tò mò, nên hắn lợi dụng chuyện này để tiêu khiển cô thành công cụ giết người của hắn, đó là bắt đầu kể hết mọi chuyện cho Thiển Linh nghe.
“Nếu tôi đoán không lầm, cô không hề biết ba của mình là ai phải không?”
Hắn hỏi, Thiển Linh nheo mày đáp
“Mẹ của tôi nói ba đã mất từ khi tôi chưa được sinh ra và đang nằm trong bụng của bà, ba chết là do tai nạn xe cộ”
Nghe vậy A Lạc bỗng phì cười
“Cô thật sự tin chuyện đó sao? Thôi được, để tôi nói cho cô biết, ba của cô thực chất không phải bị tai nạn, mà là bị mưu sát”
“Gì chứ? Anh nói cái gì?”
Thiển Linh ngồi xuống tấm nệm giường, mặt mũi tái nhợt, A Lạc lại khẳng định đáp
“Phải, ba của cô năm xưa là ông chủ của một nhóm xã hội đen có tiếng trong nước, ông ta được biết đến là một người đàn ông ăn chơi trác tán, qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng mẹ của cô năm đó may mắn là người tình duy nhất cuối cùng của ông ta và được ông ta công nhận, cho đến một ngày ông ta vì quá say mê mỹ nhân và rơi vào cạm bẫy,và cái bẫy đó là do lão già Diệp kia bày trò, ba của cô chết trong tình trạng bị súng bắn nát toàn cơ thể, còn mẹ của cô may mắn trốn thoát được nên bị truy lùng suốt 5 năm không có chỗ giấu thân, cũng may bà ta thông minh đổi tên đổi họ và thoát được cảnh chết để sinh ra đứa con gái như cô, không lâu sau đó Diệp Tư Thức gom vét mọi tài sản của ba cô trong nhà, âm mưu thu phục tất cả thuộc hạ và lập nên một tổ chức khác, nên tất cả những gì mà lão già đó có được đều là của ba cô mà ra”
“Điều anh nói là sự thật chứ?”
Thiển Linh vẫn hơi đa nghi, A Lạc hỏi ngược lại.
“Tôi lừa cô làm gì nhỉ?”
Nghe đến đây,lòng Thiển Linh nóng như lửa đốt, cô nghiếng răng thầm nghĩ
(Nếu đây là sự thật, thì đáng lẽ ra mình không phải sống trong hoàn cảnh nghèo khổ như lúc nhỏ, đáng lẽ ra mình sẽ có ba, đáng lẽ ra mình sẽ không bị người khác bắt nạt vì chỉ mỗi mẹ là điểm tựa, tất cả...tất cả là tại ông già đó)
A Lạc biết cô đang tức giận, lại cố tình châm dầu vào lửa, xúi giục nói
“Thiển Linh, không lẽ cô tính để kẻ thù đã giết ba mình vẫn còn tồn tại sao? Lấy mạng ông ta đi, có như vậy ba cô ở nơi hoàng tuyền mới cảm thấy yên lòng”
Nghĩ được một lúc, Thiển Linh mới quyết định, chấp nhận đáp
“Được, tôi sẽ lấy mạng ông ta”
Nghe vậy A Lạc cười nhạt bảo
“Vậy sau khi xong việc, tôi sẽ cho người đến đón cô”
...
Thoáng chốc đã 5 giờ, A Trạch cảm thấy Tước Thần có vẻ kì lạ, cứ đi tới đi lui khiến hắn cau mày, không thể nhắm bắn một cách chính xác.
Trong khi A Lạc chỉ việc ngồi chờ cái chết của hai người mà hắn căm ghét. Cũng không cần tự mình ra tay động thủ, bởi vì hắn đang lợi dụng Thiển Linh giết ông chủ Diệp, hắn không hề cho người đến đón cô, vì hắn thừa biết sau khi cô giết ông, sẽ tự khắc bị thuộc hạ của Diệp Gia bắn chết.
Bất chợt A Trạch gọi đến hắn, bảo rằng mục tiêu cứ di chuyển qua lại làm hắn không thể nhắm chính xác, A Lạc cau mày, cầm điện thoại lên tra hỏi
“Ngươi nói gì? Hắn làm sao?”
A Trạch vừa nhìn ống nhắm trên khẩu súng tỉa, vừa quan sát trả lời
“Hắn cứ đi tới đi lui ra vẻ chờ khá lâu, sau đó còn dùng thứ gì đó nhặt dưới chân rồi ném vào các bia mộ, thậm chí còn dùng tay gãy mông, hành động rất kì quái”
Nghe vậy A Lạc sực kinh ngạc
“Gì chứ? Không lẽ hắn không phải là...”
Đang trong lúc dần nhận ra thì có các tiếng của mấy tên thủ hạ cứ hô hoáng đau đớn rên rỉ.
A Lạc một phát rời khỏi ghế, nhanh chóng chạy đến mở tung mấy cánh cửa ra, đã thấy mấy tên thủ hạ nằm gục mặt bất tỉnh rải rác khắp hành lang, hắn kinh ngạc, tay vẫn cầm điện thoại kết nối cuộc gọi với A Trạch, bèn đưa lên tai, ánh mắt lộ rõ vẻ cực đoan, ra lệnh bảo
“A Trạch, tên đó không phải Hàn Tước Thần, rút đi”
Tại một căn phòng tối không hề được bật đèn, Tinh Nhiên cứ nằm chờ đợi ngày qua ngày, ánh mắt hờ hửng nhìn lên trần nhà bất lực.
(Hạ Tinh Nhiên, nếu ngay từ đầu mày không hề tồn tại, thì đã tốt biết mấy)
Cô cảm thấy căm ghét bản thân, sự cô đơn lại bao quanh lấy mình, tựa như con chim non bị mắc kẹt vào lưới bẫy.
Ánh mắt cô lập lờ, tối đen như màn mực, dường như muốn nhắm đi để chìm sâu vào một giấc ngủ dài, nước mắt tuôn trào hai bên khóe vì mệt mỏi, chỉ biết lẩm bẩm một câu, nghẹn nức nơi cổ họng.
“Hàn Tước Thần, anh đang ở đâu vậy? Em thật sự rất nhớ anh”
Dù cô không hề muốn nhớ đến người đàn ông này, cô đã cố tập quên đi, nhưng những khoảnh khắc hạnh phúc cứ mãi hiện ra trong tâm trí, cứ như nó chưa hề tồn tại.
Bất ngờ cánh cửa mở tung ra, cô giật mình, mắt liếc sang một bên. Liền thấy có một tên mặc áo đen mang mặt nạ đi vào, trông khá quen, cô to mắt, sửng người dù cả hai tay và hai chân đang bị xích chặt trên giường, giọng như hết hơi, nhưng cũng cố gắng lên tiếng
“Anh là...”
Người đàn ông đó không trả lời, cứ thế lẳng lặng bước tới chân giường cô, quan sát để tìm cách mở khóa trói ở tay và chân cô được một lúc, cô lại khó hiểu, nhưng bèn đảo mắt sang một bên, cười nhẹ như buông lỏng, hỏi liên tục
“Anh là người ở Diệp Gia lúc đó sao? Anh đến cứu tôi phải không? Là ba kêu anh tới à?”
Anh ta vẫn không đáp, bàn tay đưa tới nâng hai cổ chân cô lên, chốc lát đã cầm ra một khẩu súng ngắn, không do dự, dựa theo trí xử lí, anh dùng súng bắn vào mấy sợi xích nằm dưới chân cô. Tiếng súng vang lên, cô giật mình nhưng không hề la hét, chăm chú nhìn người đàn ông kia đang tự tung tự tác trên tay và chân mình.
Nhanh chóng mấy sợi xích đều bị bắn đứt, tay chân cô may mắn được tự do, người đàn ông đó lại nhìn cô, giơ bàn tay đến, khẽ bảo
“Theo tôi”
Cô ngạc nhiên, chưa kịp bắt lấy tay anh, bất chợt A Lạc từ phía cửa đi vào, cười cợt lên tiếng
“Khá lắm, ta thừa biết ngươi sẽ sử dụng cách này, vì hôm qua ta đã nghe được từ thiết bị nghe lén, Thiển Linh cô ta đã khai cho ngươi biết địa chỉ”
Anh quay sang nhìn hắn, Tinh Nhiên cũng ngồi thẳng trên giường, nheo mày nhìn A Lạc trong tức giận.
“A Lạc, mau thả ta ra”
A Lạc cười nhếch, cầm hẳn trái lựu đạn lên tay, nhếch môi bảo
“Nhân dịp cô và hắn lâu ngày mới hội tụ sau khoảng thời gian xa cách, xem như đây là một món quà để tiễn các ngươi sang thế giới bên kia, ít nhất ra ta còn có chút lòng thương, để hai người chết cùng một chỗ”
Sau câu nói của hắn, nó khiến cô thoáng chốc ngạc nhiên
(Hội ngộ? Xa cách? Là ý gì?)
Cô chưa kịp suy ngẫm lại những lời hắn nói, chưa gì A Lạc đã châm ngòi lựu đạn, đột ngột thảy vào căn phòng tối ngay trước mắt, nhấn giọng bảo
“Chết đi”
Trái lựu đạn bất ngờ bị thảy xuống gầm giường chỗ cô ngồi, cô hoảng loạn, thấy A Lạc đã nhanh chóng đóng sầm cửa ra vào duy nhất trong căn phòng lại, cười một cách gian manh rồi chạy mất.
Căn phòng này ngoài cửa sổ thì chẳng hề có lối ra nào khác,cô không muốn chết, tâm trí rối bời sợ hãi.
Tinh Nhiên cứ nghĩ đến đây là hết, mạng sống của cô cuối cùng chỉ đáng như một con kiến hay một loài sâu bọ, không còn gì để cầu nguyện, cũng chẳng cần phải khẩn phật vái trời. Nhưng trong tức khắc cô lại bị người đàn ông đeo mặt nạ kia bế gọn lên tay, anh ta chạy đến cửa sổ, cô bèn ngạc nhiên hỏi
“Anh định làm gì? Chúng ta sẽ chết ngay thôi”
Anh nhìn cô, nhanh chóng đặt chân lên thanh cửa, vừa nhảy xuống vừa nói
“Bám chặt lấy tôi”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, chưa gì anh ta đã nhảy xuống, đúng lúc căn phòng cũng nổ tung rất lớn, khói với lửa hòa quyện với nhau từ khung cửa nhỏ bật ra, cô nhíp mắt, áp đầu vào ngực anh, cả thân thể cứ như được anh bao bọc, hai tay cô choàng lấy cổ anh, bám thật chặt để không bị rơi xuống.
Cũng may từ cửa sổ khoảng cách tiếp đất cũng chỉ tầm 10m. Trong khi đang rơi, vì không muốn cô bị thương nên anh đã dùng thân mình vòng xuống dưới để bao bọc cả người cô lên trên mình, cô cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, hệt như nó đã từng xảy ra. Suy nghĩ ấy lại tái hiện, mảnh kí ức ấy lại bắt đầu ùa về, dù nó chỉ trong một giây ngắn ngủi.
(Phải, lúc bị người của Tứ bang bao vây, anh ấy đã ôm mình nhảy xuống biển từ chiếc tàu đó, rất giống cảm giác ngay lúc này)
Cô thầm nhớ lại, dù hai mắt vẫn nhắm đi không biết mình còn sống hay đã chết.Hai tay cô siết chặt cổ người đàn ông kia, cho đến khi có một tiếng đập mạnh xuống đất, mọi thứ cũng bắt đầu ổn định.
Tinh Nhiên mới mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm trên cơ thể người đàn ông lúc nãy, hai tay người đó vẫn còn ôm lấy cô, cô ngồi xỏm dậy, nhưng người đàn ông đó không có động tĩnh gì nữa, cứ nằm bất động lặng im. Cô hoảng hốt, liền lấy tay lung lây vai anh ta, bật hỏi
“Anh sao vậy? Anh vẫn ổn chứ?”
Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích, e rằng tiếng đập mạnh mà cô nghe lúc nãy khi vừa mới đáp xuống đất, là lưng của người đàn ông này.
Nhưng điều cô tò mò hơn lúc này là dung mạo của người đàn ông đó, cô đưa tay đến cằm anh ta, cô muốn biết rõ mặt anh, nhưng khi cô vừa định hất chiếc mặt nạ đó lên, một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ tay cô lại, cô sực ngạc nhiên, anh thổn thức giọng đáp
“Tôi ổn”
Tinh Nhiên bật phát gượng, bèn rời khỏi người anh, xoay lưng hỏi
“Anh tỉnh dậy hồi nào vậy? Tôi cứ tưởng là anh chết rồi nên vô cùng lo lắng”
Anh ta đứng dậy, toàn thân có vẻ ê ẩm do lúc nãy anh vừa tiếp cả cái lưng xuống đất, nếu là người khác thì chắc có lẽ đã gãy cả xương sống và nằm la liệt trên giường bệnh.
Tưởng chừng như đã thoát, A Lạc lại cùng đám thủ hạ cả chục tên bước ra, lên tiếng hỏi
“Không ngờ cả hai vẫn còn sống cơ à?”
Tinh Nhiên bật hoảng, bèn quay sang, dù trời đã tối, nhưng vẫn thấy rõ khuôn mặt của A Lạc vô cùng điêu hiểm, cô nheo mày, bèn đứng dậy nói
“A Lạc, nếu có giỏi thì bắn chết tôi đi, người đàn ông kia chẳng liên quan gì đến tôi cả”
Hắn bỗng phì cười, xòe bàn tay hỏi
“Cô vẫn chưa nhận ra sao? Cũng phải, xa nhau chỉ mới hơn nửa năm mà đã quên rồi, trước khi cô và hắn chết, tôi muốn cho các người xem đoạn clip này, khá vui mắt đấy”
Tinh Nhiên không biết đoạn clip gì, đã thấy A Lạc cầm điện thoại lên, rồi ấn phát một đoạn video gì đó rất đòi bại.
Đó là một dàn cảnh và tiếng gào thét của một cô gái bị mấy gã đàn ông làm nhục trong phòng, nếu nhìn vào mà nói ai cũng nghĩ cô gái đó chính là Tinh Nhiên.
Lúc này Tinh Nhiên sửng sờ trước đoạn clip đang phát chiếu đó, tên A Lạc lại nhếch môi cao ngạo, mọi thứ trong đoạn clip rất hoàn hảo cho đến khi có một tên trong đoạn video lên tiếng
“Nhìn bọn chúng xơi Thiển Linh ta thấy thèm quá, khi nào thì tới lượt bọn này vậy?”
Câu nói ấy vừa dứt, A Lạc bỗng giật bắn người, bèn xoay điện thoại lại xem, tự hỏi
(Chuyện này là sao? Đây là đoạn clip mình đã nhờ mấy tên hạ phế kia làm nhục Hạ Tinh Nhiên rồi quay lại, tại sao lại có nhắc đến Thiển Linh chứ?)
Hắn đang thắc mắc rồi kiểm tra lại đoạn video, Tinh Nhiên bèn cười nhạt lên tiếng
“Đó là đoạn clip của một cô gái bị mấy tên kia làm nhục nằm ngay cạnh tôi lúc đó,thất vọng cho anh rồi A Lạc, bởi vì hôm đó tôi không hề bị gì cả, người bị cưỡng bức cũng không phải tôi, trong khi anh không hề kiểm tra lại video mà dám đưa cho người khác xem, thật là đáng xấu hổ”
Cô ra giọng chọc tức hắn, Tước Thần đứng bên cạnh bèn nhìn cô, cong môi cười thầm nghĩ
(Thật không ngờ lâu ngày không gặp, cô ấy đã không còn như trước nữa, tốt lắm bảo bối của anh)
A Lạc bộc phát tức bực, sau đó rút súng là chỉa thẳng vào Tinh Nhiên, hầm hực quát lớn
“Hạ Tinh Nhiên, cô đừng tưởng tôi không dám giết cô, không những vậy tôi còn có thể giết những người xung quanh cô nữa kìa, cô chưa thấy nên chưa sợ chứ gì”
Hắn dứt lời, sắp bóp cò liên hoàn, cô hoảng hốt, không ngờ người đàn ông kia đã rút súng ra nhanh hơn, bắn hai phát vào cánh tay và vai hắn, anh định bắn tiếp nhưng có vẻ súng đã hết đạn. Nhanh chóng anh chạy tới, nắm lấy tay cô rồi vụt lưng kéo đi, A Lạc nghiếng răng, một tay bịt lấy vết thương trên bụng, một tay trỏ đến hai người, dù đau đớn nhưng không hề rên rỉ, gào thét lên tiếng
“Mau đuổi theo chúng”
Nghe vậy mấy tên thủ hạ lập tức đuổi theo, chưa gì đã thấy anh dắt tay Tinh Nhiên lên một chiếc xe lạ, rồi vù vù khởi động chạy đi, chúng dùng súng, liên tục bắn sau đuôi xe anh đang lái, cho đến khi chiếc xe đi ngày càng xa, A Lạc chạy ra đường nghiếng răng, máu ướt đẫm cả tay và vai áo, thầm nghĩ
(Tên Hàn Tước Thần đáng chết, nếu ngươi đã làm vậy thì ta đây không nương tay nữa đâu, cứ chờ đi)
...
Sau khi đã lấy lại tinh thần ổn định, Tinh Nhiên ngồi thẳng lưng trên xe, liếc mắt sang nhìn người đàn ông đang đeo mặt nạ kia ngồi ung dung bên cạnh, lái xe về phía trước.
“Lúc nãy cũng may anh cứu tôi, nếu không thì tôi đã không thể sống sót được rồi, xe này...là của anh sao?”
Cô lên tiếng hỏi, anh vẫn không trả lời. Cô bèn cười nhạt tiếp lời
“Tôi nghĩ anh không thích nói chuyện, phải rồi cái áo của anh hôm đó tôi vô tình giật lấy...nên đã gửi ở phòng giặt nhờ giặt hộ rồi, một lát nữa trở về Diệp Gia tôi nhất định sẽ đưa lại cho anh”
Anh khẽ lên tiếng
“Không thấy sao? Đây không phải đường về Diệp Gia”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, bèn chuyển mắt nhìn phía trước, đoạn đường mà cô đang đi là một nơi vô cùng khác lạ, cô cau mày hỏi
“Thế anh đang đưa tôi đi đâu? Chẳng phải chúng ta nên trở về nhà sao?”
“Một lát cô sẽ biết”
Anh đáp, dù anh biết cô đang cảm thấy bất an.
Một lúc sau anh dừng xe lại, ngay một cây cầu anh thường đứng hóng gió để hút thuốc.
Anh bước xuống xe, đi tới thành cầu làm gì đó, Tinh Nhiên cũng hơi thấy lạ, bèn mở cửa xe bước xuống, bật hỏi
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
Anh vẫn không đáp, lần này anh không hề hút thuốc, chỉ nghoảnh mặt lại nhìn cô.
Tinh Nhiên cảm thấy đây không phải là một nơi lãng mạng, bèn đi tới đặt tay lên thành cầu bên cạnh anh, lại khiển trách.
“Anh không thể nói chuyện nhiều hơn sao? Cứ im lặng mãi như thế thật khiến người khác khó chịu”
Cô tỏa vẻ không vui nhìn sang anh, bèn tiếp hỏi
“Nhưng tên anh là gì? Để sau khi trở về Diệp Gia, tôi sẽ nói tốt cho anh trước mặt ba, anh thấy thế nào?”
Anh vẫn im bặt đi, cô bắt cau mày
“Anh chẳng phải là thuộc hạ của ba tôi sao? Tại sao anh cứ mang mặt nạ miết vậy hả?”
Anh không trả lời, cô lại cảm thấy trong lòng đầy bực bội, bèn giơ tay đến mặt anh, cố hất chiếc mặt nạ kia ra nói
“Hừ, anh không tháo cũng được, bởi vì tự tôi sẽ tháo nó xuống”
Ngay khi cô đang nhào tới, anh cứ liên tục né tránh qua lại, bất ngờ tiếng điện thoại trong túi anh reo lên,Tiểu Hổ gọi tới,anh hơi ngạc nhiên, Tinh Nhiên cũng không muốn bị xem là bất lịch sự, đành dừng tay để cho anh nghe. Thấy vậy anh bắt máy, giọng của Tiểu Hổ đã quát tháo ra giận dữ hỏi
“Anh đang ở đâu vậy hả? Anh có biết tôi đã thay anh cải trang đứng ở đây là suốt hai tiếng rồi không? Trời ngày càng tối, tôi lại đứng trong nghĩa trang một mình bộ anh không biết thương xót hay sao?”
Tước Thần cười nhạt, xoay lưng khẽ bảo
“Tôi quên mất, cậu về được rồi”
“Aaaaaa”
Ngay khi anh vừa dứt lời, tiếng thét của Hổ đã gào ra một cách dữ dội, anh giật mình, cảm thấy có gì đó không ổn, thoạt hỏi
“Sao vậy?”
Cuộc điện thoại tự dưng bị ngắt đi, chỉ còn tiếng tút tút vọng ra rất kì lạ.
Tinh Nhiên đứng khoanh hai tay ở phía sau anh, cảm thấy nghi ngờ nên cau mày thoáng nghĩ
(Người đàn ông này có thật là thuộc hạ của ba không?Tại sao vóc dáng của anh ta nhìn từ phía sau lại giống với Tước Thần như vậy? Nếu thật sự như mình nghĩ, sau lớp mặt nạ đó có phải là...)
Cô giơ bàn tay đến bóng lưng anh, bất chợt anh đột ngột quay lại, cô giật mình bèn rụt tay. Cô nhìn anh, hai mắt nheo lại, cố tình hỏi
“Này, nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc anh là ai?”
Tước Thần nhìn cô, anh biết cô đang cảm thấy nghi hoặc, nhưng điều anh đang lo lắng hiện giờ là tiếng thét của Tiểu Hổ vọng ra từ điện thoại, anh tự hỏi liệu hắn ta đã xảy ra chuyện gì? Có khi nào đã bị A Lạc giết rồi không?
Nhưng Tinh Nhiên đã vô cùng khó chịu với thái độ im lặng của anh, cô cắn răng, lần này liều một phen tra hỏi
“Anh mau trả lời đi chứ, tôi đã cảm thấy anh rất đáng nghi, từ vóc dáng đến giọng nói, anh có phải là...là Tước Thần hay không?”
Giọng cô bắt đầu rưng rưng, hai mắt đọng lên một màn nước, anh sửng người, không thể trả lời sự nghi hoặc của cô, anh cúi mặt, trơ ra một góc, cô nghiến răng, bất ngờ đưa tay đến muốn hất đi chiếc mặt kia, chân cứ nhón lên liên tục, nói lớn
“Nhất định là anh rồi, mau tháo mặt nạ xuống cho tôi”