Sát Thủ Cung Phi

Chương 25: Chương 25: Tái ngộ.




Ta tuy rất muốn gặp Triệu Yến Thư nhưng thật không ngờ sẽ gặp nàng trong hoàn cảnh như vậy. Nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của nàng, tất cả liền vội vàng tiến hành chữa trị.

Đêm xuống, sau khi kiểm tra tất cả những nơi cần canh gác, ta quay lại phía trại chính của Thiên Bình. Đứng cạnh Thiên huynh là một gã người Lương quốc to lớn. Ta nghe loáng thoáng vài lời họ nói, đại khái là về vết thương của Triệu Yến Thư cũng không có gì đáng ngại, vết thương đã được cầm máu, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, mai liền có thể khởi hành.

Thiên Bình đáp lại vài lời hỏi thăm, nhìn ta một cái rồi bước vào trong. Ta nhân lúc không ai để ý, cũng vén màn đi vào.

Thấy ta, Thiên huynh vẫn nghiêm túc chống cằm đăm chiêu, hồi lâu mới hỏi ta:

“ Muội nói xem ,màn chào hỏi này đến cùng là có ý gì?”

Ta cũng tò mò nhìn huynh ấy:

“ Đàn sói đó không có gì đặc biệt chứ?”

Ấn đường Thiên Bình thêm sâu, đôi mắt cũng nheo lại, lúc này mới chịu nhìn thẳng vào ta, khẽ mỉm cười:

“ Xem ra lần này thực sự phải cảm ơn vị Triệu Yến Thư này rồi.” Lại đứng dậy, làm động tác mời ta ngồi xuống, đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm, nụ cười như có như không: “ Muội nói xem, nàng ta là có mục đích gì?”

Ta cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, khẽ nhăn mặt. Vị quá đậm. Đứng dậy định rời đi:

“ Muội nghĩ sẽ không liên quan tới chuyện chúng ta đâu.”

Đợi đến khi tay ta chạm vào mép tấm màn, Thiên huynh mới lên tiếng:

“ Giúp ta tới cảm ơn công chúa.”

Khẽ gật đầu, ta bước ra ngoài.

Cẩn thận chọn một số loại dược liệu quý, ta bước tới trại Triệu Yến Thư đang nghỉ ngơi.

Khi được cho phép vào trong, Triệu Yến Thư đã được đỡ dậy, ta hành lễ với nàng. Đợi cho chỉ còn một tỳ nữ thân cận ở lại, Triệu Yến Thư nhanh chóng muốn xuống giường, lại bị nữ tỳ kia ngăn cản, hai người giằng co một hồi. Ta tò mò liếc mắt nhìn vẻ mặt cứng rắn kiên quyết của nữ tỳ kia, tự cảm thấy thật kì lạ.

Sau khi bất lực chịu thua với nàng, Triệu Yến Thư liền quay sang phía ta cầu cứu:

“ Ngươi coi ta có phải chỉ là vết thương ngoài da, đâu có tổn hại gì lớn đúng không? Nàng ta lại không chịu cho ta ra ngoài.”

Ta chút nữa không nhịn được cười bộ dạng trẻ con của nàng, nhưng vẫn cố mím môi lại. Có điều, tiếng cười trầm thấp phát ra từ nữ tỳ kia khiến ta giật mình.

“ Quay lại nghỉ ngơi.” Cùng với giọng nói nghiêm khắc của nam nhân, Triệu Yến Thư đành ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn ủy khuất nhìn ta.

Xem ra đây là một nam nhân dịch dung thành tỳ nữ. Nghĩ đến đây, liền cảm thấy thật sự tức cười. Nhưng nàng đã để hắn ở lại chắc chắn là người có thể tin tưởng, ta cũng không kiêng dè nữa:

“Chuyện hôm nay thực sự cảm ơn công chúa. Nếu có việc gì cần tới chúng ta, chỉ cần có thể nhất định sẽ đền đáp.”

Nàng hướng ta cong môi trêu đùa:

“ Ngươi nóng lòng không muốn nợ ta như vậy hay sao?”

Ta ngồi xuống ghế bên cạnh, cười híp mắt:

“ Chỉ là có lòng mà thôi.”

Triệu Yến Thư có vẻ hứng thú đáp lại:

“ Ngươi đến đây chỉ để nói cảm kích ta?”

Ta cũng không muốn vòng vèo đùa cợt nữa, trực tiếp hỏi nàng:

“ Tại sao lại giúp chúng ta?”

Dường như nàng vẫn còn đùa chưa đủ, học giọng điệu ta ban nãy đáp:

“ Chỉ là có lòng mà thôi!”

Ta lắc đầu cười , đợi nàng tiếp tục, lại nghe nam nhân đứng cạnh nàng lên tiếng:

“ Vẫn không nhận suy nghĩ thử đùa với tính mạng vớ vẩn của mình?”

Triệu Yến Thư trừng mắt với hắn, lại quay về phía ta nói:

“ Ngươi ngàn lần đừng nghe hắn nói linh tinh. Liền mau chóng cấp ta lễ vật tạ

ơn là được.”

Ta giả bộ lắng nghe nàng nghiêm túc, đứng dậy cáo lui:

“ Vậy không làm phiền công chúa nghỉ ngơi, ta trở về báo vương gia.”

Xem ra cũng không cần báo cáo lại với Thiên Bình nữa rồi, ta nhìn lại vào trong một cái, hồi tưởng bầu không khí ấm áp của họ, chợt thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Thật ra dù lí do nàng lao vào đàn sói là gì, chúng ta vẫn nợ nàng một ân huệ lớn. Nếu hôm nay Triệu Yến Thư không xuất hiện, ai có thể đảm bảo được chúng ta dù giết được đàn sói nhưng có thoát được quỷ kế của kẻ nào đứng sau vụ này?

Vừa tới Lương quốc đã sát sinh, cũng không phải chuyện hay. Giờ đã có lí do bảo vệ an toàn cho Triệu Yến Thư, cũng an tâm hơn nhiều.

Vì đoàn người có sự chỉ dẫn của mấy tên lính người Lương thông thuộc địa hình, chúng ta theo con đường ngắn nhất mà tới,thu ngắn lại lộ trình không ít.

Xế chiều ngày hôm sau,ngoài dự kiến đã diện kiến được khả hãn Lương quốc. Thiên Bình hiện đang dự tiệc tẩy trần, chúng ta lạ được tiếp đãi tại một chỗ khác. Ngồi cạnh A Lượng nên ta thấy rõ ràng ánh mắt huynh ấy không ngừng đảo ra ngoài liếc nhìn, đôi tay cầm đũa của ta đã run run vì nhịn cười. Xem ra huynh ấy rất hứng thú với tập quán sinh sống của người dân Lương quốc nhưng lại giả bộ không để ý.

Thật ra cách sống của người dân Lương quốc trên thảo nguyên khác hẳn với các quốc gia khác, khó tránh khỏi cảm thấy tò mò. Vân quốc, Ngạo quốc cùng với Trương quốc về căn bản văn hóa cũng không quá xa lạ, không như Lương quốc tách biệt hẳn khiến ta cũng cảm thấy khá hứng thú.

Ta không muốn vạch trần A Lượng nên vờ như không nhìn thấy, nhưng nhìn huynh ấy như vậy cũng không kìm được nói:

“ A Lượng, huynh nói xem có nên đi tuần một vòng xem địa hình nơi đây ra sao hay không?”

Mắt A Lượng rõ ràng ánh lên tia phấn khích nhưng vẫn cố tỏ ra điềm nhiên, ậm ừ đồng ý vẻ miễn cưỡng.

Ta cùng A Lượng theo chân một nữ nhân trung tuổi đi tới phía đồng cỏ dùng để luyện tập gần đấy. Nơi đó vô cùng rộng lớn, lại đặt ngay một dãy chuồng ngựa phục vụ việc tập luyện bắn cung, cưỡi ngựa. A Lượng rõ ràng đã không giữ được sự thờ ơ ban nãy, lập tức trở nên hào hứng hỏi han đủ thứ chuyện từ nữ nhân dẫn đường. Ta dừng chân bỏ mặc họ đi trước một đoạn, nhìn xung quanh một lượt, hít vào vài cái định bước tiếp thì nghe thấy giọng nữ nhân gần đó:

“ Công chúa, xin người đừng làm vậy. Nếu xảy ra chuyện gì, nô tỳ thân phận thấp hèn sao chịu nổi tội.”

Mơ hồ đi về phía phát ra tiếng nói, liền ngây ngẩn người.

Nữ tử khuôn mặt vẫn còn trắng bệch vừa ngã rầm xuống từ lưng một chiến mã to lớn hung dữ. Nàng ta vẫn mặc sự ngăn cản của nữ tỳ, tiếp tục muốn trèo lên lưng ngựa . Tiếng ngựa hí vang rợn người, con ngựa lồng lên phi nhanh như muốn hất nàng xuống. Triệu Yến Thư khó khắn giữ lấy dây cương nhưng không thể làm gì, nàng ta theo con ngựa phi về phía trước.

Giật mình nhìn hào sâu được đào trước mặt, trong đầu ta nổ oành một tiếng. Không kịp suy nghĩ gì hơn giằng lấy roi ngựa từ tay nữ tỳ vẫn ngây người đứng đó nhảy lên ngựa đuổi theo Triệu Yến Thư. Dùng hết lực quất ngựa chạy về phía trước, đừng đợt gió vun vút bên tai, ta rơi vào trạng hoàn toàn trống rỗng, hành động theo bản năng.

Khi đã tiến đến gần Triệu Yến Thư, liền cố gắng túm lấy nàng. Nhưng sức lực của ta thực sự có hạn, không thể chuyển nàng sang ngựa của ta, chỉ có thể để nàng bị túm ngang thân ngựa rồi thả ra, lại nhanh chóng kìm dây cương lại. Do dừng lại đột ngột, phần đầu con ngựa theo lực kéo quay ngoắt lại, hất ta ngã về phía sau.

Thân thể nặng nề bịch một cái xuống nền cỏ, cảm giác đau đớn làm ta muốn ngất đi. Cố gắng nhìn Triệu Yến Thư nằm gần đó, liền thở hắt ra. An toàn rồi.

Ta còn nghe thất từng đợt tiếng động xôn xao vang lên, bóng Thiên Bình chạy về phía ta mờ nhạt. Trước khi hoàn toàn hôn mê, một lực đạo lớn nhấc bổng thân thể đau nhức của ta lên, khuôn mặt nam nhân yêu nghiệt tràn đầy lo lắng.

Lưu Hạ Kì.

Khi dần lấy lại ý thức, vị đắng ngắt của thuốc xộc lên khiến bụng ta quặn lên, vật ra nôn thốc tháo. Hạ Thiên Bình nhanh chóng bước tới gần, giúp ta lau đi vị chua khó chịu, lại mang nước để ta súc miệng. Khi ta mệt mỏi nằm dựa xuống gối, Thiên Bình mới thở dài lên tiếng:

“ Muội thật sự muốn trả ơn nàng ta tới vậy à?”

Dễ dàng nghe ra ý châm biếm trong lời huynh ấy, ta chỉ cười nhạt, chu môi hỏi lại:

“ Nếu đúng thế thì sao?”

Thiên huynh tiến tới gần ta hơn, bàn tay to lớn quơ quơ loạn xạ trước mặt ta không ngừng:

“ Muội từ khi tới đây rồi trở nên tốt đẹp như vậy, huynh có nên gửi muội ở lại một thời gian hay không?”

Ta cười lớn, vết rách ở khóe môi mở ra làm ta đành thu liễm lại như thể chỉ vừa toét miệng một cái.

“ Huynh có thể sao? Muội ngược lại cũng rất thích nơi này đấy.”

Lắc đầu bất lực, Thiên huynh cau mày xoa đầu ta:

“ Nhưng huynh càng không ngờ Lưu Hạ Kì lại quan tâm tới muội như vậy. Chỉ cần nhìn khuôn mặt hắn lúc đó cũng thật đủ dọa người.”

Ta khó hiểu nhìn về phía cửa trướng, gạt bàn tay Thiên Bình đang vò tung tóc ta ra.

Thật ra, trước lúc hôn mê, ta có nhìn thấy khuôn mặt hắn thật gần kề ta, ánh mắt hoảng loạn cùng lo lắng đó làm ta cũng cảm thấy khó nghĩ.

Lần liều mạng này liền đổi lấy mấy ngày trời nằm bẹp trên giường dưỡng thương. Đại Yên Chi của Lương quốc cũng tới thăm và cảm tạ ta, ồn ào không ngớt.

Tới khi khả hãn Lương quốc mở hội săn bắn đón tiếp Thiên Bình, ta cũng đã dần hồi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.