Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 13: Chương 13: Chương 13 : Lên núi hái thuốc 2




- Có chuyện gì, thúc từ từ nói.

Diệp Tử Lan thấy đại thúc thở không ra hơi còn cố nói gì đó thì nàng vội ngăn lại, đại thúc kia hít thở vài cái rồi nói.

- Cô nương, cô mau đến xem con trai tôi như thế nào với, nó trèo lên cây lấy trứng chim lúc đi xuống lại sơ ý trượt chân nên ngã xuống, bây giờ nằm ở nhà khóc lóc thảm thiết lắm. Cầu cô nương tới xem giúp con tôi như thế nào với.

Nghe đại thúc nói con trai ông bị té trên cây xuống, nàng vội chạy vào nhà ôm lấy một ít băng gạc và vài gói thuốc rồi khóa cửa lại, sau đó giục đại thúc dẫn đường cho mình. Cả hai chạy hộc tốc tới nhà vị đại thúc kia cũng là một khắc sau.

Vào tới nhà, Diệp Tử Lan vội đi đến cạnh giường nơi một bé trai khoảng tầm năm tuổi đang khóc đến khàn giọng, nàng xoa đầu cậu bé, thủ thỉ.

- Ngoan nào, là nam nhi thì không được khóc, ngủ sẽ hết đau thôi.

Nam hài nhìn nàng hít mũi, gật gật đầu, Diệp Tử Lan nhìn xuống cái chân đang có vài vết bầm tím nổi lên, nàng ấn nhẹ một cái rồi quan sát sắc mặt tiểu nam hài, thấy mặt nó trắng bệt nhưng cứng rắn cắn chặt răng không hé một lời. Diệp Tử Lan lấy hai thanh nẹp cố định bàn chân rồi dùng băng gạc buột lại, sau nàng dùng tay phải nhẹ nhàng xoa lên bàn chân một vòng rồi đứng dậy.

- Tạm thời cứ để yên như vậy hết đêm nay đi, ngày mai ta sẽ lên núi tìm thuốc. Lúc đó ta sẽ ghé qua nhà. Còn bây giờ các vị cứ sắc gói thuốc này cho đệ ấy uống, nếu đắng quá thì ngậm viên đường rồi uống tiếp. Bây giờ ta phải về đây.

Diệp Tử Lan nói xong thì thu dọn băng gạc, đưa gói thuốc cho mẹ đứa nhỏ rồi dặn nàng phải sắc như thế nào thì được.

Vị đại thúc ban nãy lúng túng hỏi nàng.

- Vậy, vậy cô nương cần ta làm gì, mai ta sẽ làm.

Diệp Tử Lan ngẫm nghĩ rồi đáp.

- Vậy thì ngày mai thúc đem đến cho ta một bó củi lớn đi.

Diệp Tử Lan tạm biệt vợ chồng đại thúc rồi thong thả về nhà. Vừa đi đến cửa nhà chưa kịp mở cửa thì một giọng nói kính cẩn vang lên.

- Diệp cô nương. Phu nhân sai nô tài đem đến cho cô nương bát canh gà. Mong cô nương nhận cho.

Diệp Tử Lan đợi người đến gần thì mới nhìn rõ mặt đối phương, hóa ra là quản gia bên nhà Hàm Đan, nhận lấy bát canh, Diệp Tử Lan cảm ơn rồi mở cửa vào nhà. Quản gia cũng đi mất.

Sau khi tắm rửa một hồi ngoài giếng, Diệp Tử Lan thay đồ rồi ra trước nhà đem mớ đồ đạc vào nhà trong, sau đó lấy ra vài cái bánh bao lúc chiều ăn cùng canh gà.

Ăn xong cũng là một khắc sau, đem cái bát rửa sạch. Diệp Tử Lan đi đi lại lại cho tiêu thức ăn. Vừa đi vừa hít không khí trong lành khiến tinh thần thật thoải mái làm sao a...

Đi thêm vào vòng nữa, Diệp Tử Lan vào trong bày đồ đạc ra đầy nhà. Năm cái giường nàng để ở bên hông nhà cách nhau một vách ngăn. Mỗi giường có một cái gối mềm và một cái chăn mỏng. Giữa nhà chính của nàng và ngôi nhà nhỏ bên hông thông nhau một cái hành lang nhỏ dẫn ra vườn sau.

Trong gian nhà chính, Diệp Tử Lan đặt một cái tủ nhiều vách ngăn dùng để đựng thuốc và một cái bàn đặt vài thứ linh tinh như cối nghiền thuốc, cân đong thuốc, một ít sổ sách và một cái ghế. Ngoài ra nàng còn đặt thêm một cái bình không qua một bên, định bụng sẽ lên núi hái về một ít bông cắm vào.

Trong phòng nàng vốn đã có một cái giường gỗ chắc chắn dưới thành giường có vài khay tủ đựng tiền nhưng là những ngăn chứa bí mật phải dug mẹo mới mở được, cái này là nàng nhờ Hàm Đan tìm người làm giúp nên mới có. Ngoài cái giường được bao phủ bởi cái màn che muỗi thì còn có một cái bàn, một cái ghế, một bàn trang điểm và cái gương nàng mua lúc sáng. Nơi góc phòng nàng cũng đặt thêm một cái bình không. Kế bên cái giường một đoạn là một cái cửa sổ nhỏ để lâu lâu lại mở ra cho thoáng khí. Kế bên phòng ngủ là một căn phòng dùng để tắm khi trời trở lạnh. Tại phòng tắm có một cái bồn gỗ hình chữ nhật, có hai ba cái khăn bông để bên cạnh và một vài cái xà bông thảo dược.

Đối diện cái phòng tắm là nhà bếp. Ngoài hai cái lò dùng để nấu thì có một cái bàn dài ngang cái lò để đựng gia vị, chén bát. Trên tường bếp còn có một vài cái đinh móc dùng để treo xoong nồi. Cuối cái bàn là một cánh cửa thông ra cái giếng, từ nhà bếp ra giếng có lót đá để khi trời mưa không dính đất vào nhà.

Sau khi đã trang hoàng xong cái nhà thì trời cũng tờ mờ sáng, còn một vài đồ đan tre Diệp Tử Lan đem ra nhà kho kế bên cái giếng bỏ ở đó rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi ăn qua loa lót bụng xong, Diệp Tử Lan mang dao đi rừng, đeo cái giỏ lên vai rồi theo lối cửa sau đi lên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.