Sáng hôm sau, Diệp Tử Lan đến nhà Hàm Đan mượn người thì gặp Đồng thị cùng một nữ nhân trẻ tuổi. Vừa thấy nàng, Diệp Tử Lan có ý muốn lách người tránh đi nhưng Đồng thị đã thấy nàng.
- Tử Lan, ngươi đi đâu lúc sáng sớm thế này?
- Ta tới nhà Ninh Nhi bàn chút việc.
Nói xong nàng định đi thì bị gọi giật lại.
- Ấy, đừng đi vội, giới thiệu với ngươi đây là con gái của ta, nó tên Lưu Huệ. Ta thấy nhà ngươi chưa có người hầu hạ, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, mà nó cũng cùng tuổi với ngươi, hay ngươi để nó tới hầu hạ ngươi?
Đồng thị vừa nói vừa kéo tay Lưu Huệ tới trước mặt Diệp Tử Lan, Diệp Tử Lan cười nói.
- Đa tạ ý tốt của nhị thẩm, nhưng ta một thân một mình còn không biết có nuôi nổi mình không? Với lại, ta không thích có người ngoài ở trong nhà mình, hơn nữa cũng là người cùng thôn thì việc gì phải cần người hầu hạ. Xin lỗi thẩm, ta không nhận đâu, cũng trưa rồi. Ta phải đi đây.
Nói xong nàng quay đầu đi thẳng mặc cho Đồng thị léo nhéo ở đằng sau.
- Khoan... khoan đã, Tử Lan... Tử Lan aizzz... thật là chưa nói xong mà.
- Mẹ, người ta đã không muốn nhận rồi, mẹ còn cố làm gì?
- Mày thì biết cái gì, biết tại sao nó xây tường cao như thế không? Ai biết được nó làm gì trong đó, có thể nó giấu của cải gì thì sao?
Đồng thị lẩm bẩm nói. Lưu Huệ thầm khinh bị mẹ mình.
Có của cải gì thì cũng là của người ta chứ có phải của mẹ đâu.
Diệp Tử Lan đến trước nhà trưởng làng được vợ chồng Hàm Đan mời vào ăn điển tâm sáng. Trong lúc ngồi ăn, Lưu Ninh Nhi hỏi.
- Có thật là tỷ không cần người hầu hạ không? Dù sao nhà cũng rộng thế mà?
Diệp Tử Lan lắc lắc đầu.
- Thật sự không cần đâu, à, không biết trong thôn có nhà nào có gà con không? Ta muốn mua một ít.
- Tỷ muốn mua gà con thì nhà muội có đấy, để chiều muội sai người đem qua cho tỷ.
Lưu Ninh Nhi nghe Diệp Tử Lan muốn mua gà con liền hồ hởi nói.
- Cũng được, nhưng phải tính tiền đó nha. Ta không muốn dùng không của người khác đâu.
- Được rồi mà, mà thôi ăn mau đi rồi còn lên trấn nữa, không lại trưa bây giờ.
Sau khi ăn xong, Diệp Tử Lan cùng hai gia đinh khỏe mạnh đi xe bò lên trấn, ban đầu Lưu Ninh Nhi còn bảo nên đi xe ngựa nhưng vì phải chở nhiều đồ nên Diệp Tử Lan bảo nên đi xe bò sẽ tiện hơn.
Lên được tới thị trấn cũng là hai canh giờ sau, sau khi một gia đinh đi gửi xe bò thì cùng Diệp Tử Lan dạo qua hàng đồ gỗ. Nhìn ngó một lượt, nàng thấy mấy cái giường làm bằng tre khá phù hợp cho bệnh nhân nằm liền hỏi giá. Sau một hồi kì kèo với ông chủ, Diệp Tử Lan mua được năm cái giường rồi nhờ ông chủ cho người chở về Thạch gia thôn . Tiếp theo, nàng đến hàng tạp hóa, mua hơn chục cây nến trắng loại to. Mua gia vị, đang tính mua loại đường nào thì một vật trong suốt thu hút ánh nhìn của nàng.
- Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?
Ông chủ thấy khách hàng là một tiểu cô nương thì lập xum xoe.
- Ai da, cô nương thật biết nhìn đồ, cái gương này là ta mua từ kinh thành về đấy, chỉ có một cái duy nhất thôi nên ta lấy rẻ cho, hai lượng bạc.
- Một lượng ông có bán không? Nếu không thì xem như nãy giờ ta chưa nói gì.
Thấy vẻ mặt lão bản có vẻ xụ xuống, Diệp Tử Lan liền đặt chiếc gương xuống, đối với nàng có hay không không quan trọng, chỉ là hình thức thôi, nàng có thể đóng băng nước, thì việc soi mình vào băng cũng là chuyện bình thường.
Thấy Diệp Tử Lan bỏ gương xuống thì lão ta vội đồng ý bán cho nàng, nói gì thì nói chứ, cái gương này đã ở tiệm của lão gần cả năm trời mà vẫn chưa bán được cho ai cả đây.
-Ấy ấy cô nương, đừng đi vội, ta bán cho cô nương một lượng cũng được mà.
- Ở chỗ ông có bán hạt giống nào lạ mắt không?
Diệp Tử Lan gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì thì vội hỏi ông chủ, ông ta nghe cái từ “ hạt giống lạ “ thì bảo nàng chờ một chút, ông ta vào gian nhà kho ôm ra một cái hộp to tướng đặt trước mặt Diệp Tử Lan.
Mở hộp ra, bên trong có nhiều ô nhỏ được tách riêng biệt để phân từng loại hạt. Nhìn từng loại hạt Diệp Tử Lan nhớ mang máng vài loại quen thuộc và một số loại ăn lá mà kiếp trước trong một lần đi ám sát một ông chủ nông trại, nàng có học qua.
Trong hộp có đầy đủ các loại hạt như. Dưa leo, dưa hấu, khổ qua, mướp, bầu, bí, ngô, sen, cải ngọt, cải đắng...
- Trong đây có một phần là hạt nhập từ nơi khác về, cô nương xem.
Vừa nói lão vừa chỉ cho nàng xem tất cả các loại và công dụng cũng như cách trồng của từng loại.
- Gói hết cho ta, về phần hạt giống thì tách biệt chúng ra, đừng để lẫn vào.
- Được được, cô nương chờ ta một, xong ngay đây.
Sau khi thanh toán tiền, Diệp Tử Lan để hai người kia cầm lấy còn nàng tiếp tục dạo đến tiệm thuốc mua vài lượng băng gạc, một ít thuốc giải cảm nhẹ, một vài cái ấm sắc thuốc. Rồi dạo tới hàng vải, mua bốn năm sấp vải đủ loại, từ vải thô cho đến vải mịn, rồi mua thêm kim chỉ. Sau khi mua vài cái bánh bao cho mình và cho hai gia đinh kia, ban đầu cả hai từ chối nhưng Diệp Tử Lan nói.
- Nếu các ngươi không ăn thì sức đâu mà vác đồ cho ta. Vẫn còn vài thứ ta chưa mua nữa đấy. Ăn đi rồi còn xách đồ, về sớm kẻo lại tối thì mệt.
Nghe vậy hai gia đinh mới ăn bánh. Sau khi no nê, cả ba người tiếp tục mua và chọn hàng, đợi đến khi về tới cửa nhà thì trời cũng sập tối.
Vừa khiên đồ vào nhà xong thì hai gia đinh cũng đánh xe bò về nhà, nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trong sân, Diệp Tử Lan định đóng cửa lại thì một đại thúc chạy tới, thở không ra hơi nói.
- Diệp cô nương, cầu cô nương cứu con trai ta.